"Anh nói cái gì?"
Lăng Nhất Nam kích động nói: "Phương thuốc chị Hạ đưa có vấn đề ư? Chuyện này không có khả năng..."
"Chắc chắn là các anh nhầm rồi, chị họ Hạ là thầy thuốc cấp thần y đấy." Sắc mặt Lăng Nhất Nam rất xấu.
Tuy Lăng Nhất Nam không biết Hạ Phương giỏi cỡ nào, nhưng với Lăng Nhất Nam thì người có thể chữa khỏi cho Lăng Quân Hạc chính là thần y.
Quan trọng nhất là, Lăng Quân Hạc đã từ chối rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng lại vui lòng để Hạ Phương chữa bệnh cho ông ta, thế chẳng phải chứng tỏ Lăng Quân Hạc cũng cảm thấy Hạ Phương rất giỏi à?
Người khác thế nào Lăng Nhất Nam mặc kệ, nhưng Lăng Quân Hạc là người mà cậu ấy kính trọng nhất, Hạ Phương còn là nữ thần mà cậu ngưỡng mỗ nhất, người khác muốn làm hại hai người họ ư?
Đừng hòng!
Lăng Nhất Nam cậu sẽ đứng ra che chở cho hai người họ bất cứ lúc nào...
"Cái này..." Đội trưởng Triệu không ngờ Lăng Nhất Nam lại kích động như vậy, lúc này anh ta lúng ta lúng túng.
"Hay là có hiểu lầm gì trong này..." Lăng Quân Hạc bình tĩnh nói.
Tuy ông ta không hiểu Hạ Phương, nhưng Lăng Quân Hạc chọn tin tưởng cô theo bản năng.
Chỉ bằng việc cô dám thản nhiên nhận đơn chữa bệnh cho mình, dám ra điều kiện với mình, rồi lại kết hợp với việc cô đã làm với mình hai lần trước, Lăng Quân Hạc bằng lòng ủng hộ Hạ Phương.
"Cái này chắc vẫn phải gặp cô Hạ đã rồi mới kết luận được." Đội trưởng Triệu khẽ cúi đầu, trong lòng hơi hoảng.
Đi làm một cái nhiệm vụ ngon lành, cứ tưởng sẽ dễ dàng, ai ngờ vừa tới đã đá phải tấm ván sắt.
May mà anh ta cơ trí, chưa nói lỡ lời câu nào.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Phương đẩy cửa đi ra, thấy hai cảnh sát đang có vẻ mặt khó xử, còn chú cháu nhà họ Lăng thì có vẻ mặt ngưng trọng, cô khẽ cười: "Hai anh cảnh sát tới tìm tôi à?"
Không ngờ Hạ Phương lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như này, hai cảnh sát nhìn mà ngẩn người.
Một lát sau, đội trưởng Triệu mỉm cười nói: "Cô Hạ Phương, chuyện là thế này, chúng tôi đang điều tra một vụ án về sự cố y học, theo lời khai của người bị tình nghi, ở đây có một phương thuốc do cô kê, cho nên chúng tôi muốn mời cô đi đến sở cảnh sát một chuyến, phối hợp khai báo với chúng tôi."
Đội trưởng Triệu nói chuyện rất khách khí, thái độ cung kính, hoàn toàn không có dáng vẻ đi bắt phạm nhân, cứ như thật sự chỉ tới mời Hạ Phương đi làm khách một chuyến vậy.
Hạ Phương buộc tóc lên, sau đó quay đầu nhìn Tư Thành ở đằng sau: "Cậu Thành có rảnh đi tới sở cảnh sát với em một chuyến không?"
Tư Thành tiến lên rồi nhẹ nhàng ôm vai Hạ Phương: "Tất nhiên."
Thành, cậu Thành?
Cậu Thành nào vậy?
Đội trưởng Triệu nhìn người đàn ông cao ráo rắn rỏi, toàn thân tỏa ra hơi thở vương giả tựa thiên thần, anh liếc mắt nhìn mình một cái, mình lập tức cứng đờ người.
Người đàn ông này, khí thế mạnh mẽ quá...
Làm anh ta khiếp quá.
Tuy không biết anh là ai, nhưng chắc chắn là người này không phải dạng vừa.
Đây là cảm giác đầu tiên của đội trưởng Triệu.
"Có cậu sáu Tư đi cùng thì tôi yên tâm rồi." Lăng Quân Hạc ở bên cạnh cười nhẹ một cái, ông ta nhìn Tư Thành với vẻ thâm ý rồi quay sang nói với Lăng Nhất Nam: "Đi thôi A Nam, đừng cản trở đội trưởng Triệu làm nhiệm vụ nữa."
Lăng Nhất Nam vẫn còn hơi lo lắng, cậu ấy cứ lần lữ đứng ở đó, nghĩ xem mình có cần đi cùng Hạ Phương không.
Nhưng Lăng Quân Hạc đã tự đẩy xe lăn đi rồi, Lăng Nhất Nam đành phải bước nhanh đuổi theo Lăng Quân Hạc.
"Mời." Không đợi đội trưởng Triệu hồi thần, Tư Thành đã thản nhiên nói.
Đội trưởng Triệu giật mình, anh ta trợn tròn mắt nhìn Tư Thành, kinh ngạc nói không nên lời.
Tư, Tư, cậu sáu Tư?
Là cậu sáu Tư mà anh ta biết đó hả?