Chỉ cần nghĩ đến việc không được múa tiết mục mở màn, cô ấy lại buồn.
Không được múa là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là tin này đã truyền ra rồi.
Thời gian gấp gáp, bây giờ cô ấy cũng không biết phải nói chuyện này thế nào với bên đứng ra tổ chức.
Tạm thời có việc gấp, thay người? Thay thế nào?
Nếu mà làm không tốt, trách nhiệm lớn lắm.
Ngụy Thung cắn răng, lau nước mắt, ôm chặt lấy tay Hạ Phương: "Phương bảo bối, trong tay em có thuốc gì có thể làm chị tạm thời mất đi cảm giác đau và lại không ảnh hưởng đến việc chị múa không?"
Nói xong, cô ấy cắn môi: "Chị biết chắc chắn em có, Phương bảo bối, giúp chị đi, chỉ có em giúp được chị thôi. Nếu chị mà không múa tiết mục mở màn này, hậu quả nghiêm trọng lắm, chị không gánh vác được..."
"Chị không cần mạng nữa à?" Mặt Hạ Phương u ám, cô nhíu mày: "Đừng nói là không có thuốc như thế, cho dù có, em cũng sẽ không cho chị, chị từ bỏ ý định này đi."
"Phương bảo bối, chắc chắn em có, em là thần y, chắc chắn em sẽ có."
Hy vọng khó khăn lắm mới dấy lên được bị Hạ Phương nói một câu làm dập tắt luôn, Ngụy Thung lại càng suy sụp, cô ấy kích động nắm lấy cánh tay Hạ Phương rồi khóc như mưa.
Bài múa mở màn không chỉ là một tiết mục biểu diễn, đối với Ngụy Thung thì đó là một cơ hội chứng minh bản thân.
Làm tốt, có thể làm cho cuộc đời cô ấy vinh quang hơn, vẻ vang hơn.
Còn làm không tốt, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Cô ấy quyết không cho phép mọi thứ mình dày công chuẩn bị cứ thế bị hủy hoại như này.
Nếu ngay cả Hạ Phương cũng không có thuốc đó, ngay cả Hạ Phương cũng không giúp được cô ấy, vậy thì cô ấy hết cứu thật rồi.
Cũng không phải cô ấy chưa nghĩ đến chuyện ôm bệnh lên sân khấu, đó là ý tưởng xấu nhất, cô ấy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Cho dù sau khi xuống sân khấu, cơ thể này sẽ hỏng hoàn toàn, sau này không thể tiếp tục nhảy múa được nữa, cô ấy cũng không hối tiếc.
Nhưng cô ấy của hiện giờ, đừng nói là ôm bệnh lên sân khấu, khom lưng thôi đã không làm được rồi.
Đây là tuyệt vọng cỡ nào cơ chứ?
"Xin em đấy, Phương bảo bối, nếu em không giúp chị, đời này của chị sẽ hỏng hết..." Ngụy Thung khóc rưng rức.
Nét mặt Hạ Phương vô cùng nghiêm túc: "Nếu em giúp chị làm chuyện này thì mới là thật sự hủy hoại chị."
"Không, không..." Ngụy Thung lắc đầu nguầy nguậy, cô ấy nói không nên lời nữa rồi.
"Ngụy Thung, chị có từng suy nghĩ đến hậu quả chưa vậy? Chị mới hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi như hoa, chị đâu tham gia thi đấu đâu, chỉ là một bài múa mở màn thôi mà, bỏ qua lần này, chị vẫn còn vô số lần khác, nhưng nếu lần này chị khăng khăng đòi lên sân khấu biểu diễn với cơ thể đầy vết thương, có lẽ kiếp này chị sẽ không thể nhảy được nữa."
"Chị quên là chị yêu nhảy múa cỡ nào rồi à? Chị từng nói, vũ đạo là sinh mạng của chị, chị sẽ nhảy múa cả đời, nhảy múa đến khi không cựa quậy được nữa mới thôi."
"Nhưng bây giờ chị lại muốn vì một bài múa mở màn mà từ bỏ cả cuộc đời sau này. Rốt cuộc chị đang nghĩ cái gì vậy?"
Ngụy Thung nằm trên giường khóc hu hu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xanh xao hốc hác, giờ trông càng đáng thương.
"Em không hiểu, Phương bảo bối, chị đã tốn rất nhiều công sức mới giành được cơ hội lần này, chị tin rằng bất kể có ra sao, chị cũng có thể thuận lợi hoàn thành nó. Nhưng, chị thật sự không ngờ, cuối cùng lại thành ra như này..."
"Vẫn còn hai ngày, cho dù chị nói với bên tổ chức là chị không nhảy được, bọn họ cũng không kịp bố trí người khác thay thế, huống hồ, chuyện chị sắp múa tiết mục mở màn đã lan truyền từ lâu rồi, nếu chị mà rút, người khác sẽ nghĩ chị như nào, phòng làm việc của chị còn tiếp tục đứng vững ở Kinh Thành thế nào được cơ chứ?"
"Nếu chị đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, sao lúc đầu chị còn làm thế?" Hạ Phương nhíu mày, những vấn đề này cô đều biết, nhưng với tình hình của Ngụy Thung thì tuyệt đối không thể lên sân khấu.
"Chị, chị..." Ngụy Thung cắn môi, má hơi đỏ, hổ thẹn cúi thấp đầu: "Chị cứ nghĩ, dù cuối cùng có ra làm sao, chỉ cần có em, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết..."
Cô ấy nghĩ thế thật, trong mắt cô ấy Hạ Phương là tồn tại như thần.