Hoàng Hậu Trẻ

Chương 51



“Bệ hạ tỉnh chưa?”

“Chưa ạ.”

“Mọi người đang đợi đấy, Tào công công, ngài có nên vào thông báo một tiếng không? Sắp trưa rồi, chuyến săn mùa đông có tiếp tục nữa không?”

“Lục đại nhân, thứ cho nô tài không thể giúp ngài, hôm nay nô tài không dám vào đâu. Tối qua Hoàng hậu nương nương bị hoảng sợ, ngủ ở lều vua, Bệ hạ chăm sóc một đêm, vất vả lắm mới dỗ nương nương ngủ được. Nếu chúng ta vào quấy nhiễu nương nương, vậy có mấy cái đầu đủ cho Bệ hạ chém đây?”

“Chuyện này… nhưng…”

“Ngài đừng nhưng nhị gì nữa, chuyện khác, nếu có thể giúp nhất định ta sẽ giúp, còn chuyện này không được phép thương lượng. Tốt nhất ngài nên nhanh chóng đi đi, tránh cho giọng nói quá lớn, quấy rầy các chủ tử nghỉ ngơi.”

Đuổi người xong, Tào Thiện Lai thở phào nhẹ nhõm.

Đám người này đúng là không biết ý, chuyện lớn cả đời của Bệ hạ mà họ cứ lải nhải gì thế.

Tào Thiện Lai có phần vui mừng vuốt ống tay áo lộn xộn, đêm qua động tĩnh từ trong lều khiến một nội thị như y nghe được cũng đỏ mặt tim đập nhanh.

Y trở thành hoạn quan và tiến cung từ lúc còn nhỏ tuổi, sống trong cung có chuyện nào mà y chưa từng thấy chứ.

Đêm qua… uầy, không ngờ Bệ hạ cất giọng dịu dàng lại quyến rũ đến vậy.

Ở đây không bằng hoàng cung, một lớp lều mỏng không thể ngăn nổi nhiều tạp âm, may sao không ai dám chạy tới lều vua nghe lén. Đêm qua Tào Thiện Lai cũng giải tán đám cung nhân, ngoại trừ mấy người hầu hạ bên cạnh Bệ hạ như họ nghe thấy động tĩnh, những người khác hoàn toàn không biết gì.



Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người như bị xe ngựa cán qua, chỗ nào cũng khó chịu.

Nàng vô thức che trán, thấp giọng “Ưm” một tiếng, không ngờ nàng lại thấy trên cổ tay mình hằn vài vết bầm tím, như thể đêm qua bị người khác dùng sức nắm chặt.

Nàng… Hôm qua nàng đã làm gì?

Triệu Quy Nhạn cố gắng hồi tưởng, khiếp sợ phát hiện, ký ức của mình về đêm qua chỉ toàn là cảnh quyến rũ nóng bỏng, hỗn loạn không chịu nổi.

Nàng mở to mắt, đỏ bừng mặt, mình… sao mình lại mơ thấy giấc mộng xấu hổ như vậy?

Nàng giơ bàn tay nhỏ lên che mặt, cố gắng kìm nén hơi nóng trên mặt, nhưng đột nhiên nàng thấy có điều không đúng. Nàng chậm rãi thả tay xuống, cứng ngắc nhìn sang vị trí kế bên.

Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến nàng chết lặng tại chỗ.

Trình Cảnh Di nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng nhưng không sâu, tư thế ngủ của hắn rất đàng hoàng, ngay cả trong mộng cũng cực kỳ kiềm chế và đúng mực.

Nàng không kinh ngạc khi Trình Cảnh Di ngủ cạnh nàng, nàng đã làm quen từ lúc ở Phượng Nghi Cung rồi.

Điều ngạc nhiên hơn cả là, vạt áo hắn hơi mở ra, trên ngực, trên cổ xuất hiện từng mảng lớn vết cào lẫn vết cắn màu đỏ.

Trái tim Triệu Quy Nhạn đập thình thịch, trong đầu bất ngờ nhớ tới một vài tiếng thở dốc trầm thấp bị kìm nén, khi cảm xúc dâng trào nàng lại vô thức cắn người?

Không phải mơ hả?!

Triệu Quy Nhạn che miệng, chớp lông mi, nhất thời hoảng sợ.

Nàng… nàng đã viên phòng với Bệ hạ?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ký ức đêm qua lập tức ùa về, nàng cắn môi, vậy mình là người chủ động ư? Từ khi nào mà mình đã trở nên… nhiệt tình không kiềm chế như thế?

Triệu Quy Nhạn lén rúc người vào chăn, ảo não gõ đầu mình, thầm mắng: Triệu Quy Nhạn, dè dặt của ngươi ở đâu rồi?

Triệu Quy Nhạn trốn trong chăn, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, nhưng nàng không định chui ra ngoài.

Hiện giờ nàng không còn mặt mũi gặp ai cả, cứ chán chết thế này cũng được!

Triệu Quy Nhạn nghĩ ngợi miên man, nàng vẫn có thể nhớ đêm qua khác với đêm động phòng trong tưởng tượng của nàng, không đau đớn như nàng đoán, ngoại trừ ban đầu không thoải mái, sau đó… cũng khá ổn…

Nàng méo miệng, hận không thể khóc thành tiếng, sao mình vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện này?

Trình Cảnh Di mở mắt ra, thấy chiếc chăn trong tầm tay mình đang run lên, cô nương nhỏ trốn trong chăn, không ngừng loay hoay.

Nụ cười thoáng qua trong mắt, hắn đã tỉnh từ lâu, vốn tưởng nàng sẽ sợ hãi, sẽ tức giận, sẽ khóc lóc ồn ào, nhưng không ngờ nàng vẫn ngoan ngoãn nằm cạnh hắn.

Trình Cảnh Di nhoẻn miệng cười, đây mới là Triệu Quy Nhạn độc nhất vô nhị của hắn.

Hắn chống đầu nằm nghiêng người, chọc nhẹ vào chăn, chỉ thấy chỗ phồng lên còn rầm rì vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trình Cảnh Di bật cười, khẽ nói: “Nhạn Nhạn, ra đây nào.”

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn nhăn lại, nàng bất đắc dĩ kéo chăn xuống.

Triệu Quy Nhạn lén nhìn Trình Cảnh Di, thấy tư thế nhàn nhã của hắn, trông không hề bất mãn, nàng lấy thêm chút can đảm lên tiếng: “Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di nhướn mày: “Nàng gọi ta là gì?”

Triệu Quy Nhạn mím chặt môi, lần này lý trí đã trở về, dù thế nào cũng không gọi ra miệng được.

Trình Cảnh Di tỏ vẻ thất vọng, đêm qua cô nương nhỏ như một ngọn lửa, nóng bỏng đê mê, mới qua một đêm mà hắn đã có phần nhớ mong rồi.

Triệu Quy Nhạn thấy hắn hơi thẫn thờ, như đang nhớ tới chuyện gì đó. Nàng run rẩy lông mi, vươn bàn chân ngọc ra đá hắn, nhẹ giọng dỗi hờn: “Bệ hạ, ngài đang nghĩ gì thế!”

Trình Cảnh Di trả lời: “Trẫm đang nhớ đến chuyện đêm qua, Hoàng hậu của trẫm thật sự làm trẫm kiệt sức, quấn quýt suốt đêm…”

Triệu Quy Nhạn sửng sốt, hắn, hắn nói gì vậy? Cũng lộ liễu quá rồi đấy?

Triệu Quy Nhạn không hề nghĩ ngợi, nhào qua che miệng hắn, tức giận hỏi: “Bệ hạ, sao ngài lại nói hươu nói vượn như thế? Rõ ràng chính ngài cứ kéo ta mãi, không cho ta ngủ, cuối cùng là ai quấn ai?”

Trình Cảnh Di theo đà ôm eo nàng, đề phòng nàng ngã xuống giường, hắn nghiêm túc gật đầu: “Xem ra Hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua.”

Khựng một nhịp, hắn tiếp tục: “Là trẫm nói sai rồi, Nhạn Nhạn bị bỏ thuốc, rơi vào tình thế bất khả kháng. Nàng khó chịu lâu như thế nhưng trẫm không phát hiện sớm hơn, giải độc cho nàng, quả thực uổng công làm chồng. Sau đó ta thật sự không biết kiềm chế, khiến Nhạn Nhạn mệt mỏi.”

Nghe hắn nói vậy, Triệu Quy Nhạn lập tức ngượng ngùng.

Vốn dĩ đêm qua mình bị bỏ thuốc, chủ động quấn lấy hắn, Trình Cảnh Di tốt bụng giải Đêm Hợp Hoan cho mình, nàng còn không biết tốt xấu, trách nhầm hắn nữa.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy vô cùng áy náy, nàng buông tay, ủ rũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thành thật xin lỗi, ngài đã cứu ta còn bị ta trách ngược, ta đúng là cô nương xấu.”

Mặc dù đêm qua lý trí của nàng đã bị Đêm Hợp Hoan chi phối, nhưng trong lúc mơ màng nàng vẫn nghe thấy lời nói của Giang Diêu, nếu không giải được Đêm Hợp Hoan, sức khoẻ của nàng sẽ ngày càng tệ.

Chính Trình Cảnh Di đã cứu nàng.

Nàng thật sự xấu xa quá…

Trình Cảnh Di thấy cô nương nhỏ bỗng ỉu xìu, trái tim hắn mềm nhũn, sao lại có một cô nương tốt bụng nhường này nhỉ?

Nếu cô nương khác bị bỏ thuốc, lỡ lên giường với ai đó, vốn nên khóc sướt mướt, chửi mắng oán giận mà? Vì sao đến lượt Triệu Quy Nhạn thì nàng thông cảm tha thứ cho người khác, nhận hết sai lầm lên người mình?

Trong lòng Trình Cảnh Di trào dâng tình yêu thương vô hạn, hắn ôm Triệu Quy Nhạn vào ngực, dịu dàng vuốt mái tóc đen của nàng. Suối tóc đen của nàng tựa một cuộn gấm thượng hạng, vừa đen nhánh vừa óng ánh, cảm giác mềm mượt ấm áp khiến hắn mê đắm chẳng nỡ buông tay.

“Cô nương khờ này, người tốt như nàng chính là viên ngọc quý giá nhất trần đời, sao lại là cô nương xấu được?”

Trình Cảnh Di thở dài, nghiêm túc giải thích cho nàng hiểu: “Nàng là người bị tổn thương, nàng không làm gì sai, vĩnh viễn không bao giờ sai. Người sai là kẻ không cầm lòng được, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, là kẻ trăm phương ngàn kế muốn gây hại cho nàng.”

Như xuất hiện một dòng nước ấm chảy qua tim, Triệu Quy Nhạn có phần mờ mịt.

Nàng luôn là người bị coi thường và bắt nạt, trước đây khi còn ở phủ Vinh Quốc công, vô số lần người phạm sai lầm không phải nàng, nhưng lúc nào đến cuối cùng người sai cũng là nàng. Nàng luôn bị vứt bỏ, luôn phải thất vọng.

Song, vào lần này, thật ra nàng vô thức cảm thấy mình đã sai, nàng đã ép Trình Cảnh Di, làm vấy bẩn thanh danh một đời của hắn. Hơn nữa, sau khi hắn giúp nàng, nàng còn trách ngược hắn.

Nhưng Trình Cảnh Di chỉ trịnh trọng nói cho nàng biết, nàng không sai, nàng là viên ngọc quý giá nhất trên thế gian này.

Trình Cảnh Di thấy đôi mắt sáng trong veo của cô nương nhỏ dần ngấn lệ, từng giọt nước mắt như những viên ngọc trai bị đứt dây lần lượt rơi xuống.

Hàng lệ cứ nhẹ nhàng chảy dài như vậy, nhưng sao lại nặng nề và nóng bỏng quá đỗi, khiến lòng hắn trĩu nặng không thở nổi, ngọn lửa mang tên “đau đớn” thiêu đốt cả trái tim hắn.

Trình Cảnh Di chưa từng thấy người nào khóc như thế, lẳng lặng rơi lệ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, khiến tâm can người ta quặn thắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trình Cảnh Di luống cuống, hắn luôn điềm tĩnh, nhưng giờ đây trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm hoi. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lau má nàng, dưới miệng cũng dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc… Nàng khóc làm ta đau lòng…”

Hai mắt của Triệu Quy Nhạn đã đẫm lệ mông lung, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Lần đầu tiên có người trân trọng nàng đến nhường này, nâng niu gương mặt nàng như một món đồ sứ quý hiếm dễ vỡ.

Trình Cảnh Di thật sự hết cách, hắn lo lắng không thôi, cả trái tim như thắt lại. Trước giờ Triệu Quy Nhạn chưa từng khóc, nàng luôn rạng rỡ giống hệt mặt trời nhỏ, sưởi ấm và soi sáng cho hắn, không buồn không lo.

Nhưng dường như đây là lần đầu tiên cô nương nhỏ đáng thương được người khác trân trọng ngần ấy, khiến hắn càng xót xa hơn.

Trước khi chết Triệu Thanh Loan gửi gắm nàng cho hắn, hắn đã đoán được, sợ rằng ở trong phủ Triệu Quy Nhạn cũng không được thương yêu.

Nhưng ngờ đâu, cuộc sống của nàng lại khó khăn đến thế.

Ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng…

Trình Cảnh Di thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt nàng, ôn tồn vỗ về nàng hết lần này đến lần khác, rồi hắn lại hôn lên mắt nàng.

Triệu Quy Nhạn ngừng khóc, hơi váng đầu.

“Không khóc nữa?” Trình Cảnh Di thấp giọng hỏi.

Triệu Quy Nhạn hoảng hốt nhìn hắn, trên mặt đẫm lệ, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm khó dò, nhưng hắn đã trút bỏ vẻ lạnh lùng, thay vào đó là sự bao dung hiện rõ trong ấy.

Vừa rồi hắn đang an ủi nàng?… Hay hôn nàng?

“Bệ hạ?” Triệu Quy Nhạn khẽ gọi.

Giọng Trình Cảnh Di có phần thận trọng: “Nàng giận à?”

Hắn chỉ muốn nàng ngừng khóc, nụ hôn kia không hề mang theo bất cứ ham muốn nào, nhưng hắn vẫn sợ mình lỗ mãng như vậy sẽ hù dọa nàng.

Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Ta không giận.”

Nàng cong mắt, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười, tựa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, sạch sẽ đến mức nhất thời khiến gió trăng lu mờ trước nàng.

“Ta vui lắm.”

“Đêm qua, giờ phút này, may thay là ngài.”

Triệu Quy Nhạn cười nói từng câu từng chữ.

Triệu Quy Nhạn đột nhiên thông suốt.

Hôm nay nàng biết mình bị bỏ thuốc, sau khi viên phòng với hắn, nàng không tức giận mà chỉ xấu hổ, nàng nên hiểu rõ lòng mình rồi.

Nếu người đêm qua không phải Trình Cảnh Di, liệu nàng còn bình tĩnh được như vậy không?

Vừa rồi Trình Cảnh Di hôn nàng, trong lòng nàng chỉ có dựa dẫm và vui sướng chứ không hề khó chịu, nàng cũng không thấy hành động như vậy là xúc phạm mình.

Trong lòng nàng, Trình Cảnh Di luôn khác biệt.

Nàng thích Trình Cảnh Di.

Tâm trí Trình Cảnh Di xao động, trong mắt lập tức tràn ngập mừng rỡ, hắn muốn kiềm chế bản thân nhưng cứ vô thức nhoẻn miệng.

Đôi mắt sạch sẽ sáng ngời của Triệu Quy Nhạn cũng đong đầy niềm vui, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Trong lều ấm áp vô ngần.



Trong một căn lều khác, bầu không khí không hài hòa như bên phía Trình Cảnh Di, thay vào đó có phần u ám.

“Thành công rồi?”

Sắc mặt Tống Thái hậu không tốt lắm, dưới bọng mắt có quầng thâm đen mờ nhạt, dường như bà ta đã thức trắng đêm.

Ma ma nhỏ giọng kể: “Đêm qua Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã viên phòng, hiện giờ hai người còn chưa dậy, có lẽ thành công rồi.”

Tống Thái hậu xoa huyệt thái dương, chỉ khó chịu trong lòng, bà ta bình thản “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Bà ta sắp xếp vô số tai mắt trong cung, sao có thể không biết Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn chưa từng viên phòng. Ban đầu bà ta cũng không vội, vì bà ta không ưa Triệu Quy Nhạn.

Nhưng hôm qua, bệnh tình của Tống Minh Hàn trở nặng, hắn ta không sống được bao lâu nữa, nên bà ta cũng mặc kệ chuyện trên.

Hiện giờ việc quan trọng nhất là Triệu Quy Nhạn mau chóng mang thai, để hoàng thất có một Hoàng tử mang dòng máu của Trình Cảnh Di, vậy bà ta mới có thể yên tâm.

Vẻ hung ác nham hiểm lóe lên trong mắt Tống Thái hậu, đừng trách bà ta không từ thủ đoạn.

Nếu không tại Tiên đế, bà ta và phu quân nhất định sẽ hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn, chính Tiên đế đã hại bà ta, nên bà ta mới trở nên độc ác.

Bà ta nợ Tống Minh Hàn quá nhiều, chỉ lần này mới có thể bù đắp cho hắn ta.

Cha thiếu nợ thì con phải trả, hãy để Trình Cảnh Di chuộc tội thay Tiên đế.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv