Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 113: Sự nóng lòng của các đại lão huyện ủy





Lúc Diệp Trạch Đào đến Huyện ủy, Trần Tỏa Nguyên và Ôn Phương đã đến đây từ lâu rồi, thấy hai người đến, Diệp Trạch Đào cũng biết bọn Thôi Vĩnh Chí vô cùng coi trọng chuyện này.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, mắt Ôn Phương sáng lên, liền đứng dậy hỏi:
- Đã ăn cơm chưa?
Trước khi đến Diệp Trạch Đào bị mẹ ép ăn hai bát, liền cười nói:
- Vừa mới ăn xong.
Trần Tỏa Nguyên nghiêm túc nói:
- Các anh đều đến rồi, tốt lắm, tôi sẽ nói một chút về yêu cầu của bí thư Thôi. Chuyện của xã Xuân Trúc bí thư Thôi và Chủ tịch huyện Triệu đều tiến hành báo cáo với chính quyền thành ủy, chuyện này chính quyền thành ủy đều rất coi trọng, yêu cầu sáng sớm ngày mai mang tài liệu đến thành phố báo cáo. Thời gian rất gấp rồi, may mà anh đã làm một ít công việc cơ bản. Tối hôm nay cũng đừng nghỉ ngơi nữa, tất cả công tác chuẩn bị tôi sẽ sắp xếp người đến làm.
Công việc chủ yếu của bọn họ chỉ có một, đó là làm cho xong tài liệu.
Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này chủ yếu là Diệp Trạch Đào làm, Trạch Đào, anh nói đi, có yêu cầu gì cứ đưa ra, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ tốt.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có đầy đủ sự chuẩn bị từ lâu rồi, không lo là không làm ra, mỉm cười nói:
- Không có yêu cầu gì, chỉ cần một gian phòng làm việc là được rồi.
Trần Tỏa Nguyên liền mỉm cười nói:
- Chờ một lát bí thư Thôi cũng sẽ đến.
Đi vào phòng làm việc kia, Diệp Trạch Đào chuyển đến một vài nội dung mà ban ngày đã làm ra, nhanh chóng viết lên trên máy tính.
Có đủ loại ý tưởng ở nhà, Diệp Trạch Đào lại tiến hành sửa đổi một chút đối với nội dung đang viết trước mặt.

Mọi người đều đang nhìn Diệp Trạch Đào sáng tác, thấy Diệp Trạch Đào thay đổi nội dung từ trước, Trần Tỏa Nguyên và Ôn Phương đều cảm thấy ngạc nhiên, hai người liền chuyên tâm ngồi ở đó nhìn Diệp Trạch Đào viết.
Lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đi vào, nhìn thấy dáng vẻ rất chuyên tâm của ba người, cũng không nói chuyện, cùng liếc mắt một cái liền đi tới.
Ôn Phương là người đầu tiên phát hiện ra có người đến, liền hỏi:
- Các lãnh đạo đã đến.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ rất chuyên tấm, lúc này cũng vội vàng đứng dậy.
Thôi Vĩnh Chí vỗ nhẹ lên vai Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu tiếp tục, kệ chúng tôi, chúng tôi đến để xem xem.
Lúc này đã có một nữ nhân viên làm việc đã pha hai cốc trà mang đến
Ngồi lên chiếc ghế sô pha trong phòng, Triệu Vệ Giang nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Bí thư Thôi, thời gian hơi gấp!
Thôi Vĩnh Chí nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn đang ở đó làm, khẽ gật đầu nói:
- Nói thật, cho dù là huyện chúng ra cũng được, thành phố cũng được, đều cần có một thời cơ phát triển, anh cũng biết, mỗi lần thành phố Hắc Lan của chúng ta trong bảng xếp hạng của tỉnh đều là gần cuối.
Triệu Vệ Giang khẽ gật đầu, đưa một điếu thuốc cho Thôi Vĩnh Chí nói:
- Huyện chúng ta làm sao không phải là tình hình như thế này, họp luôn ngồi phía sau!
Thôi Vĩnh Chí liền cười ha hả nói:
- Nếu như dự án này của xã Xuân Trúc thật sự làm nên, vậy thì sẽ có một sự thay đổi lớn!

Lúc này Diệp Trạch Đào xoay người nói với mấy người:
- Các vị lãnh đạo, một số nội dung trước mắt tôi đã viết ra, tôi in ra trước, các vị xem thế nào.
Thôi Vĩnh Chí nhả ra một hơi khói, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, tôi và Chủ tịch huyện Triệu kiểm định trước.
Diệp Trạch Đào rất nhanh in những nội dung trước mặt ra.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang thực ra trong lòng đều rất lo lắng, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố đều chú ý đến chuyện này.
Hai người chăm chú ngồi ở đó xem, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng đánh bàn phím của Diệp Trạch Đào không ngừng phát ra.
Qua một lúc, Thôi Vĩnh Chí đã xem xong những nội dung mà Diệp Trạch Đào viết, ngồi ở đó nhắm mắt trầm tư.
Đối với phương án mà Diệp Trạch Đào đã viết này, Thôi Vĩnh Chí kinh ngạc, tên Diệp Trạch Đào này đúng là dám nghĩ.
Vỗ đùi, sau khi Triệu Vệ Giang xem xong lớn tiếng khen ngợi:
- Tốt, quá tốt!
Lấy tư cách là một Chủ tịch huyện, điều mà Triệu Vệ Giang quan tâm nhất tất nhiên chính là chuyện kinh tế. Tuy rằng phương án này của Diệp Trạch Đào ý nghĩ khác thường, muốn biến một xã bé nhỏ thành một cơ cấu của một khu công nghiệp kinh tế lớn, nhưng những việc cần làm là quá nhiều, khâu xét duyệt là một chuyện rất rắc rối. Nhưng mà, nghĩ cặn kẽ tình hình thao tác của phương án này, Diệp Trạch Đào làm rất tỉ mỉ, thao tác hoàn toàn khả thi, nếu như thật sự làm được chuyện này, vậy chính là một chuyện có ảnh hưởng đến con đường làm quan của mọi người.
Đầu tiên Triệu Vệ Giang còn có ý lập tức triển khai hoạt động chuyện này, có phương án này, ông ấy hoàn toàn tin rằng mình vẫn có thể tiến thêm một bước.
Thôi Vĩnh Chí làm Chủ tịch huyện nhiều năm như thế, đương nhiên cũng hiểu trong phương án này có lợi ích rất lớn, ngồi ở đó chủ yếu là suy nghĩ những vấn đề có thể tồn tại.
Trầm tư suy nghĩ, Triệu Vệ Giang không thể không cho rằng đây là một phương án có tính thao tác rất mạnh, một vài chuyện nhìn có vẻ khó làm chỉ cần thao tác tốt, đều không phải là không thể thao tác thành công.

Trong lòng cũng bắt đầu nóng lên, nghe thấy giọng nói xúc động của Triệu Vệ Giang, Thôi Vĩnh Chí rất rõ suy nghĩ của Triệu Vệ Giang, nếu như thật sự thao tác dự án này, sự phát triển trên các mặt của huyện Thảo Hải sẽ lên một bậc thang mới, đến lúc đó, mình không tiến thêm một bước cũng khó!
Chuyện này nhất định phải gạt bỏ mọi khó khăn để hoàn thành!
Thôi Vĩnh Chí ngầm hạ quyết tâm, cho dù là ai ngăn cản sự phát triển của hạng mục này, sẽ không xong với mình, chính là đang làm đứt con đường làm quan của mình.
Lại nghĩ đến tuổi tác của mình, Thôi Vĩnh Chí có một cảm giác gấp gáp nếu như không tiến bộ, thời gian sẽ không còn nhiều nữa, chẳng nhẽ thật sự sẽ phải làm ở vị trí Bí thư huyện đến khi nghỉ hưu sao?
Nhìn về phía Triệu Vệ Giang, Triệu Vệ Giang cũng nhìn về phía Thôi Vĩnh Chí, lúc này suy nghĩ của hai người nhất trí một cách khác thường.
Khẽ gật đầu, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Tốt lắm, điểm dừng chân của phương án này chính là tài nguyên vật liệu đá ở xã Xuân Trúc, nếu như khu vực tài nguyên vật liệu đá đủ lớn, là có thể dẫn số lượng lớn các thương gia đến, đến lúc ấy, tất cả mới nhiều triển vọng.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã viết xong một đoạn nội dung, đúng lúc nghe được những lời này, nghĩ đến điều cần thiết ở chuyện này là sự vận hành và thao tác ở huyện, để tiến thêm một bước củng cố lòng tin của bọn Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Công ty của Lưu Mộng Y cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, cô ấy bảo sau khi tôi làm xong phương án cũng chuyển cho cô ấy một bản, gần đây cô ấy còn có thể sẽ dẫn một vài người bạn đến xã Xuân Trúc để tiến hành khảo sát thực địa.
Nghe thấy những lời này, Thôi Vĩnh Chí liền liếc mắt nhìn về phía Triệu Vệ Giang, Thôi Vĩnh Chí liền nghĩ đến một vấn đề mà suýt nữa mình đã bỏ qua, cô bạn gái ở tỉnh thành của Diệp Trạch Đào hình như rất có bối cảnh.
Thực ra lúc này Triệu Vệ Giang cũng nghĩ đến tình hình của Lưu Mộng Y, trong lòng càng như lửa đốt. Nếu như có mối quan hệ với cô Lưu Mộng Y, khả năng làm được chuyện này là quá lớn.
Lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang càng hạ quyết tâm triển khai hoạt động phương án này.
Sau khi quyết định, trong lòng hai người vui sướng, cảm thấy tiền đồ rất lớn.
Lúc này giữa Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đã thống nhất trong chuyện này.
- Trạch Đào, bí thư thành ủy Hứa trong điện thoại có yêu cầu ngày mai lúc đến thành phố báo cáo cậu phải báo cáo với ông ấy. Sau khi làm xong, cậu cũng nên chuẩn bị một chút.
Diệp Trạch Đào không có quá nhiều sự bất ngờ, có thể làm cho bí Hứa Phu Kiệt lay động ủng hộ phương án này tất nhiên càng tốt, lực cản sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Ôn Phương và Trần Tỏa Nguyên đều ở một bên nghe, ý kiến của hai người hoàn toàn không giống, Ôn Phương không có quá nhiều ý kiến, từ khi quyết định gửi gắm vận mệnh của mình cho Diệp Trạch Đào, trong lòng cô ta đã có quyết định, nhất định không phá Diệp Trạch Đào, còn phải giúp Diệp Trạch Đào lên chức, chỉ có như vậy, mình mới có hy vọng.
Trần Tỏa Nguyên lại không nghĩ thế, trong khoảng thời gian này đều có một sự phát hiện, giữa Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đang ngầm tiến hành đấu tranh, tuy rằng không quá rõ ràng, lại cũng ảnh hưởng đến thế cục ở huyện. Tình hình hôm nay lại có chút không giống, hình như hai người đều vô cùng thích Diệp Trạch Đào, tên Diệp Trạch Đào kia sau khi nói ra cái tên Lưu Mộng Y gì đó, trên mặt hai người lộ ngay ra vẻ rất hoan hỉ, có thể nhìn ra, cái cô gái tên là Lưu Mộng Y đó chắc chắn là một nhân vật lớn, là một nhân vật mà hai lão đều muốn nịnh bợ, rốt cuộc là một nhân vật như thế nào đây?

Lúc ánh mắt thầm liếc qua phía Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên đột nhiên phát hiện trong quá khứ mình quá đắn đo thể diện, thiếu hụt đi sự giao lưu với Diệp Trạch Đào, phải hạ quyết tâm mới được!
Thời gian chầm chậm qua đi, mọi người đều có vẻ rất hưng phấn, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều không có ý rời đi, sau khi tâm tính của Trần Tỏa Nguyên thay đổi, công việc phục vụ càng làm tốt hơn.
Những nhân viên làm việc ở Huyện ủy nhìn thấy mọi người đều đang ngồi ở đó đợi Diệp Trạch Đào viết, cảm nhận đối với Diệp Trạch Đào liền thần bí hơn vài phần, tên Chủ tịch xã này không tầm thường!
Diệp Trạch Đào lại không biết rằng suy nghĩ của mọi người có sự thay đổi lớn như thế, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt vào trong phương án đó. Hắn biết phương án này vì thời gian quá gấp, có quá nhiều chỗ cần hoàn thiện, nhưng mà, suy nghĩ trong lòng đã có, những chuyện khác chỉ có thể sau khi báo cáo với lãnh đạo thành phố mới tiến hành hoàn thiện, có thể đến lúc đó còn phải nghe suy nghĩ của đám thương nhân của Lưu Mộng Y, càng phải nghe ý kiến của các chuyên gia ở tỉnh, chỉ có các loại tư tưởng tiến vào, đó mới thật sự là một phương án khả thi.
Khoảng bốn giờ, Diệp Trạch Đào đánh chữ cuối cùng, cả phương án đã hoàn thành.
Vươn vai, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nét tươi cười.
Nhìn sang chiếc máy khác, lúc nhân viên làm việc ở Huyện ủy đang chau chuốt và sửa chữa, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt, ý kiến của mình đã toàn toàn được truyền tải vào trong phương án, tin rằng đối với Hứa Phu Kiệt mà nói cũng có sức hấp dẫn rất lớn.
Trong khoảng thời gian này Diệp Trạch Đào cũng có chút nghiên cứu với tình hình của thành phố. Hắn cảm thấy Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan, chắc chắn sẽ cần một thời cơ, phương án này hẳn là phương án mà ông ta hy vọng đạt được nhất.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng dậy, mặt của Thôi Vĩnh Chí lộ ra nét tươi cười, nội dung của phương án Diệp Trạch Đào hoàn thành một trang ông ta liền in ra một trang xem, tỉ mỉ thưởng thức nội dung của phương án đó, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào liền lộ ra sự tán thưởng, anh chàng trẻ tuổi này đúng là rất được!
Triệu Vệ Giang đã mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, làm tốt lắm, nếu như bước tiếp theo làm được chuyện này, huyện sẽ khen thưởng cậu!
Thôi Vĩnh Chí cũng gật đầu nói:
- Tốt lắm, ý kiến của Chủ tịch huyện Triệu chính là ý kiến của tôi!








TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv