Y thuật của Hạ Phương siêu việt, dù không thể làm mình bình phục trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn cũng có cách làm mình có thể lên sân khấu.
Không ngờ Hạ Phương phản ứng lớn như vậy, Ngụy Thung vừa bi thương vừa tự trách.
Cô ấy biết Hạ Phương cũng vì tốt cho cô ấy, nhưng cô ấy thật sự không còn cách nào khác, bên cạnh cô ấy hoàn toàn không có ai có thể lên sân khấu thay cô ấy.
Trừ phi...
Ngụy Thung chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ấy túm lấy tay Hạ Phương, nhìn Hạ Phương với vẻ mặt khát khao rồi kích động nói: "Vẫn còn một cách nữa, Phương bảo bối..."
Bị nhìn như vậy, Hạ Phương chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô thật sự muốn từ chối trước khi Ngụy Thung đưa ra yêu cầu, cô nghe thấy cô ấy vui mừng nói: "Em lên diễn thay chị đi, Phương bảo bối, trừ em ra thì không ai múa đẹp hơn chị."
"Nếu là em thì chắc chắn có thể hạ hết các đối thủ, biểu diễn xuất sắc áp hết toàn bộ trường quay, làm cho mọi người nhìn phải ngây ngẩn."
Ngụy Thung nói xong thì càng kích động hơn, tiếng cũng to hơn: "Dáng người em cũng hòm hòm giống chị, em múa đẹp hơn chị, trang điểm cẩn thận, chưa chắc người khác đã nhận ra người lên sân khấu không phải chị. Có nhận ra hay không cũng không quan trọng, đợi sau khi kết thúc cuộc thi, chị sẽ thoải mái công khai thừa nhận, nói là có người cố ý hãm hại chị, dẫn đến lưng chị bị thương nghiêm trọng, không thể tham gia tiết mục múa mở màn, bất đắc dĩ phải nhờ em lên."
"Nếu mà là người khác thì chắc chắc không được, nhưng em thì khác, em không chỉ múa giỏi, em còn là đàn em của chị nữa, em có thể đại diện chị."
Ngụy Thung nói làm Hạ Phương cạn lời, cô trợn trắng mắt: "Chị, chị chắc chắn chứ?"
Ngụy Thung gật đầu như giã tỏ, mấy phút trước hai mắt cô ấy tràn ngập tuyệt vọng, giờ thì tỏa sáng rực rỡ.
"Đương nhiên, đây là cách tốt nhất rồi, Phương bảo bối, chị biết em nhất định sẽ giúp chị, đúng không nào?" Ngụy Thung ôm tay Hạ Phương, vẻ mặt khát khao.
"Em cũng có thể lựa chọn cho chị thuốc, chị tự lên sân khấu, hậu quả chị tự gánh."
Hạ Phương tức quá bật cười: "Cho chị thuốc thì ngang với lấy mạng chị, chị đừng mơ."
Thuốc, chắc chắc Hạ Phương có thể làm ra.
Giống như viên dược hoàn mà cô cho Tần Kha uống ở hiện trường vụ tai nạn xe cộ lúc trước, trong tay cô có không ít thuốc có thể kích thích tiềm năng của con người.
Làm cho cơ bắp và chức năng cơ thể người phát huy đến cực hạn trong thời gian ngắn, nhưng, loại thuốc này cũng có tác dụng phụ, dùng nhiều không tốt cho cơ thể.
Huống hồ với tình hình của Ngụy Thung hiện giờ, dù có ăn loại thuốc đấy thì cũng không thể giảm bớt đau đớn cho cô ấy.
Còn phải phối hợp với các thuốc khác, như thế tác dụng phụ sẽ không còn là một chút hay nửa chút, mà sẽ tăng lên gấp mười gấp trăm lần.
Dù không lấy mạng cô ấy, thì cũng sẽ phá hủy nửa đời sau của cô ấy.
"Vậy là em đồng ý lên thay chị? Đúng không?" Ngụy Thung kích động nói.
Hạ Phương lười biếng nói: "Hình như chị quên mất một chuyện, từ trước đến giờ em chưa từng nhảy vũ đạo mà chị tập, chị cũng bảo là chỉ còn hai ngày thôi mà, chị lấy đâu ra tự tin mà cho rằng em có thể luyện ra dáng múa đẹp hơn chị vậy?"
Cứ tưởng nói thế là dẹp được ý tưởng của Ngụy Thung, nào ngờ cô ấy vẫn gật đầu: "Được, người khác chị không dám nói, nhưng em thì chắc chắn làm được! Phương bảo bối, chị có video quay đợt trước lúc chị ở trạng thái tốt nhất, bài múa này không khó, với bản lĩnh của em, em cầm về luyện hai lượt là lên sân khấu được rồi, chắc chắc có thể nổi bật nhất ở đấy."
"Trang phục múa chị đã đặt may xong rồi, dáng người em giông giống chị, tuy cao hơn chị nhưng chắc vẫn mặc được."
Ngụy Thung nói xong thì vui mừng khôn xiết: "Chị biết mà, Phương bảo bối chính là cứu tinh của chị, có em ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng."
Hạ Phương: ....
Hình như cô chưa đồng ý mà...
Nhưng nhìn dáng vẻ này của Ngụy Thung, hình như cô không đồng ý cũng không được.
"Bài múa mở màn này quan trọng đến thế cơ à?" Hạ Phương nhíu mày.
Cô thật sự không muốn lên sân khấu cho lắm.
Sân khấu, từng lưu giữ những hồi ức đẹp nhất của cô, và cũng từng khiến cô thất vọng tột cùng.
Cho nên, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ lên sân khấu lần nữa, cùng lắm vui một tí thì nhảy một đoạn chơi thôi.
"Rất quan trọng!" Ngụy Thung gật đầu nghiêm túc, giọng điệu kiên quyết.
Bỗng nhiên...
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một khuôn mặt lo lắng xuất hiện ngoài cửa: "Cô giáo ơi, cô, cô không sao chứ?"