Ngụy Thung, chị không cần mạng nữa đúng không? Chỉ là nhảy một bài mở màn thôi mà, chị tưởng chị cược cả mạng sống của mình vào rồi chết trên vũ đài là có thể đạt được thành tựu mà chị muốn à?"
"Chị có từng suy nghĩ cho Kha Kha và bố mẹ chị không? Em nói cho chị biết, chị làm vầy là đang liều mạng đấy!"
Lần trước, Ngụy Thung vội vàng gọi điện cho mình, dáng vẻ hoảng sợ đó rõ ràng là đã sợ rồi.
Cô tưởng Ngụy Thung sẽ biết quý trọng mạng sống, nghe lời mình nghỉ ngơi thật tốt, không giày vò cơ thể nữa.
Nhưng hôm nay nhìn thấy miệng vết thương đã mưng mủ thối của Ngụy Thung, Hạ Phương mới biết người phụ nữ này hoàn toàn không coi lời nói của mình ra gì.
Hạ Phương cho cô ấy thuốc, cô ấy uống rồi, nhưng cô ấy uống những thuốc đấy, căn bản không phải là để bản thân bình phục, mà là để giảm bớt đau đớn lúc tập luyện.
Dùng cùng thuốc giảm đau có thể dễ dàng làm cô ấy quên mất tri giác, sau đó điên cuồng tập luyện.
Người đời chỉ biết Ngụy Thung là bậc thầy vũ đạo giỏi đẳng cấp thế giới, vũ đạo tuyệt vời, dáng múa như người trên trời.
Nhưng không ai biết, để luyện ra kỹ thuật nhảy như này, cô ấy đã bỏ ra cái giá như thế nào.
Tập luyện suốt ngày suốt đêm là còn nhẹ, duy trì cân nặng không dám ăn no cũng là chuyện nhỏ, cô ấy còn liều mạng uống các loại thuốc thay đổi thể chất để nâng cao độ mềm dẻo của cơ thể, tăng cường thể chất.
Những loại thuốc đó, cộng với sự cố gắng của cô ấy, mới tạo ra ngày hôm nay của cô ấy.
Nhưng là thuốc thì ba phần độc, cô ấy không nghe khuyên bảo, coi thường sức khỏe, sớm muộn cũng có ngày sức khỏe làm cô ấy hối hận.
Vụ bị thương lần này chính là minh chứng tốt nhất, người bình thường bị dạng chấn thương này thì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng là khỏe, nhưng Ngụy Thung thì không được.
Độ mềm dẻo của cơ thể cô ấy quá cáo, dẫn tới việc miệng vết thương của cô ấy cũng khó lành hơn so với người bình thường, và còn dễ xuất hiện các vấn đề nữa.
Nếu cô ấy nghe lời mình bảo, uống thuốc tử tế, không hoạt động lung tung, thì một tháng là đủ để cô ấy bình phục hoàn toàn, lên sân khấu nhảy không thành vấn đề.
Tập luyện không đủ, cùng lắm là khiến độ ấn tượng của bài múa không được như kỳ vọng, nhưng cô ấy có kỹ thuật chắc, có thể làm ít công to.
Cho nên, dù không đạt được đến mức kỳ vọng, thì trong mắt người khác cô ấy vẫn xuất sắc vô song, không ai bì kịp.
Là cô ấy đã yêu cầu bản thân quá cao, cô ấy liều mạng cố gắng như này, cũng không phải là để đạt được yêu cầu của người khác, mà là muốn thực hiện mục tiêu mà bản thân đã đặt ra.
"Phương bảo bối, em tới rồi à." Ngụy Thung không còn nhìn rõ Hạ Phương nữa, cả người cô ấy đang ở trong trạng thái mơ màng, nghe thấy giọng của Hạ Phương, cô ấy mới xác định được mình được cứu rồi.
"Tốt quá..." Ngụy Thung nhếch môi nở nụ cười, cô ấy yếu ớt nhìn Hạ Phương, trong giọng nói tràn ngập cảm động: "Chị biết mà, em là người tốt nhất thế giới này."
Hạ Phương tức đến nỗi không nói nên lời, cô cười nhạo: "Biết em tốt với chị, nên chị báo đáp em như này à?"
Nửa đêm giày vò bản thân đến gần chết, sau đó bắt mình từ ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu cô ấy?
Đúng là chị em tốt.
Hạ Phương không muốn nói chuyện nữa rồi.
Còn Ngụy Thung, cô ấy cũng không còn sức mà nói nữa, thở dốc một lát lại ngất.
Hạ Phương không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô liên lạc ngay với Tiết Vân Thâm bảo anh ta cung cấp cho mình một phòng phẫu thuật, cô phải làm phẫu thuật cho Ngụy Thung ngay.
Hết cách rồi, ở Kinh Đô, người mà dễ sai bảo nhất chỉ có Tiết Vân Thâm thôi.
Còn về những người khác, Hạ Phương không muốn quấy rầy họ một tí nào.
Đang nửa đêm, Tiết Vân Thâm bị đánh thức, anh ta thấy Hạ Phương gọi tới thì kích động ngồi bật dậy.