Editor: Dứa
Tống Thái hậu điềm nhiên cho nàng đứng dậy.
Ánh mắt bà ta mang theo vài phần đánh giá, không ngừng dò xét khắp người Triệu Quy Nhạn.
Có lẽ vì lần đầu nàng nhận ân sủng, Trình Cảnh Di cũng dịu dàng săn sóc nhiều hơn, nét non nớt trên mặt nàng đã biến mất hoàn toàn, giữa sóng mắt long lanh cũng pha ít quyến rũ ướt át.
Nếu nói trước kia nàng là nụ hoa chớm nở, thì giờ đây nàng đã trở thành đoá hoa mong manh dưới làn mưa sương nhẹ nhàng, e ấp để lộ phần nhuỵ hoa, đẹp đẽ yêu kiều, rực rỡ bắt mắt.
Tống Thái hậu thực sự tin, cuối cùng họ cũng đã viên phòng.
Nhưng chỉ trong giây lát, tâm trạng của bà ta lại thoáng phức tạp.
Nghĩ tới việc Trình Cảnh Di còn nhỏ hơn Tống Minh Hàn vài tuổi mà đã thê thiếp thành đàn, chẳng bao lâu nữa hắn có thể con đàn cháu đống. Nhưng Tống Minh Hàn lại đang đứng giữa lằn ranh sinh tử, thậm chí có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Bà ta lộ ra vài phần buồn bã, nhưng chỉ chốc lát sau, bà ta đã nhanh chóng lướt mắt qua bụng Triệu Quy Nhạn, đè nén nỗi khổ sở xuống đáy lòng.
Ma ma thân tín tinh ý chuyển ghế đến cho Triệu Quy Nhạn, sau đó im lặng đứng sang một bên.
Triệu Quy Nhạn ung dung ngồi xuống, hai tay đặt trước bụng, trên khóe miệng thoáng cười nhạt, khiến người ta không đoán ra suy nghĩ của nàng.
Tống Thái hậu quan sát nàng hồi lâu, thấy nàng thản nhiên nhìn lại, trông điềm đạm bình tĩnh, bà ta vô cùng đau đầu.
Triệu Quy Nhạn trưởng thành nhanh quá, trước đây ít nhiều gì cũng sợ sệt, nhưng hiện giờ nhìn nàng còn thong dong hơn cả đám người Thục phi Lệ phi đã tiến cung nhiều năm.
Hậu cung có thêm một vị Hoàng hậu không đồng lòng với bà ta, quả thực khiến bà ta khó chịu.
Nghĩ đến nàng ngày càng kiêu ngạo, dám để bà ta phải đợi lâu như thế, Tống Thái hậu chỉ muốn chất vấn vài câu.
Tống Thái hậu bình tĩnh nhướn đuôi mắt cao lên, với dung mạo xinh đẹp, hành động như thế khiến bà ta lộ ra nét sắc sảo, mang tới cảm giác áp bức.
Ma ma thân tín chợt ho khan vài tiếng, Tống Thái hậu sửng sốt trong giây lát, sau đó hạ đuôi mắt xuống, đổi về vẻ mặt thản nhiên của một Thái hậu.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận rõ giây phút ấy dường như Tống Thái hậu muốn nói gì đó, nhưng tiếng hắng giọng của ma ma bên người đã ngăn cản bà ta.
“Đêm qua ngủ ngon không? Ai gia vốn định sai thái y đến khám, thuận tiện kê vài món canh an thần cho ngươi. Nhưng nhớ ra bên cạnh Hoàng đế đã có Giang Diêu, cũng không cần người khác, nên ai gia mới thôi.”
Tống Thái hậu mất tự nhiên vuốt ve búi tóc, bà ta ở địa vị cao đã lâu, bao nhiêu năm không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần giả vờ hiền lành để nói chuyện với người ta, hôm nay là lần đầu tiên nên bà ta vẫn có phần không quen.
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn thật sự kinh ngạc, Tống Thái hậu vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ với nàng, nhưng hôm nay bà ta gặp chuyện gì vậy? Sao đột nhiên quan tâm tới nàng?
Chuyện khác thường tất có điều kỳ lạ, Triệu Quy Nhạn âm thầm cảnh giác trong lòng.
“Đêm qua thần thiếp ngon giấc lắm ạ, cảm ơn Thái hậu nương nương đã quan tâm.” Triệu Quy Nhạn mỉm cười.
Tống Thái hậu tùy ý gật đầu: “Vậy tốt rồi.”
Dứt lời, bà ta vỗ vỗ hoa văn trên ống tay áo một cách vô nghĩa rồi im lặng.
Đứng bên cạnh, ma ma thân tín nhìn đến sốt ruột, tốt xấu gì cũng phải giả vờ một chút chứ!
Thấy ánh mắt của ma ma thân tín, Tống Thái hậu hơi bực bội, bà ta nâng cằm lên hỏi: “Ai gia gọi ngươi đến vì muốn ngươi khuyên nhủ Hoàng đế, hôm qua ai gia hơi nặng lời, nên hôm nay muốn dùng bữa với hắn. Giữa mẹ con, sao có thể có khoảng cách được. Chẳng qua tính tình Hoàng đế khó lay chuyển, nếu hôm nay ai gia cho người đến mời hắn, nhất định hắn sẽ từ chối, chi bằng Hoàng hậu làm cầu nối, khuyên hắn tới đây?”
Triệu Quy Nhạn trầm ngâm một lát, khẽ nói: “Thần thiếp sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng cũng không đồng ý ngay.
Nàng là Hoàng hậu, là vợ Trình Cảnh Di, cũng là con dâu của Tống Thái hậu.
Chuyện mẹ con họ, nàng không tiện nhúng tay vào, cùng lắm nàng chỉ có thể làm ít việc để phối hợp với cả hai bên, phần còn lại họ hãy tự giải quyết mâu thuẫn giữa hai mẹ con đi! Nàng sẽ không dại dột nghĩ đến việc cải thiện mối quan hệ của mẹ con họ, trở thành người có công lớn trong gia đình này.
Nàng biết rõ, Trình Cảnh Di mới là người để nàng giao phó cuộc đời mình.
Tống Thái hậu không hài lòng, cố gắng hết sức là sao? Vất vả lắm bà ta mới chịu hạ mình nhờ vả nàng, không ngờ nàng còn kiêu ngạo như vậy?
Song, bà ta cũng không nói gì nữa.
Triệu Quy Nhạn ăn mềm không ăn cứng, hiện tại bà ta không thể trở mặt.
Nhắn nhủ xong việc quan trọng nhất hôm nay, Tống Thái hậu lập tức muốn đuổi người.
Bà ta không còn thời gian ở nơi này thêm, bên phía Tống Minh Hàn vẫn cần có người chăm sóc.
May thay Triệu Quy Nhạn cũng có suy nghĩ tương tự, thấy thái độ có phần mất kiên nhẫn của Tống Thái hậu, nàng bèn đứng dậy trước: “Thần thiếp không quấy rầy Thái hậu nương nương nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin cáo lui.”
Tống Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phất tay.
Đợi Triệu Quy Nhạn rời khỏi, bà ta cũng lập tức sửa sang quần áo, cất bước ra ngoài.
Vừa đi được không xa, bà ta chợt bắt gặp một bóng người trong góc đang lén lút theo sau Triệu Quy Nhạn.
Bà ta dừng bước, tò mò: “Đấy là ai?”
Ma ma thân tín nheo mắt nhìn thoáng qua, cung kính đáp: “Là tam tiểu thư dòng thứ của phủ Vinh Quốc công, Triệu Vân Oanh.”
Tống Thái hậu hỏi tiếp: “Nàng ta làm gì ở đó?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có vẻ không có thiện ý gì.
“Dẫn nàng ta tới trước mặt ai gia.”
Giọng điệu tùy ý, hiển nhiên bà ta đang coi thường Triệu Vân Oanh.
Ma ma thân tín đánh mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh, thái giám nhỏ hiểu ý, nhanh chóng bắt Triệu Vân Oanh đến.
Triệu Vân Oanh sợ tới mức trắng bệch mặt, nàng ta lén bám theo Triệu Quy Nhạn, muốn xem mình có thể thừa cơ đến gần Bệ hạ không. Nhưng không ngờ có hai thái giám nhỏ xông ra từ phía sau, họ không nói hai lời vặn tay nàng ta kéo sang đây.
Vừa rồi Triệu Vân Oanh còn vùng vẫy muốn la to, thái giám nhỏ đã nhanh tay nhét khăn vào miệng nàng ta, nàng ta chỉ có thể “Ưm ưm” vài tiếng, nhưng không ai nghe được.
Triệu Vân Oanh ngẩng đầu thấy Tống Thái hậu, lập tức bồn chồn lo sợ, mềm nhũn hết tay chân quỳ xuống đất.
Động tác này tệ tới nỗi làm đồ vật trong tay áo nàng ta rơi ra.
Triệu Vân Oanh biến sắc, vội vàng nhặt lên, nhưng không ngờ một bàn tay mịn màng như ngọc đã nhanh hơn một bước, nhặt bình sứ lên.
Triệu Vân Oanh nhắm mắt, cảm thấy mình xong đời chắc rồi.
Tống Thái hậu đưa bình sứ cho ma ma thân tín, ma ma phất phất tay, cẩn thận ngửi để xác định mùi hương trong bình sứ, sau hồi lâu mới nói: “Cũng là một loại xuân dược.”
Ma ma thân tín biết đa phần mọi thứ, năm xưa ma ma cũng được bồi dưỡng tỉ mỉ, học đủ các kỹ năng, thông thạo nhiều lĩnh vực, huấn luyện đặc biệt để tiến cung với nữ tử Tống gia. Chẳng qua chỉ mỗi Tống Thái hậu xuất giá rồi lọt vào mắt xanh của Tiên đế, nên ma ma thân tín vẫn luôn đi theo Tống Thái hậu.
Ma ma hiểu hết dược lý thông thường, nhằm đề phòng Tống Thái hậu bị người khác dùng thuốc hãm hại.
Triệu Vân Oanh tái mặt, không ngờ đồ của mình lại bị ma ma nhận ra ngay tức khắc.
Nàng ta siết chặt lòng bàn tay, kìm nén nỗi sợ, dù sao họ cũng không biết nàng ta định làm gì với thứ này.
Tống Thái hậu khẽ tặc lưỡi một tiếng, vừa như khinh thường, vừa như giễu cợt.
Triệu Vân Oanh vô cớ đỏ mặt.
Luôn có cảm giác Tống Thái hậu đã biết gì đó.
Quả thực Tống Thái hậu đã nhìn thấu tâm tư cỏn con của Triệu Vân Oanh, rõ như ban ngày, muốn người ta không phát hiện cũng khó.
Tống Thái hậu không ấn tượng về Triệu Vân Oanh mấy, chỉ biết nàng ta có dã tâm cao ngất, hình như thích Trình Cảnh Di từ một bữa tiệc cách đây vài năm. Tuy nhiên bà ta vẫn luôn xem thường người Triệu gia, nên cũng không để ý nhiều.
Số người mến mộ Trình Cảnh Di, chỉ sợ xếp hàng từ phía Nam đến phía Bắc kinh thành cũng không hết, Triệu Vân Oanh là cái thá gì?
Song, hiện tại bà ta sẵn sàng giúp nàng ta một tay.
“Ngươi định đi đâu? Muốn bỏ thuốc ai?” Tống Thái hậu hỏi.
Triệu Vân Oanh nuốt nước miếng, đáp: “Thần nữ chỉ hiếu kỳ nên mới mua thứ này về chơi chứ không muốn bỏ thuốc ai cả.”
Tống Thái hậu cười khẽ: “Vậy ai gia đã được lĩnh giáo cách dạy dỗ con cái của Triệu gia rồi, một cô nương chưa xuất giá, lại không biết xấu hổ mua thứ này về chơi, thật sự không hề bận tâm đến thể diện. Ai gia phải hỏi Vinh Quốc công cho kỹ, xem hắn giáo dục con gái thế nào mới được.”
Triệu Vân Oanh tái mặt, đáng thương lạy lục: “Thái hậu nương nương, xin ngài khai ân, đừng tìm đến cha thần nữ. Thần nữ chỉ nhất thời hồ đồ chứ không muốn hại người!”
Nếu để Triệu Thanh Hồng phát hiện, nàng ta… nàng ta chắc chắn không có trái ngon để ăn.
Tống Thái hậu bảo: “Ngươi không thành thật với ai gia, mấy lời ngươi nói, một câu ai gia cũng không muốn nghe.”
Nói xong, bà ta phất tay áo chuẩn bị rời đi.
Triệu Vân Oanh cắn chặt răng, trắng bệch mặt túm lấy vạt váy của Tống Thái hậu, thấp giọng nói: “Thần nữ khai ạ, thần nữ sẽ thẳng thắn.”
“Thần nữ muốn bỏ… thuốc Bệ hạ… Chỉ vì thần nữ yêu Bệ hạ sâu đậm, nên mới bất đắc dĩ dùng đến hạ sách này!”
Tống Thái hậu dừng bước, kéo vạt váy của mình ra khỏi tay Triệu Vân Oanh, thản nhiên bảo: “Như vậy ai gia mới sẵn sàng tin tưởng ngươi…”
Trong lòng Triệu Vân Oanh thoáng lạnh lẽo, Tống Thái hậu biết chuyện cũ của nàng ta, nhưng cứ im bặt không đề cập tới, ngay cả việc đặt câu hỏi cũng chỉ để thử nàng ta.
Bà ta cúi người, ghé sát đôi môi đỏ vào tai Triệu Vân Oanh, nhỏ giọng gần như không thể nghe thấy: “Loại này dược tính kém lắm, chỗ ai gia có loại tốt hơn, ngươi muốn không?”
Tim Triệu Vân Oanh đập nhanh, nàng ta không dám tin nhìn Tống Thái hậu.
Tống Thái hậu cong môi cười, ánh mắt hệt như yêu ma, trông vô cùng chắc chắn.
Cổ họng Triệu Vân Oanh khô khốc, nàng ta vô thức đáp: “Muốn.”
Tống Thái hậu nở nụ cười hài lòng.
Trả bình sứ vốn thuộc về Triệu Vân Oanh cho nàng ta xong, ma ma thân tín lấy một chiếc bình sứ màu xanh từ trong tay áo ra đưa nàng ta.
Tống Thái hậu bảo: “Đừng phụ lòng mong đợi của ai gia dành cho ngươi! Ai gia nghĩ, hậu cung sẽ chừa một vị trí nhỏ cho ngươi đấy.”
Dứt lời, bà ta nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Vân Oanh chậm rãi nắm chặt bình sứ, hai mắt sáng ngời.
Ngay cả Thái hậu cũng ủng hộ nàng ta, vậy nàng ta nhất định có thể tiến cung thành công.
Đợi đi xa rồi, ma ma thân tín mới nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, vì sao ngài lại đưa Đêm Hợp Hoan cho Triệu tam tiểu thư?”
Tống Thái hậu trả lời: “Ngươi không thấy nàng ta dễ uốn nắn hơn Triệu Quy Nhạn à? Để Triệu Quy Nhạn sống thoải mái quá, ai gia sẽ khó chịu, phải tìm ít chuyện gây rắc rối cho nàng, bằng không làm sao ai gia nuốt trôi cục tức này? Triệu Vân Oanh ngu xuẩn, lộ hết suy nghĩ trên mặt, đấu không thắng Triệu Quy Nhạn. Nhưng ai gia cũng không muốn nàng sống dễ chịu, nàng hại mẹ con ai gia bất hoà, ai gia sẽ khiến tỷ muội các nàng tương tàn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Huống chi, càng nhiều người, hoàng tự càng có hy vọng.”
Ma ma thân tín lưỡng lự: “Ngộ nhỡ Bệ hạ không sủng hạnh nàng ta thì sao?”
Tống Thái hậu cười: “Là trước kia thôi, một khi đàn ông đã ăn mặn thì điều cấm kỵ nhất là trêu chọc.”
Trước đây Trình Cảnh Di không thèm để ý tới nữ tử, Tống Thái hậu nghĩ vì hắn không biết mùi vị tuyệt diệu trong đó, thế nên mới không động lòng.
Nhưng đêm qua…
Đã nếm một lần, ắt có lần hai lần ba, cộng thêm Đêm Hợp Hoan…
…
Triệu Vân Oanh lặng lẽ sai nha hoàn đi nghe ngóng, nghe nói ban đêm Bệ hạ thích ngồi uống rượu một mình trên đỉnh núi.
Nàng ta nắm chặt tay, cảm thấy đấy chính là thời cơ tốt nhất.
Khi màn đêm buông xuống, nàng ta trang điểm kỹ càng, xách theo rượu và thức ăn đã được chuẩn bị chu đáo, một mình lên núi.
Đường núi gập ghềnh, nhưng từng bước chân của nàng ta lại rất kích động. Nếu như vào trước đây, nàng ta chỉ hận không thể lập tức quay về, nhưng hôm nay, nghĩ tới việc sau khi trải qua cực khổ, nàng ta có thể gả cho Trình Cảnh Di, trở thành phi tử, nàng ta lại hưng phấn đến mức quên hết mệt mỏi.
Lội bộ suốt nửa canh giờ, Triệu Vân Oanh mới leo đến đỉnh núi, lúc này nàng ta đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Triệu Vân Oanh ló đầu ra thăm dò, quả nhiên dưới ánh trăng sáng trên vòm trời, có một người đang uống rượu với trăng.
Triệu Vân Oanh căng thẳng tới độ toát thêm mồ hôi, nàng ta cúi đầu thoáng nhìn váy áo trên người mình, vỗ nhẹ bùn đất khỏi góc váy, bấy giờ nàng ta mới kiềm chế nỗi kích động trong lòng, chậm rãi bước qua.
Trình Cảnh Di nghe thấy tiếng động đằng sau, nở nụ cười trên môi. Hắn từ từ xoay người lại, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người xuất hiện, niềm vui trong mắt hắn biến mất ngay tức khắc.
Hắn không cười nữa, sắc mặt lạnh nhạt: “Ngươi là ai?”
Nụ cười trên khóe miệng Triệu Vân Oanh cũng cứng đờ.
Ánh mắt dịu dàng vừa rồi của Trình Cảnh Di khiến tim nàng ta loạn nhịp, nàng ta càng xao xuyến không thể kiềm chế nổi. Nào ngờ, nụ cười ấy… lại không dành cho nàng ta.
Triệu Vân Oanh đè nén nỗi buồn xuống đáy lòng, cố giãn mặt ra nói: “Thần nữ là Triệu Vân Oanh, con gái của Vinh Quốc công, Hoàng hậu nương nương và thần nữ là tỷ muội. Ngài ấy nhờ thần nữ tới đưa ít thức ăn cho Bệ hạ.”
Trình Cảnh Di nhíu mày: “Hoàng hậu nhờ ngươi đến?”
Triệu Vân Oanh gật đầu.
Đợi xong chuyện, Trình Cảnh Di sẽ không để ý đến lời nói dối bây giờ của nàng ta.
Gió đêm lướt nhẹ qua, hương son phấn trộn lẫn với một mùi quen thuộc xộc vào mũi Trình Cảnh Di, khiến hắn phản cảm lùi về sau một bước.
Đêm Hợp Hoan?
Ánh mắt Trình Cảnh Di giễu cợt, hắn định lên tiếng, chợt thấy một bóng dáng mảnh mai dần hiện ra trong màn đêm ở nơi xa xa.
Hắn đổi giọng, bỗng nói: “Nếu Hoàng hậu đã nhờ ngươi đưa tới, vậy ngươi cứ đặt ở đó đi.”
Triệu Vân Oanh vui vẻ, phấn khích tiến lên phía trước, dịu dàng hỏi: “Hay để thần nữ hầu hạ Bệ hạ uống rượu nhé?”
Cố nén cảm giác ghê tởm, Trình Cảnh Di gật đầu, rồi bâng quơ liếc nhìn bóng người ở đằng xa.
Dường như người nọ đang thở phì phò đá vào gốc cây bên cạnh?
Trong mắt Trình Cảnh Di ngập tràn niềm vui, Triệu Vân Oanh thấy thế, hoảng hốt ngây ngốc nhìn hắn.
Trình Cảnh Di nhanh chóng đanh mặt lại.
Triệu Vân Oanh hơi tiếc nuối, nàng ta ngồi quỳ dưới đất, rót một chén rượu cho Trình Cảnh Di.
Triệu Vân Oanh nhìn chén rượu kia chăm chú, thấy Trình Cảnh Di sắp uống nhưng lại đột nhiên hạ tay xuống.
Trình Cảnh Di cũng không uống rượu ngay, chỉ hỏi: “Đã là tỷ muội của Hoàng hậu thì cũng là tỷ muội của trẫm, uống một chén chứ?”
Triệu Vân Oanh kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, tự rót cho mình một chén rượu khác.
Nếu uống rượu cùng Bệ hạ thì cả hai sẽ trúng xuân dược, núi non hoang sơ, trai đơn gái chiếc…
Triệu Vân Oanh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trình Cảnh Di nhìn lướt qua chén rượu, thấy người nọ ngày càng tức giận, xách vạt váy chạy từ đầu bên đó sang bên đây.
Hắn đảo mắt, đột nhiên cúi đầu nhấp một ngụm rượu nhỏ, sau đó điềm nhiên rót số rượu còn trong chén xuống đất.
Tửu lượng của Triệu Vân Oanh không tốt lắm, chỉ một chén đã khiến nàng ta chếnh choáng. Nàng ta lắc lắc đầu, thấy chén rượu của Trình Cảnh Di đã cạn đáy thì nở nụ cười.
Vừa định lên tiếng, nàng ta chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên từ phía sau.
“Phu quân!”
Hai mắt Trình Cảnh Di lập tức sáng ngời, còn sáng hơn cả ánh trăng treo trên trời.
Hắn tiện tay ném chén rượu xuống đất, trầm giọng trả lời: “Ừm.”
Triệu Quy Nhạn mím chặt đôi môi đỏ, trên gương mặt nhỏ đầy tức giận. Thấy Triệu Vân Oanh, nàng phồng má trừng mắt nhìn hắn.
Nàng sinh động tươi sáng như vậy, khiến trái tim hắn xốn xang quá đỗi.
Triệu Quy Nhạn bước đến rất nhanh, nàng sắp tức chết rồi, rõ ràng Trình Cảnh Di đã dặn nàng tới một mình, nhưng không ngờ hắn còn gọi cả Triệu Vân Oanh nữa.
Nàng tức tối, muốn xoay người bỏ đi, nhưng rồi ngẫm lại, dù có đi nàng cũng phải kéo Triệu Vân Oanh theo.
Nàng ta là người xấu.
Không thể để Trình Cảnh Di gặp họa.
Triệu Quy Nhạn mím môi, nghiêm túc gật đầu.
Ừ, nàng không ghen, nàng chỉ muốn tốt cho Trình Cảnh Di thôi!