Thôi Vĩnh Chí im lặng nghe Diệp Trạch Đào báo cáo, ánh mắt đảo qua nhìn Ôn Phương và Diệp Trạch Đào.
Trong lòng ông ta cũng thấy vui. Nếu đúng là nguồn tài nguyên đá có trữ lượng khổng lồ, ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sẽ có lợi cho huyện Thảo Hải nhiều như thế nào. Một Bí thư huyện ủy như ông ta sẽ có thêm cơ hội. Ít nhất là có thể đem lại cho ông ta một cơ hội thăng tiến cực lớn.
Tên Diệp Trạch Đào này đúng là rất may mắn. Đã bao nhiêu vị lãnh đạo xã như vậy ở xã Xuân Trúc có thấy có động tĩnh gì đâu. Hắn ta vừa mới nhậm chức đã có động thái lớn như thế. Xem ra dùng hắn sẽ rất tốt!
Cầm lấy điện thoại, Thôi Vĩnh Chí gọi cho Chủ tịch huyện Triệu Vệ Giang, mời Triệu Vệ Giang tới.
Thấy Thôi Vĩnh Chí gọi điện mời Triệu Vệ Giang tới, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ: “Cũng may, sáng sớm nay đã gọi điện cho Triệu Vệ Giang, báo cáo về chuyện này rồi. Nếu không gọi, Triệu Vệ Giang sẽ lại suy nghĩ khác.”
Đợi được một lúc, Triệu Vệ Giang bước nhanh vào phòng Thôi Vĩnh Chí.
Ông ta đánh mắt nhìn lướt qua Diệp Trạch Đào, sau đó nhìn về phía Ôn Phương.
Qua việc sáng sớm nay Diệp Trạch Đào gọi điện báo cáo về tài nguyên vật liệu đá, Triệu Vệ Giang trong lòng rất hài lòng với Diệp Trạch Đào. Người thanh niên này quả không tồi. Vẫn biết mình là Chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, với Ôn Phương thì chưa giao tiếp nhiều. Người phụ nữ này xem ra rõ ràng là người của Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí đứng gậy bắt tay Triệu Vệ Giang nói:
- Anh Triệu, vừa rồi mấy đồng chí ở xã Xuân Trúc báo cáo lên một việc. Tôi mời anh qua đây để cùng anh nghiên cứu việc này.
- Việc gì thế?
Triệu Vệ Giang giả vờ như không biết, hỏi một câu.
Sắc mặt Thôi Vĩnh Chí có vẻ hơi thay đổi, mỉm cười nói:
- Là thế này, đồng chí Diệp Trạch Đào đã mang một ít đá ở xã Xuân Trúc mời người kiểm tra. Kết quả đều là đá chất lượng tốt. Chuyên gia cũng đã đến xem qua, nghe nói trữ lượng rất lớn.
Vẻ mặt Triệu Vệ Giang có vẻ thay đổi, ánh mắt liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Anh kể lại tỉ mỉ xem.
Cuộc gọi buổi sáng, Diệp Trạch Đào thật ra đã nói tỉ mỉ rồi, Triệu Vệ Giang cố ý làm như vậy thôi.
Diệp Trạch Đào lại kể lại chi tiết một lần nữa, cũng nói luôn chuyện Vệ Hùng Phi có ý định đầu tư.
Triệu Vệ Giang lúc này trong lòng như có lửa đốt. Ông ta cùng với Thôi Vĩnh Chí nghĩ rằng nếu công tác vận động tốt, thì đây sẽ là một thành tích chính trị rất lớn.
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào và Ôn Phương nói:
- Không tồi, các anh vừa mới điều chỉnh ban bệ đã có thể chủ động xuất quân, khai thác được công việc này thật vô cùng tốt!
Triệu Vệ Giang cũng mỉm cười nói:
- Đồng chí Trạch Đào quả không tồi, đã biến tảng đá mà tất cả mọi người đều không để ý thành vật liệu đá mà đối với xã Xuân Trúc, đối với sự phát triển của cả huyện đều mang đến tác dụng thúc đẩy rất lớn!
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Chúng tôi có chút ý tưởng với việc này, mời các lãnh đạo đưa ra quyết sách.
Nói tới đây liền quay sang Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, anh nói chút xem.
Diệp Trạch Đào liền nói với hai người đứng đầu huyện:
- Thưa hai vị lãnh đạo, sau khi phát hiện ra xã Xuân Trúc có nguồn tài nguyên đá lớn như vậy, khó tránh khỏi gây ra nhiều vấn đề. Vì lợi ích trước mắt, tôi lo không khéo sẽ tạo thành hỗn loạn. Nếu cứ để tự nhiên, tự phát triển, chưa nói đến chuyện tài nguyên bị lãng phí, mà đối với sự phát triển của cả huyện cũng sẽ không có lợi.
Diệp Trạch Đào vừa nhắc đến đấy, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang liền nhìn nhau.
Vừa rồi chỉ mải vui mừng, đã bỏ qua những vấn đề then chốt. Những việc mà Diệp Trạch Đào nói mới là những việc lớn phải xử lý. Nếu xử lý không tốt thì đừng nói đến thành tích chính trị mà còn là một việc vô cùng nguy hiểm.
Vẻ mặt Thôi Vĩnh Chí sững lại. Ông ta tin chỉ cần tin tức được truyền ra ngoài sẽ có rất nhiều thế lực tìm đến. Tới lúc đó quả thực không biết phải làm thế nào mới tốt.
Triệu Vệ Giang cũng có nhiều băn khoăn. Thôi Vĩnh Chí còn có thể đùn đẩy được, mình là Chủ tịch huyện, thực sự rất khó có thể thoái thác chuyện này.
Làm sao bây giờ?
Triệu Vệ Giang liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Hãy nói quan điểm của anh đi.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Thôi Vĩnh Chí, thấy ông ta cũng hơi gật đầu.
Thấy cả hai người đều muốn để cho mình nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa hai vị lãnh đạo, tôi đã bàn bạc ý tưởng của tôi với Bí thư Ôn rồi. Chúng tôi đều cho rằng việc này cần phải có trình tự. Chỉ có hình thành trật tự rồi mới có thể đứng ở vị trí thuận lợi mà tiến hành công tác vận động. Nếu công tác vận động tốt, đối với kinh tế của toàn huyện sẽ có một tác dụng thúc đẩy rất lớn.
- Anh nói rõ ra đi. Chúng tôi cùng nghe xem sao.
Thôi Vĩnh Chí nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Một địa phương cần phát triển, trước hết phải có một đầu tầu. Nguồn tài nguyên đá lớn lần này chính là đầu tầu đó. Chúng ta hoàn toàn có thể thành lập một khu công nghiệp sản xuất vật liệu đá ở xã Xuân Trúc, tiến hành thu hút đầu tư trong phạm vi cả nước thậm chí toàn cầu. Có thể áp dụng phương thức nông hộ đóng góp đất đai cùng đầu tư. Chỉ cần đầu tầu khởi động rồi sẽ kéo theo sự phát triển sản xuất của các ngành. Đến lúc đó, kinh tế cả huyện sẽ phát triển rất mạnh. Khu công nghiệp sản xuất!
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang lúc đầu không nghĩ tới mục tiêu cao như vậy. Mới nghe đến đó, ánh mắt liền trợn trừng lên, như vậy thì quá lớn rồi!
Triệu Vệ Giang liền khẽ nhíu mày nói:
- Nếu như thế, việc cần làm là được cấp trên phê chuẩn. Chỉ mình huyện chúng ta thì không thể đơn độc tiến hành được.
Ngược lại, ánh mắt Thôi Vĩnh Chí lại sáng ngời lên. Nhìn Diệp Trạch Đào có vẻ tán thưởng, ông ta xem ra đã hiểu những điểm rất hay trong câu nói của Diệp Trạch Đào. Cho dù làm như thế nào, chỉ cần cấp trên biết đến việc này, thành tích chính trị không thể để tuột mất được. Việc càng lớn thì thành tích càng lớn.
- Lão Triệu này, không thể không nói thanh niên bây giờ biết nhìn xa trông rộng thật. Việc này tôi phải lập tức báo cáo lên Thành ủy, và có khi phải lập tức báo cáo lên tỉnh. Chỉ có như vậy mới có thể làm tốt việc này được.
Triệu Vệ Giang vừa nghe thấy thế liền phản ứng. Mặc dù trong lòng lo ngại, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ gật đầu nói:
- Nguồn tài nguyên khổng lồ như thế, tin rằng tỉnh cũng sẽ coi trọng!
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Việc này đã thông qua Hiệp hội các doanh nghiệp đá của tỉnh, tôi tin Hiệp hội cũng đã chú ý đến rồi, ngoài ra, còn có rất nhiều doanh nghiệp cũng có khả năng sẽ tham gia.
Thôi Vĩnh Chí nói:
- Trước tiên các anh cứ đưa ra phương án, thế này nhé, trong thời gian hai ngày, các anh phải làm xong phương án. Tôi và Chủ tịch Triệu sẽ mang phương án đó lên báo cáo với thành phố.
Diệp Trạch Đào và Ôn Phương rời đi, Thôi Vĩnh Chí nhìn về phía Triệu Vệ Giang nói:
- Anh Triệu à, tình hình ở huyện ta từ trước đến nay không được tốt cho lắm, bây giờ có một cơ hội như thế, tôi tin rằng nếu công tác vận động tốt sẽ có thể phát triển mạnh. Xem ra công tác ở xã Xuân Trúc rất tốt đó.
Triệu Vệ Giang nói:
- Việc này tôi thấy trước tiên phải báo cáo với thành phố. Nếu không báo cáo mà đã truyền đến thành phố, chúng ta sẽ bị động!
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta phân công nhau báo cáo nhé. Ái dà, có chuyện này rồi thì huyện Thảo Hải sẽ phát triển tốt đây!
Thôi Vĩnh Chí gọi điện thoại cho Trưởng ban thư ký Trần Tỏa Nguyên, yêu cầu anh ta lập tức bố trí nhân viên cùng phối hợp với Diệp Trạch Đào làm tài liệu.
Sau khi Diệp Trạch Đào và Ôn Phương ra khỏi huyện ủy, Ôn Phương liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Làm sao bây giờ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Huyện ủy có hai phòng, hay chúng ta ở ngay đó làm tài liệu nhé.
Ôn Phương nói:
- Chính quyền huyện đúng là đánh giá rất cao việc này.
Khi đến nhà khách Huyện ủy, Trưởng ban thư ký Huyện ủy Trần Tỏa Nguyên liền gọi điện đến.
Hai người vào phòng Trần Tỏa Nguyên, ông ta liền mỉm cười nói:
- Cô cậu đi vội quá. Tôi vừa nhận được thông báo của Bí thư Thôi, yêu cầu cô cậu làm tài liệu ngay tại Huyện ủy. Những việc khác tôi sẽ sắp xếp. Cô cậu cần gì cứ đề xuất.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Có Trưởng ban thư ký lo liệu, thật tốt cho chúng tôi rồi. Lúc đi ra khỏi cửa, tôi và Bí thư Ôn đau đầu vì không có kinh nghiệm!
Trần Tỏa Nguyên liền cười nói:
- Cậu vẫn có thể làm lo liệu mọi việc mà. Mới làm Chủ tịch xã, mà đã làm ra một chuyện chấn động rồi.
Trần Tỏa Nguyên bây giờ thật sự đang sống những thành ngày rất khó chịu. Trước kia là người của Cao Chấn Sơn. Bây giờ đến thời của Thôi Vĩnh Chí, nên ông ta có một cảm giác rất nguy hiểm. Ông ta không hiểu nhiều lắm về chuyện của Diệp Trạch Đào. Việc rất quan trọng mà ông ta phải làm là mượn cơ hội này để tạo mối quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào.
Không hổ là Trưởng ban thư ký Huyện ủy, Trần Tỏa Nguyên rất nhanh chóng đã đem đến cho Diệp Trạch Đào chiếc máy tính và những vật dụng cần thiết, còn cấp cho Diệp Trạch Đào một căn phòng chuyên dùng.
Việc lập phương án đối với Diệp Trạch Đào thực ra không khó. Trong lòng đã sớm có ý tưởng, đã lên phương án cho việc thành lập khu công nghiệp rồi.
Lúc đầu Trần Tỏa Nguyên còn muốn hướng dẫn bọn Diệp Trạch Đào nhưng sau khi thấy Diệp Trạch Đào không ngừng đánh ra nội dung phương án trên máy tính, Trần Tỏa Nguyên trong lòng thất kinh. Rút cục ông ta đã hiểu vì sao Thôi Vĩnh Chí lại coi trọng việc này như vậy. Nếu theo như phương án xây dựng khu công nghiệp này của Diệp Trạch Đào, địa vị của xã Xuân Trúc sẽ làm thay đổi cả huyện, trở thành một nơi vô cùng quan trọng của thành phố. Đến lúc đó sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ thực sự có bước nhảy vọt vô cùng lớn.
Người thanh niên này không thể coi thường được!
Dùng sản xuất công nghiệp để khởi động một khu công nghiệp, dùng dịch vụ chất lượng cao để thu hút càng nhiều doanh nghiệp, tái phát triển. Từ đó dùng một khu công nghiệp mở rộng thành một thành phố mới. Sau đó lại dùng khu công nghiệp này đẩy mạnh sự phát triển của toàn xã…
Diệp Trạch Đào đầu tư toàn bộ tâm trí vào việc làm phương án, càng đi sâu hơn vào ý tưởng muốn đưa quần chúng nhân dân cùng hưởng sự giầu có.
Thấy Diệp Trạch Đào chúi đầu vào viết phương án, ánh mắt Ôn Phương đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô phát hiện ra mình ngày càng không hiểu hết Diệp Trạch Đào.
Trần Tỏa Nguyên vẫn ngồi bên cạnh xem Diệp Trạch Đào đánh chữ. Khi thấy Diệp Trạch Đào đánh chữ với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng lại lật xem các loại tư liệu ở huyện, Trần Tỏa Nguyên có một cảm giác mình đã già rồi.
Phòng làm việc vốn sắp xếp một vài nhân viên đến hỗ trợ. Bây giờ họ mới phát hiện mình cơ bản là không có việc gì để làm cả. Tất cả đều nằm trong đầu Diệp Trạch Đào rồi. Những vị tai to mặt lớn ở huyện này quả nhiên đã có thêm một tay rất có năng lực.
Diệp Trạch Đào cơ bản không quan tâm đến cách nghĩ của mọi người. Những ý tưởng đã hình thành từ lâu, bây giờ lần lượt thể hiện ra ngay trong phương án.