Hoàng Hậu Trẻ

Chương 52



Cung nhân trong lều vua rất kín tiếng, mọi người cho rằng hôm nay Đế Hậu dậy muộn vì Trình Cảnh Di thức trắng đêm để chăm sóc Triệu Quy Nhạn bị hoảng sợ.

Những người đó thầm quan sát chốc lát, nhận ra Tào Thiện Lai không hề định truyền tin giúp họ, nên họ cũng yên lòng.

Dù sao hiện giờ Đế Hậu đang thắm thiết, họ cũng không muốn quấy rầy, nếu không Cảnh Hoà đế bỗng nhiên chán ghét Hoàng hậu, bài xích hậu cung, trở về làm vị Đế vương thanh tâm quả dục không gần nữ sắc trước kia, đến lúc đó họ lại phải nhọc lòng.

Trên thực tế, họ cũng không thật sự muốn tham gia chuyến săn mùa đông. Ai cũng một bó tuổi, thời tiết còn lạnh lẽo, họ cưỡi ngựa chạy nhanh như gió, luồng khí buốt giá thấu xương cắt da cắt thịt, không sao chịu nổi. Đằng nào những năm trước họ cũng không giành được hạng nhất, chẳng thú vị gì cả.

Nghĩ thoáng như thế, mọi người còn thích thú hơn, tụ tập thành tốp năm tốp ba, uống rượu thưởng trà, vui quên trời đất.

Chuyến săn mùa đông bị những người này biến thành hội văn thơ.

Trình Cảnh Di đứng dậy mặc quần áo, cúi người lấy từ trong hòm ra bộ váy cung đình màu đỏ với hoạ tiết sen Tịnh Đế.

Thấy hắn dường như muốn đích thân hầu hạ nàng mặc xiêm y, Triệu Quy Nhạn vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bệ hạ, việc này ngài cứ để mấy người Thải Nguyệt làm là được.”

Trình Cảnh Di nhìn nàng cười: “Ta muốn làm cho nàng.”

Gò má Triệu Quy Nhạn hơi nóng lên. Giờ phút này khi nàng đã hiểu được trái tim mình, thấy Trình Cảnh Di mỉm cười dịu dàng nhìn nàng như vậy, chân thành đến thế, cuối cùng nàng cũng không nói nên lời từ chối, vui vẻ gật đầu.

Sau khi đôi bên thấu hiểu lòng nhau, bầu không khí thực sự khác biệt.

Trước kia, Triệu Quy Nhạn có thể bình lặng như núi đối mặt với Trình Cảnh Di. Nhưng hôm nay, chỉ cần đầu ngón tay của Trình Cảnh Di chạm nhẹ vào tay nàng, nàng đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, tim đập rộn ràng.

Trình Cảnh Di đang cúi đầu đeo đai ngọc quanh eo cho nàng, Triệu Quy Nhạn nhìn ngắm gương mặt trước mắt.

Hắn đẹp quá!

Diện mạo tuấn tú, sóng mũi dọc dừa, đây là chàng nam tử đẹp nhất nàng từng gặp.

Nhưng dường như vì hắn không thích cười, hoặc có lẽ vì vẻ uy nghiêm của bậc Đế vương trên người hắn, nên người khác không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng vô thức xem nhẹ bề ngoài của hắn.

Như Thải Nguyệt, mỗi khi nhắc về Trình Cảnh Di, nàng ấy luôn khen ngợi khí chất chính trực nghiêm trang của hắn, nhìn thôi đã thấy sợ. Quả thực nàng chưa bao giờ nghe họ bàn về tướng mạo của Trình Cảnh Di.

Triệu Quy Nhạn bỗng mừng thầm, Trình Cảnh Di cách nàng gần như vậy, rất gần, rất gần, gần đến mức chỉ mỗi nàng mới có thể nhìn thẳng vào hắn, gần đến mức chỉ mỗi nàng mới có thể phát hiện vẻ anh tuấn của Trình Cảnh Di.

Nghĩ thế, Triệu Quy Nhạn không kìm được nụ cười trên môi, mi mắt cong cong, trông nàng hết sức vui vẻ tự đắc.

Thấy nàng cười tủm tỉm, Trình Cảnh Di cũng nhoẻn miệng theo, ánh mắt đầy cưng chiều.

Hy vọng nàng có thể mãi ngây thơ lãng mạn, không buồn không lo như thế.

Triệu Quy Nhạn vừa ngẩng đầu, đã chạm phải một đôi mắt dịu dàng đến nỗi có thể nhấn chìm người khác, gò má nàng lập tức ửng hồng. Triệu Quy Nhạn lắp bắp: “Bệ hạ, ngài… ngài cười gì vậy?”

Đeo đai ngọc cho nàng xong, Trình Cảnh Di đứng thẳng dậy, hỏi lại nàng như đang trêu ghẹo: “Thế Nhạn Nhạn cười gì đấy?”

Triệu Quy Nhạn bị hắn nhìn thẳng như thế, trong lòng hơi hốt hoảng, nàng cũng không biết vì thẹn thùng hay sợ hắn phát hiện phần tâm tư nhỏ nhặt của mình. Dù sao nàng vẫn là cô nương nhỏ, da mặt mỏng, vừa rồi bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Trình Cảnh Di, khiến nàng có vẻ thiếu dè dặt.

Nàng liếm môi, bèn nhìn sang nơi khác, rồi lại cảm thấy làm vậy thì hơi chột dạ, nên cứng rắn dời mắt về.

Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không dám đối diện với hắn, đành phải cúi đầu, chỉ chăm chú nhìn vào môi hắn.

Song, nàng vừa thấy môi hắn, thì một số hình ảnh lướt qua tâm trí không kiềm chế được.

Triệu Quy Nhạn: “…”

Triệu Quy Nhạn cố gắng dẹp bỏ mấy hình ảnh trong đầu, cảm thấy giờ phút này hai người thật sự không thể ở chung trong một lều nữa, bằng không sớm muộn gì nàng cũng chóng mặt, ngất xỉu.

Không hề nghĩ ngợi, Triệu Quy Nhạn xách vách chạy vòng qua Trình Cảnh Di, phóng thẳng ra khỏi lều mà không hề quay đầu lại.

Dõi theo bóng lưng chạy trối chết của nàng, Trình Cảnh Di khẽ cười.

Gió lạnh thổi qua, nhiệt độ nóng bừng trên mặt Triệu Quy Nhạn chậm rãi hạ xuống, nàng cẩn thận vỗ gò má, lúc này nhịp tim mới bình thường lại.

Thấy vậy, Tào Thiện Lai nở nụ cười ẩn ý, tỏ vẻ như đã nhìn thấu mọi chuyện.

Triệu Quy Nhạn liếm môi, trước ánh mắt của y, nàng hơi mất tự nhiên, cố gắng nâng cằm lên, tiến về phía lều của mình, phong thái trông rất đoan trang.

Trốn vào lều, Triệu Quy Nhạn nặng nề thở ra một hơi, nàng thấy hai ngày nay kích thích quá.

Thấy nàng đã về, mấy người Thải Nguyệt và Hà ma ma vui mừng tiến lên chào đón, hết sức trịnh trọng quỳ xuống đất: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt.

Hay lắm, hoá ra mọi người đều biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Triệu Quy Nhạn có phần bối rối đứng sững tại chỗ, Hà ma ma bật cười: “Hoàng hậu nương nương, đây là quá trình mà nữ tử nào cũng phải trải qua, ngài không cần thấy xấu hổ. Huống chi, ngài và Bệ hạ là vợ chồng đàng hoàng, nên sớm viên phòng từ mấy tháng trước rồi. Cũng do ngài làm nũng giả ngốc, Bệ hạ yêu thương ngài nên mới thuận theo ý ngài, khiến đêm động phòng bị trì hoãn tới tận bây giờ.”

Nghe xong lời này, quả thực Triệu Quy Nhạn đã thả lỏng hơn nhiều, không mất tự nhiên nữa, nàng ôn hòa hỏi: “Ta đói rồi, Hà ma ma, có thể chuẩn bị đồ ăn cho ta được không?”

Ngủ một giấc đến trưa, đêm qua còn quấn quýt lâu như vậy, nàng đã đói bụng từ lâu.

Hà ma ma nở nụ cười hiền hậu, không nói thêm gì nữa, vui vẻ đáp: “Nô tỳ lập tức ra ngoài gọi người dọn đồ ăn lên.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thải Nguyệt cũng rời khỏi lều theo bà.

Vì chuyện bỏ thuốc đêm qua, nên hôm nay mấy người Thải Nguyệt cực kỳ cẩn thận, luôn phải tự mình theo dõi các món ăn thức uống, không dám để kẻ khác thừa cơ hãm hại nàng nữa.

Hà ma ma hầu hạ Triệu Thanh Loan từ nhỏ, còn theo nàng ấy vào cung nhiều năm, bà đã tôi luyện được bản lĩnh đầy mình. Hà ma ma đích thân xuống bếp, làm vài món mặn kết hợp với một bát cháo trắng.

Triệu Quy Nhạn nhìn những món ăn trên bàn, ánh mắt thấp thoáng vẻ hoài niệm, hồi lâu sau nàng mới cầm muỗng sứ lên.

Thấy nàng thẳng lưng, hơi cúi đầu, dùng bữa trong tư thế tao nhã, Hà ma ma không khỏi nhớ về Triệu Thanh Loan, nơi hốc mắt không nhịn được mà chua xót.

Triệu Quy Nhạn, ngày càng giống đại tiểu thư…

Bà sợ Triệu Quy Nhạn nhìn thấy, lén lấy ống tay áo lau khóe mắt.

Nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn chú ý, nàng đặt muỗng sứ xuống, lo lắng nhìn Hà ma ma: “Hà ma ma, sao bà lại khóc?”

Hà ma ma sụt sùi: “Nô tỳ nghĩ tới đại tiểu thư, ngài ấy cũng thích đồ ăn nô tỳ làm nhất.”

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, im lặng.

Một lúc lâu sau, ngay khi Hà ma ma cho rằng lời của mình đã khiến Triệu Quy Nhạn tức giận, bà chợt thấy Triệu Quy Nhạn ngước mắt nhìn thẳng vào mình, nàng nói từng câu từng chữ: “Hà ma ma, cảm ơn bà vì chưa từng quên a tỷ.”

Nét mặt hiền hòa, ánh mắt dịu dàng, nàng nhìn đồ ăn trên bàn: “Ta luôn muốn biết về quá khứ của a tỷ nhiều hơn, vậy mới không quên được tỷ ấy.”

Hà ma ma đột nhiên rơi lệ.

Một người nhắm mắt xuôi tay, đồng nghĩa với việc không còn tồn tại trên đời, ký ức về họ sẽ trở nên mờ nhạt, dấu vết hiện hữu của người ấy cũng dần phai nhòa, cuối cùng sẽ biến mất khỏi thế gian.

Chỉ khi không ngừng ôn lại thì ký ức mới có thể sâu sắc hơn theo dòng chảy của thời gian.

Khoảnh khắc ấy, Hà ma ma nghĩ tới trước đây Triệu Quy Nhạn luôn bâng quơ sai mình làm vài việc, hoá ra đấy là cách để nàng tưởng nhớ Triệu Thanh Loan.

Sắc mặt Triệu Quy Nhạn u ám, nàng không dám quên, dẫu thế nào cũng không quên lý do nàng tiến cung.

Chẳng qua, hôm nay nàng nhớ a tỷ quá đỗi.

Vì những tên hung thủ hại chết a tỷ, hiện giờ rốt cuộc chúng cũng không nhịn được mà xuống tay với nàng.

Ám sát, bỏ thuốc, có thể là việc làm của một người hoặc nhiều người. Nhưng không sao cả, nàng sẽ lần theo từng manh mối, bắt từng kẻ một, báo thù cho a tỷ.

Bầu không khí trong bữa ăn đột nhiên chùng xuống hẳn, Triệu Quy Nhạn lẳng lặng ăn xong. Nàng định đứng dậy đi tìm manh mối, bỗng thấy cung nhân tiến vào thông báo, nói rằng Tống Thái hậu cho gọi.

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng khẽ nói: “Bổn cung đã biết.”

Sau khi để Thải Nguyệt đuổi cung nữ truyền lời ra, nàng ngẫm nghĩ một chốc, quyết định mình sẽ không đi ngay.

Trước tiên nàng chậm rãi vẽ lông mày, thoa phấn mặt, sau đó chải tóc đuôi ngựa, trang điểm hết sức rực rỡ tinh xảo rồi mới từ từ đứng dậy.

Ban đầu Thải Nguyệt hơi nôn nóng, lo Thái hậu nương nương phải chờ lâu sẽ không vui. Nhưng khi thấy Triệu Quy Nhạn, Hà ma ma và Triệu ma ma đều trông thong thả ung dung, nàng ấy mới thả lỏng, nhưng vẫn hoang mang khó hiểu hỏi: “Nương nương, ngài đến muộn vậy, liệu Thái hậu nương nương có tức giận không?”

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười đến mức điên đảo chúng sinh: “Ta tới sớm, Thái hậu nương nương sẽ không tức giận sao?”

Thải Nguyệt sửng sốt, bỗng vỡ lẽ: “E rằng bây giờ Thái hậu nương nương đã xem ngài như cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Đối với Thái hậu, việc làm khó ngài không hề liên quan tới việc ngài đến sớm hay đến muộn. Hiện tại ngài và Thái hậu đã hết khả năng hàn gắn mối quan hệ. Huống chi, hiện tại ngài còn đại diện cho Bệ hạ, Bệ hạ và Thái hậu đã công khai mâu thuẫn, ngài không thể hạ mình đến cầu hòa, vì sẽ chẳng nhận được gì ngoài nỗi nhục nhã.”

Triệu Quy Nhạn nhướn mày, có phần kinh ngạc.

“Thải Nguyệt, không ngờ hiện giờ ngươi lại thông minh như vậy? Ta mới chỉ gợi ý một ít, ngươi đã có thể phân tích lý lẽ rõ ràng rồi.”

Thải Nguyệt đắc ý thẳng lưng: “Hiện giờ nô tỳ không còn là Thải Nguyệt của trước kia nữa. Thân là cô cô của Phượng Nghi Cung, nếu nô tỳ cứ ngu ngốc mãi thì không thể khiến mọi người tin phục được.”

Với tư cách là tỳ nữ hồi môn của Triệu Quy Nhạn, Thải Nguyệt vừa vào cung đã trở thành đại cung nữ của Phượng Nghi Cung, trên người mang phẩm cấp, các tiểu cung nữ bên cạnh phải gọi nàng ấy một tiếng “Thải Nguyệt cô cô”.

Triệu Quy Nhạn vừa vui mừng, nhưng cũng không kém phần khổ sở.

Nếu được, thật ra nàng hy vọng Thải Nguyệt có thể giống trước kia, dịu dàng ngoan ngoãn là tốt rồi.

Song, chiếc thùng nhuộm lớn mang tên hoàng cung này, một khi đã dấn thân vào, sao có thể thoát khỏi bùn lầy mà không bị vấy bẩn chứ?

Tuy nhiên, nàng vẫn còn nhiều suy tính khác.

Đêm qua nàng bị bỏ thuốc, chắc chắn kẻ kia muốn đạt được mục đích nào đó.

Nàng đoán không ra.

Hại nàng mất tấm thân trong sạch ư?

Nhưng nơi này được canh gác nghiêm ngặt, những kẻ có ác ý sẽ không dễ xuống tay. Chưa kể, đêm qua nàng ngủ ở lều vua, nếu bị bỏ thuốc thì chỉ có thể viên phòng với Trình Cảnh Di.

Bọn họ là phu thê, trong mắt người ngoài, có lẽ họ đã viên phòng từ ngày thành hôn, vậy bỏ thuốc có ích gì?

Mạo hiểm gánh tội danh bị chém đầu, chỉ để phu thê họ thực hiện nghi thức thường tình như thế ư?

Trong lúc vô thức, Triệu Quy Nhạn siết chặt cây trâm vàng đính phù dung nở rộ trong lòng bàn tay.

Hay người nọ biết họ vẫn hữu danh vô thực?

Triệu Quy Nhạn hiểu rõ, rất khó để che giấu bí mật trong hoàng cung, nhưng chuyện liên quan đến Trình Cảnh Di, cung nhân sẽ không dám bàn luận bừa bãi. Vậy chỉ có thể nói rằng, thủ đoạn của người nọ rất cao siêu, thậm chí đối phương còn có tai mắt khắp nơi trong hoàng cung.

Triệu Quy Nhạn vốn nghi ngờ Tống Thái hậu, nhưng hiện tại nàng vừa tỉnh dậy, bà ta đã vội vàng cho gọi nàng, khiến nàng phải ngừng suy nghĩ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng cài trâm vàng lên tóc, nở nụ cười với chính mình ở trong gương.

Một khi ai đó tức giận, thường dễ để lộ những cảm xúc chân thật nhất.

Tống Thái hậu, có lẽ bây giờ đang nổi giận lôi đình nhỉ?



Tống Thái hậu hất chén trà nhỏ trong tầm tay xuống đất, tấm thảm mềm mại lập tức bị thấm ướt, cung nhân run rẩy quỳ bên dưới.

Ma ma thân tín hầu hạ bên cạnh thở dài, quát lớn: “Còn không mau dọn dẹp?”

Cung nhân sử dụng cả tay chân bò tới chỗ mảnh sứ vỡ, nhanh chóng nhặt lên, sau đó cúi người lui ra ngoài.

Ma ma thân tín dịu dàng nói: “Nương nương, hiện tại ngài không thể nóng nảy. Nô tỳ biết ngài sốt ruột, chuyện liên quan đến tiểu công gia, ngài rất dễ hành động theo cảm tính. Song, ngài cũng đừng để bản thân mình phải nổi giận! Hoàng hậu nương nương thoạt nhìn mềm yếu nhưng nào phải người dễ bắt chẹt, sau nhiều lần như vậy, nương nương cũng rõ ràng nhất mà? Hà cớ gì cứ sốt sắng tức tối vì nửa khắc nhất thời này chứ? Đã đợi mười mấy năm rồi, còn để ý một hai canh giờ này sao ạ?”

Ma ma thân tín hiểu Tống Thái hậu nhất.

Tống Thái hậu luôn bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là lạnh nhạt, nhưng chỉ riêng chuyện liên quan đến Tống Minh Hàn và người nhà họ Tống, bà ta sẽ cáu kỉnh dễ nổi giận.

Ma ma biết Tống Thái hậu muốn bù đắp cho họ, đặc biệt là Tống Minh Hàn. Quả thực hắn ta đã trở thành tâm bệnh trong lòng bà ta, vừa chạm vào sẽ lở loét chảy máu.

Thật ra ma ma thân tín cũng cảm thấy gần đây Tống Thái hậu rất hấp tấp, ma ma bèn nói: “Nhiều năm qua ngài vẫn luôn điềm đạm, vì sao khi đối mặt với Hoàng hậu nương nương, ngài cứ mất bình tĩnh vậy?”

Tống Thái hậu hít sâu một hơi, kìm nén cơn nóng nảy, bà ta cũng không muốn thế.

Nhưng bà ta không nhịn được.

Mạng sống của Tống Minh Hàn đang bị đe doạ, làm sao bà ta có thể điềm tĩnh được?

Hơn nữa…

“Hồi ấy, khi Triệu Thanh Loan tiến cung, ai gia không hề có cảm giác này, ai gia luôn nghĩ Triệu Quy Nhạn là biến số. Ai gia vừa thấy nàng, trong lòng sẽ luôn vang lên một giọng nói, mách bảo ai gia rằng phải giết nàng. Bằng không, ai gia sẽ vạn kiếp bất phục (*).”

(*) Bị tiêu diệt vĩnh viễn, không bao giờ trở lại được.

Ma ma thân tín nhẹ nhàng rót một chén trà nóng, đưa cho Tống Thái hậu, dịu dàng nói: “Thái hậu nương nương, do ngài lo lắng quá mức rồi. Bệ hạ sủng ái Hoàng hậu, nhưng dù sao Hoàng hậu vẫn còn nhỏ tuổi, lại được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ bé, chưa trải việc đời, có thể gây nên sóng gió gì chứ?”

Tống Thái hậu nhíu chặt mày, trong lòng vẫn không thả lỏng được.

“Hầy, nhưng ai gia đã sai người đến Giang Nam điều tra về nàng rồi đúng không?” Tống Thái hậu sực nhớ ra, khoảng thời gian trước, bà ta từng cho thuộc hạ đi nghe ngóng về lai lịch quá khứ của Triệu Quy Nhạn.

Ma ma thân tín gật đầu: “Người nô tỳ phái đi truyền tin về nói, quả thực Hoàng hậu nương nương được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ thuở bé. Vì sức khỏe yếu ớt nên ngài ấy mới đến Giang Nam dưỡng bệnh, sau này tới tuổi thành thân mới được người của phủ Vinh Quốc công đón về phủ. Trước đây ngài ấy rất ít qua lại với Tiên Hoàng hậu, tình cảm giữa hai tỷ muội cũng không sâu đậm. Ngài yên tâm, chắc chắn Hoàng hậu nương nương không biết gì về chuyện của Tiên Hoàng hậu đâu.”

Tống Thái hậu vẫn hơi lo lắng: “Nếu lai lịch này cũng là giả thì sao?”

Ma ma thân tín cười: “Không có khả năng đâu ạ, phủ Vinh Quốc công không có quyền lớn tới mức can thiệp vào lời khai của thôn dân ở quê. Đám thuộc hạ đã tìm nhiều người bản địa để điều tra và kiểm chứng, ai cũng một lời như thế, chứng tỏ thông tin ấy là chính xác.”

Tống Thái hậu thả lỏng lông mày, thật ra bà ta lo lắng Triệu Quy Nhạn tiến cung với mục đích không đơn thuần.

Nàng trải qua một cuộc đời bình thường suốt mười mấy năm qua, hiện tại xem ra, quả thực không đáng lo ngại.

Tống Thái hậu day day ấn đường: “Là ai gia suy nghĩ nhiều. Có điều ai gia không thể không để ý, đây là lần đầu tiên Hoàng đế quan tâm một người như vậy, ai gia luôn thấy chuyện không đơn giản.”

Ma ma thân tín cười: “Bệ hạ cũng là đàn ông mà, thực sắc tính dã (*).”

(*) Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Tống Thái hậu bảo: “Nhưng các nữ tử hắn từng gặp, làm gì có ai mà không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng thấy hắn động lòng…”

Ma ma thân tín xoa bóp huyệt thái dương cho bà ta, bất đắc dĩ nói: “Nương nương của ta, dù các nàng đẹp nhưng nào sánh bằng Hoàng hậu nương nương chứ? E rằng người kiệt xuất như Bệ hạ cũng chỉ ưng ý người đẹp nhất.”

Tống Thái hậu không còn lời nào để nói.

Quả thực chẳng một ai đẹp hơn Triệu Quy Nhạn.

Tống Thái hậu chỉ đành đổ lỗi, vì Triệu Quy Nhạn không phải do bà ta lựa chọn, khiến bà ta khó lòng khống chế, cộng thêm bao nhiêu chuyện làm bà ta bận tâm quá mức.

Bà ta giãn lông mày ra, thoải mái thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy lực từ huyệt thái dương truyền đến rất dễ chịu. Tống Thái hậu đang định thả lỏng, chợt nghe được tiếng thông báo từ bên ngoài lều.

“Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”

Tống Thái hậu nghẹn một hơi ở ngực, lập tức xanh mét mặt mày.

Sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này.

Hai người họ đúng là xung khắc!

Tống Thái hậu nổi giận đùng đùng hất tay ma ma thân tín ra, rồi bà ta đặt hai tay trước bụng, lạnh lùng bảo: “Cho nàng vào.”

Ma ma thân tín thở dài bất lực.

Vất vả lắm mới dỗ được, hiện giờ đã uổng phí công sức…

Triệu Quy Nhạn vừa bước vào đã thấy một vệt nước lớn dưới đất, đoán chừng Tống Thái hậu lại đập vỡ thứ gì đó.

Nàng vờ như không thấy, tự nhiên thoải mái khuỵu gối.

“Thần thiếp bái kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv