Khi Hạ Phương chạy đến Dược Cốc, trời còn chưa sáng.
Lão Diêu còn chưa có dậy.
Đừng thấy ông là một ông cụ, liền nghĩ ông sẽ ngủ sớm dậy sớm giống các ông cụ bình thường.
Ông là quán quân thức khuya đấy, ông giống với người trẻ bây giờ, ông thích nghiên cứu các vị thuốc lúc nửa đêm, bình thường ban ngày ông toàn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chỉ có Dai Annie là nghe thấy có tiếng động liền chạy như một cơn gió đến trước mặt Hạ Phương, nó thân mật lắc lắc cái đuôi, xin Hạ Phương vuốt ve nó.
Hạ Phương vuốt cái đầu lông xù của nó, cô cười nói thầm: "Vẫn là em có tâm nhất, biết ra đón chị."
Cô đã bảo mà, chó là loài vật rất thông minh, nhiều lúc còn đáng yêu hơn con người nhiều, nó còn rất trung thành nữa.
"Ngoan, em tự đi chơi trước đi, chị còn có việc." Hạ Phương an ủi con chó to hoạt bát một lúc, sau đó cô nhanh nhẹ lẻn vào tầng hầm phía sau ngôi nhà gỗ, rồi từ trong phòng thuốc của lão Diêu tìm ra dược liệu để giải độc và chữa thương cho Ngụy Thung, cô còn tiện tay nhặt một ít đồ khác nữa, nếu đã tới rồi thì không thể chạy không công một chuyến, phải lấy thêm một ít đồ về mới được.
Dạo này thời buổi rối ren, chuyến này cô về Giang Lâm, thuốc đã dùng gần hết rồi, phải chuẩn bị thêm một ít nữa.
Mãi đến chín giờ sáng, hơn ba tiếng đồng hồ Hạ Phương vẫn chưa bước ra khỏi cửa phòng chế thuốc, cô đang mải vùi đầu chế thuốc.
Thuốc cần chế lần này khá phức tạp, dù cô đã miệt mài cả buổi thì cũng chưa chế được nhiều cho lắm.
Bỏ thuốc vào các chai các lọ xong, Hạ Phương lại đi đến phòng thuốc một chuyến, đóng gói những dược liệu để làm thuốc tắm cho Ngụy Thung, cô đang định chuồn thì cái bao căng phồng sau lưng bỗng bị người ta túm lại.
Hạ Phương quay đầu lại thì gặp ngay khuôn mặt đầy nết nhăn và ánh mắt u ám của lão Diêu.
"Chào buổi sáng sư phụ, hôm nay thầy dậy sớm thế?" Hạ Phương mặt không đỏ tim không đập chào Diêu Cốc Tử.
Diêu Cốc Tử cười ha ha, miệng nở nụ cười rất là thấm người.
"Sớm à? thầy sợ thầy mà ngủ thêm lúc nữa thì cái phòng thuốc này của thầy đã bị dọn sạch rồi!" Ông nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng là ông đã bị người học trò vô lương tâm này chọc giận.
Lúc cần dược liệu thì quay về mang đi, chào cũng không thèm chào một tiếng, bình thường bóng người cũng không thấy.
Người biết chuyện thì bảo ông có dạy một học trò, người không biết thì còn tưởng ông nuôi một tên thổ phỉ cơ!
Hạ Phương cười cười: "Dọn sạch ý ạ? Thầy, thầy đùa gì thế, nếu con mà dọn sạch được dược liệu ở Dược Cốc này thì có mà bên ngoài loạn mất."
Mặc dù ngoài kia người ta cũng trồng rất nhiều thảo dược, nhưng không thể so được với Dược Cốc.
Dược Cốc không chỉ có môi trường ưu việt, thích hợp cho dược liệu sinh trưởng, người ta kể rằng vì trên ngọn núi này từng có người tu tiên, nên vẫn có tiên khí và linh khí còn sót lại, vì vậy những dược liệu trồng ở đây có chất lượng cao nhất, có hiệu quả tốt nhất, mà lại không bị ô nhiễm, ánh sáng và lượng nước cũng tốt hơn bên ngoài, tốc độ sinh trưởng cực nhanh.
Cho nên, những thuốc được chế tạo từ dược liệu ở Dược Cốc sẽ có hiệu quả tốt hơn gấp mấy lần thuốc chế từ dược liệu bên ngoài.
Dược liệu có chất lượng tốt nhất trên thế giới, hầu như đều đến từ Dược Cốc.
Chỉ có điều, sản lượng dược liệu ở Dược Cốc có hạn, hơn nữa Dược Cốc còn có quy định, đó là chỉ được giao dịch với những thương gia được chỉ định, không được bán lẻ cho người ngoài.
Cho nên, hễ mà mua được dược liệu ở Dược Cốc, thì hầu như toàn là mua với giá trên trời.
Đại khái cũng chỉ có Hạ Phương là được trắng trợn tới đây thích lấy gì thì lấy như này.
"A, con còn biết bên ngoài hỗn loạn à? Mỗi lần tới đều mang đi nhiều đồ như này, con không suy nghĩ một chút xem những đồ con mang đi đây sẽ gây ra phong ba gì bên ngoài à?" Lão Diêu tức đến nỗi thổi râu trừng mắt.
Hạ Phương nhìn ông với đôi mắt vô tội: "Nhưng chúng ta thân là thầy thuốc, bổn phận của chúng ta là cứu người, mang lại sức khỏe cho người cần mà, không phải sao? Dược liệu là dùng để chữa bệnh cho người bệnh, nếu không thể chữa bệnh cho người có bệnh, thì nó chỉ là một cây cỏ thôi."