Cái đứa trẻ mạnh mẽ vô song mà nhà họ Tư bị thất lạc hơn hai mươi năm về trước, xong mấy năm trước đã tìm về được đấy hả. Vừa quay về nhà họ Tư đã áp đảo cậu cả Tư bằng thực lực, trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tư, anh còn ung dung giải quyết những kẻ địch có ý đồ cướp đoạt lợi ích của nhà họ Tư khi ông cụ Tư đổ bệnh...
Tóm lại, người đàn ông này chính là một thần thoại ở Kinh Thành.
Người từng gặp mặt anh thì không có nhiều, nhưng tên của anh thì lại nổi rần ở cả Kinh Thành.
"Đội trưởng Triệu, còn vấn đề gì nữa không?" Tư Thành đã nắm tay Hạ Phương đi được một đoạn rồi, thấy đội trưởng Triệu chưa đi theo, anh quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Chỉ với một cái nhìn thôi, đội trưởng Triệu sợ hết hồn, anh ta gần như là chạy đến trước mặt Tư Thành, lắp bắp run rẩy nói: "Không, không có, không có vấn đề gì, cậu sáu mời, mời..."
Tư Thành cứ thế nắm tay Hạ Phương đi ra khỏi bệnh viện, lên xe cảnh sát dưới cái mời cung kính của đội trưởng Triệu.
Dáng vẻ kia, người không biết còn tưởng anh là lãnh đạo ở bên cảnh sát và đang được hai cảnh sát hộ tống lên xe cơ.
Tư Thành vừa tới sở cảnh sát, đã được cục trưởng mời đi uống trà rồi.
Dáng vẻ khách khí, nhiệt tình lại hèn mọn kia làm cho Hạ Phương cảm thấy hơi buồn cười.
Thế rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì vậy?
Ban đầu cục trưởng muốn mời cả Tư Thành và Hạ Phương cùng đi uống trà nói chuyện, nhưng đã bị Hạ Phương từ chối.
"Tôi tới để phối hợp điều tra, tôi làm xong việc chính cái đã, ngài nghĩ sao?" Hạ Phương mỉm cười, ý vị sâu xa.
Cục trưởng không kìm được lau mồ hôi, sau đó mỉm cười gật đầu: "Đúng đúng đúng, mợ sáu thấu tình đạt lý như này, tôi bảo thủ quá, tôi sẽ gọi người phụ trách vụ án tới, rồi ngài vào văn phòng trong này nói chuyện nhé"
Cho mợ sáu nhà họ Tư vào phòng thẩm vấn xét hỏi ư?
Ông ta có còn muốn làm tiếp cái chức cục trưởng này nữa không vậy?
Cục trưởng toát mồ hôi lạnh, ông ta mặc kệ Hạ Phương có từ chối hay không, đã gọi ngay người phụ trách tới, ông ta còn nghiêm khắc dặn dò một phen, để bọn họ vừa vừa thôi, thận phận của Hạ Phương không đơn giản, tuyệt đối không có khả năng là cái loại người vì tiền mà làm chuyện vô nhân tính kia.
Vả lại, lùi một vạn bước mà nói thì cho dù cô có làm thật, thì có nhà họ Tư chống lưng, bọn họ cũng làm gì được cô?
Cục trưởng Kim ngồi ở cái ghế này, ông ta quá rõ tình hình và "nhân tình thế sự" ở Kinh Thành.
Nhưng mà, những hành động tiếp theo của Hạ Phương lại làm cục trưởng Kim mở rộng tầm mắt.
Nói thế nào nhỉ?
Cậu sáu nhà họ Tư đang ở trước mặt đây nghe đồn là kẻ hung ác, lại không hề đáng sợ như lời đồn.
Còn vị mợ sáu nhà họ Lục có diện mạo trẻ trung lại thông minh đáng yêu kia, thì cũng không ngang ngược vênh váo cao ngạo như họ tưởng, trái lại cô cực kỳ mạnh mẽ và lý trí.
Tỉnh táo lại khí phách, trực tiếp làm cho cục trưởng Kim mê luôn.
Nếu không phải vì thân phận cô đặc biệt, cục trưởng Kim còn muốn rủ Hạ Phương về cục cánh sát của ông ta làm thám tử đấy!
Tất nhiên, lúc này cục trưởng Kim vẫn chưa biết Hạ Phương là người như thế nào, ông ta phục vụ cẩn thận, bảo đội trưởng phụ trách lần lượt đưa Tề Đông Thăng và Triệu Nhược Văn tới đây.
Người bị đưa vào trước là Tề Đông Thăng.
Ông ta vẫn đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng ở đồn công an một ngày, trông ông ta vẫn nhã nhặn lịch sự như cũ, hoàn toàn không nhếch nhách một tí nào.
Khi đôi mắt dưới gọng kính kia tiếp xúc với Hạ Phương thì không kìm được kinh ngạc, mãi một lúc mà vẫn chưa chuyển tầm mắt.
Cho đến khi cảm nhận được một ánh mắt giết người khác đang nhìn mình, ông ta mới có ảo giác như bị rắn cắn, ông ta vội vàng chuyển hướng nhìn sang Tư Thành.
"Ông chủ, ông có quen Tư... cô Hạ đây không?"
Tề Đông Thăng lại nhìn sang Hạ Phương: "Không quen."