Nghe Hạ Phương bảo sắp xếp cho cô một phòng phẫu thuật, Tiết Vân Thâm lập tức đồng ý rồi đi bố trí gấp.
Hơn nửa tiếng sau, Hạ Phương đưa Ngụy Thung đang hôn mê tới bệnh viện vào phòng phẫu thuật, Tiết Vân Thâm đã mặc trang phục chỉnh tề đứng đợi ở cửa.
Thấy Hạ Phương xuống xe, anh ta lập tức tiến lên, đồng thời các y tá cũng đẩy giường bệnh tới, đặt Ngụy Thung lên giường rồi đẩy vào phòng phẫu thuật.
Chẳng mấy chốc, người trong phòng phẫu thuật đã bị đuổi ra ngoài hết, chỉ còn lại Hạ Phương cùng Tiết Vân Thâm và Ngụy Thung đang hôn mê.
Hạ Phương quay đầu sang nhìn Tiết Vân Thâm, thấy anh ta do dự có vẻ là không biết mình có cần ra ngoài hay không, cô mỉm cười nói: "Bác sĩ Tiết, có thể làm phiền anh hỗ trợ cho tôi không?"
Giờ này, bệnh viện không có mấy bác sĩ, y tá, bác sĩ và y tá trực ban đều đang bận, nhưng tình hình của Ngụy Thung lại không được chậm trễ nữa.
"Đây là vinh hạnh của tôi." Dù Hạ Phương không nói, Tiết Vân Thâm cũng muốn bảo.
Dù sao thì Tiết Vân Thâm cũng biết y thuật của Hạ Phương cao siêu cỡ nào mà, bây giờ được ở bên cạnh cùng tham gia phẫu thuật, chỉ nghĩ thôi anh ta đã kích động lắm rồi.
Hạ Phương gật đầu, cô đã thay xong quần áo, chuẩn bị xong dụng cụ, bọn họ nhanh chóng bắt đầu phẫu thuật.
Lúc Hạ Phương làm phẫu thuật, cô vô cùng tập trung nghiêm túc, động tác cũng nhanh chuẩn dữ, không một động tác thừa, mỗi một dao hạ xuống, đều cực kỳ tinh chuẩn.
Dáng vẻ dứt khoát nhanh nhẹn đó, cứ như thể thứ cô đang cắt không phải là thịt thối trên miệng vết thương của người bệnh, mà là cô đang tiện tay chơi đùa.
Lưng Ngụy Thung bị thương rất nặng, cộng với khoảng thời gian này cô ấy không xử lý tốt, nên miệng vết thương đã thối rữa một vùng to, Hạ Phương buộc phải xử lý chỗ bị thối rữa đó trước, rồi mới có thể trị liệu cho cô ấy.
Nhưng mà, quá trình này sẽ đau đớn hơn vết thương ban đầu gấp mười gấp trăm lần, thời gian bình phục cũng dài hơn.
Bây giờ, Ngụy Thung muốn đi nhảy bài mở màn, đó là chuyện không thể nữa rồi.
Ban đầu Hạ Phương nghĩ, miệng vết thương của Ngụy Thung trở nên như này, chẳng qua chỉ vì cô ấy không nghe lời, nhưng sau khi xử lý xong miệng vết thương, Hạ Phương lại phát hiện, mọi thứ không như mình nghĩ...
Bởi vì cô nhìn thấy máu bên dưới chỗ thịt thối có màu đen...
Cho nên, không phải là cô ấy không nghe lời, không phải cô ấy không phối hợp, mà là... bị người ta hãm hại?
Nét mặt Hạ Phương lập tức đen như đít nồi.
Cô siết chặt nắm tay, ánh mắt âm tàn đáng sợ làm Tiết Vân Thâm đang đứng cạnh nghiêm túc xem Hạ Phương phẫu thuật sợ hết hồn.
Một lúc lâu sau, Hạ Phương mới hòa hoãn lại, cô lấy mẫu máu ở miệng vết thương của Ngụy Thung, sau đó cô nhanh chóng kiểm tra ra thành phồn độc tố, cô nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Tốt lắm, không ngờ lại có người dám tính kế mình.
Đúng vậy, độc ở miệng vết thương của Ngụy Thung được hạ trong phương thuốc mà cô kê cho Ngụy Thung.
Có người đã động tay động chân vào đơn thuốc cô kê, thay đổi một vị thuốc trong đó.
Cho nên, sau khi Ngụy Thung uống thuốc vào, tuy bình thường tập luyện sẽ thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng miệng vết thương lại không những không lành, trái lại còn không ngừng thối rữa.
Cộng với việc cô ấy nóng lòng muốn tập luyện nhanh hơn, vậy thì thể nào độc tố cũng phát tán nhanh hơn, như thế miệng vết thương của cô ấy sẽ chuyển biến xấu càng nhanh.
Đúng là một kẻ ác độc!
Sau khi Hạ Phương cho Ngụy Thung uống một viên thuốc, cô nhanh chóng xử lý sạch độc tố ở miệng vết thương rồi băng bó cho cô ấy, sau đó cô nói với Tiết Vân Thâm: "Đưa cô ấy vào phòng bệnh rồi bác sĩ Tiết trông cô ấy giúp tôi, một khi cô ấy phát sốt, thì lập tức cho cô ấy uống cái này, tôi sẽ quay lại trước mười giờ sáng mai."
Nói xong, Hạ Phương đưa cho Tiết Vân Thâm một bình thuốc, rồi rời khỏi bệnh viện.