Đội trưởng cũng nhìn sang Hạ Phương rồi nói: "Cô Hạ có quen ông chủ Tề không?"
Hạ Phương lười biếng lắc đầu: "Không quen."
Đội trưởng khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho cấp dưới đưa Triệu Nhược Văn vào.
Triệu Nhược Văn vừa nào đã chỉ ngay vào Hạ Phương rồi hô to: "Là cô ta, chính là cô ta, chính miệng cô ta thừa nhận phương thuốc đó là cô ta đưa cho tôi."
"Anh cảnh sát, ông chủ Tề, tôi vô tội thật mà, hu hu, tôi bị cô ta hãm hại."
So sánh với vẻ lạnh nhạt như không, tự nhiên tự tại của Tề Đông Thăng, Triệu Nhược Văn trông nhếch nhách hơn nhiều.
Quần áo bẩn thỉu luộm thuộm, đầu bù tóc rối không nói, khuôn mặt còn tràn ngập vẻ tang thương, vừa đi vào đã chỉ vào Hạ Phương rồi nói năng ầm ĩ, trông cô ta tách biệt hẳn với những người lãnh đạm bình tĩnh ở trong phòng này.
Chỉ với một động tác là có thể nhìn ra tính cách của một người.
Cho nên, tất nhiên là cục trưởng Kim chẳng có ấn tượng tốt gì với Triệu Nhược Văn, ông ta còn nhíu mày nữa.
"Tôi không biết cô ta có thân phận gì mà có thể khiến các vị lãnh đạo tiếp đãi cô ta long trọng như này, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Lúc ở bệnh viện, chính cô ta nói cho tôi biết, phương thuốc là cô ta kê cho cô giáo tôi, cô giáo tôi bị thương nặng ở lưng, cô ấy bảo tôi chăm sóc cô ấy, cho nên, tôi đã đi bốc thuốc."
"Tôi thừa nhận, đúng là tôi bị ma ám nên lúc đi bốc thuốc bị ông chủ Tề tiếp cận tỏ ý muốn mua phương thuốc này, tôi đã hành xử không đúng mực, quên mất ý muốn ban đầu, bán đi phương thuốc của sư thúc tôi với giá thấp. Khoảng thời gian này, tôi cũng đang tự kiểm điểm và hối hận, hôm qua tôi đi tìm ông chủ Tề chính là vì được sư thúc cảnh tỉnh, tôi muốn đi lấy lại phương thuốc, ai ngờ..."
Triệu Nhược Văn chỉ trích Hạ Phương xong, lại chĩa mũi chọn về phía Tề Đông Thăng.
"Ai ngờ ông chủ Tề lại cầm phương thuốc của tôi, bắt đầu trắng trợn sản xuất ra thuốc rồi bán."
"Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người vô tội trong chuyện này, chú cảnh sát, việc tôi không nên làm nhất chính là không vượt qua được cám dỗ rồi bị ông chủ Tề lừa gạt bằng một số tiền ít ỏi. Tôi còn dễ dàng tin lời Hạ Phương, cho rằng phương thuốc hại người kia thật sự trị giá tiền tiệu, rồi chạy đi tìm ông chủ Tề lý luận, tôi.."
"Sau này tôi không dám làm thế nữa đâu, tôi hối hận rồi..." Triệu Nhược Văn tiến lên kể một cái là khóc lóc ầm ĩ, khiến cho bầu không khí trong văn phòng trở nên cực kỳ xấu hổ.
Đội trưởng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cục trưởng Kim, thì vội vàng lên tiếng: "Triệu Nhược Văn, tôi hỏi cô cái gì cô trả lời cái đó là được, tôi không hỏi thì cô đừng nói nhảm."
Triệu Nhược Văn lau nước mắt, sau đó gật đầu với vẻ ấm ức: "Vâng, đội trưởng hỏi đi, tôi biết gì tôi sẽ kể hết."
Lúc này đội trưởng mới nghiêm mặt nói: "Cô bảo phương thuốc của cô là phương thuốc cô Hạ kê cho cô giáo cô trị thương vào nửa tháng trước, cô tự mình đi tới hiệu thuốc lớn ở Kinh Đô bốc thuốc?"
Triệu Nhược Văn gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế nếu đây là phương thuốc có vấn đề, tại sao cô giáo cô uống nửa tháng vẫn chưa bị làm sao?" Đội trưởng hỏi.
Triệu Nhược Văn lập tức chột dạ nhìn Tề Đông Thăng, vừa khéo Tề Đông Thăng cũng đang nheo mắt nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, Triệu Nhược Văn hãi luôn.
"Cô giáo tôi không phải là không bị làm sao, sau khi cô ấy uống thuốc đó, miệng vết thương đã khép miệng, nhưng bên trong lại không ngừng thối rữa, mỗi ngày đều đau đến chết đi sống lại, nếu không phải hai hôm trước cô ấy được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật, e là cô ấy đã tiêu rồi..."
"Tôi cũng nghi ngờ liệu có phải thuốc có vấn đề không, nhưng cô giáo tôi tin rằng đàn em của cô ấy sẽ không hại cô ấy, thế nên nửa tháng nay, cô ấy vẫn cố gắng gượng..."
Triệu Nhược Văn nói xong, cô ta lại bắt đầu cúi đầu lau nước mắt: "Cô giáo tôi là một người tốt như thế, tôi thật sự không hiểu vì sao sư thúc phải đối xử với cô ấy như vậy."