Editor: Dứa
Ngọn nến hệt như hạt đậu, yếu ớt chiếu sáng một khoảng không gian.
Ở một góc ánh sáng không chiếu tới, Triệu Quy Nhạn cuộn tròn trên giường, dáng người mảnh mai mềm mại như vầng trăng khuyết, tấm lưng cong thành một đường thướt tha.
Nàng dính sát vào thành giường, nhắm nghiền hai mắt, ửng đỏ mặt, vài sợi tóc đen trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, dường như nàng đang đau đớn khó nhịn.
Nàng chỉ cảm thấy trong người đang dấy lên một ngọn lửa, ban đầu chỉ là đốm lửa nhỏ, sau đó ngọn lửa dần cháy lan ra đồng cỏ, nhiệt độ hừng hực khiến ngọn tóc nàng cũng nóng lên.
Trình Cảnh Di nhíu mày, nghe thấy âm thanh nức nở bị kìm nén cách đó không xa, trong lòng chùng xuống, hắn khẽ gọi: “Nhạn Nhạn?”
Từ đằng ấy chỉ truyền đến từng tiếng nghẹn ngào đầy khó chịu.
Hắn dứt khoát đặt tấu chương xuống, nhanh chân bước về phía giường.
Chỉ thấy chăn gấm rơi dưới đất, nàng nữ tử nhỏ xinh đang ấm ức cuộn tròn trên chiếc giường trống trải.
Trình Cảnh Di thấy nàng đưa lưng về phía mình, trong cổ họng nàng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Tưởng nàng khó chịu ở đâu, hắn vội vàng ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Nào ngờ không phải gương mặt nhợt nhạt ốm yếu, mà là một gương mặt phù dung đầy quyến rũ.
Dường như Triệu Quy Nhạn cảm nhận được gì đó, hàng mi lông quạ run rẩy, nàng mở mắt, để lộ đôi đồng tử ướt át, như sương mù tràn về, trông mờ mịt. Cũng không biết vì sao, rõ ràng đang vào mùa đông giá rét, nhưng đuôi mắt nàng lại ửng hồng, tựa ráng chiều xao xuyến lòng người.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát thân thuộc, Triệu Quy Nhạn khó chịu rên rỉ, ấm ức rơi lệ: “Bệ hạ, ta khó chịu…”
Nàng nói xong, vô thức vặn vẹo cơ thể, đồng thời gập người trong ngực Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di dịu dàng lau trán cho nàng, nhiệt độ không cao, không giống bị sốt.
Động tác chạm này vốn rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Quy Nhạn cứ cảm giác như bàn tay trên trán kia cực kỳ mát lạnh, ngọn lửa hừng hực trong cơ thể cũng dịu xuống đôi chút.
Song, da kề da, chẳng mấy chốc nhiệt độ từ lòng bàn tay của Trình Cảnh Di đã không thể thỏa mãn nàng nữa.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt toàn thân nàng, ngày càng mãnh liệt hơn.
Triệu Quy Nhạn khó chịu rên rỉ thành tiếng, vội vàng túm lấy bàn tay còn lại của hắn.
Nhìn nàng nắm tay mình áp lên má, Trình Cảnh Di nhíu mày, đang định rút tay ra, chợt thấy cô nương nhỏ thở dài sung sướng.
Đôi mắt Trình Cảnh Di sâu thẳm, hắn đột nhiên nghĩ tới bát canh vừa rồi.
Hắn đặt tay lên eo Triệu Quy Nhạn, tách nàng khỏi lòng mình. Hắn vừa định đứng lên gọi thái y thì phát hiện Triệu Quy Nhạn vội vàng ngồi dậy, ôm chặt eo hắn, áp sát vào sau lưng hắn.
“Đừng đi…”
Âm cuối nỉ non hơi cao, tựa như mang theo chiếc móc nhỏ, móc chặt vào trái tim của người đối diện.
Trình Cảnh Di nhắm mắt, hắn có thể khẳng định, Triệu Quy Nhạn đã bị tính kế.
Bát canh đó có vấn đề.
Phản ứng đầu tiên của Trình Cảnh Di là giận dữ, sau đó đến hối hận. Hắn cứ lo lắng đám người kia chưa từ bỏ ý định, có lẽ còn phái người tới ám sát Triệu Quy Nhạn, nên hắn mới để nàng ngủ trong lều của mình, nếu không phải hắn làm vậy…
Nàng bị bỏ thuốc, hắn nên làm gì bây giờ?
Trình Cảnh Di sống lâu trong thâm cung, tất nhiên biết nhiều thủ đoạn bẩn thỉu. Dùng loại thuốc này, đơn giản vì muốn hủy hoại tấm thân trong sạch của một người, hoặc cố tình âm mưu, mượn dược tính, sau khi phát sinh quan hệ thì ép cưới.
Triệu Quy Nhạn đã làm Hoàng hậu, chúng bỏ thuốc, Trình Cảnh Di không làm theo ý chúng, sợ sẽ hủy hoại trong sạch của nàng.
Trình Cảnh Di thoáng nhìn Triệu Quy Nhạn, thấy sắc mặt nàng đầy khó chịu, hắn cắn răng, cố kìm nén khao khát bị nàng kích thích, kéo tay nàng ra.
Hiện giờ nàng đang mơ màng, nếu cứ viên phòng với hắn theo cách không rõ ràng như vậy, đến khi tỉnh lại chỉ sợ nàng sẽ đau đớn.
Hắn luôn trao cho nàng tất cả điều tốt nhất, không nỡ làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.
Trình Cảnh Di lớn tiếng gọi Tào Thiện Lai mời Giang Diêu đến, Tào Thiện Lai đang gật gà gật gù sắp chìm vào giấc ngủ ở bên ngoài, nghe thấy giọng nói kìm nén phát ra từ trong lều, y giật mình tỉnh táo, nhanh chân tới tìm Giang Diêu.
Đúng lúc Giang Diêu đang điều chế thuốc, thấy Tào Thiện Lai lo lắng chạy tới, hắn ta vội vàng xách hòm thuốc lao như bay về phía lều vua.
Sức khỏe Trình Cảnh Di rất tốt, có thể khiến hắn bận tâm và sốt sắng như vậy, ngoại trừ Triệu Quy Nhạn, Giang Diêu không tìm ra người thứ hai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Diêu còn tưởng ban ngày Triệu Quy Nhạn bị dọa sợ, hiện tại có lẽ tâm trạng nàng sẽ bất ổn. Không ngờ lúc vén cửa lều lên, hắn ta lại thấy Trình Cảnh Di đang bất lực khống chế người trong ngực.
Triệu Quy Nhạn vẫn không ngừng vặn vẹo, không hề nằm yên.
Giữa thời tiết lạnh lẽo, hai người xoắn xuýt tới mức ướt đẫm mồ hôi.
Trình Cảnh Di đau đầu, không ngờ cô nương nhỏ thoạt trông mảnh mai, nhưng khi giãy giụa lại rất khó giữ chặt.
Mặc dù phần lớn lý do là vì hắn không nỡ mạnh tay làm tổn thương nàng, nhưng Trình Cảnh Di vẫn thấy được sức lực của cô nương nhỏ.
Giang Diêu thấy Trình Cảnh Di dần lực bất tòng tâm, còn hai cánh tay Triệu Quy Nhạn thừa cơ ôm lấy cổ Trình Cảnh Di, giống hệt dây leo mềm mại, nàng quấn chặt người Trình Cảnh Di. Chưa kể, Triệu Quy Nhạn còn ngước cổ ngọc, cánh môi như có như không chạm vào yết hầu Trình Cảnh Di.
Hai người dính chặt lấy nhau trên giường, xiêm y xộc xệch, cảnh trước mắt hơi nóng bỏng, Giang Diêu xoay người, thầm nghĩ phi lễ chớ nhìn.
Trình Cảnh Di mắng hắn ta: “Đứng đó làm gì? Còn không mau vào!”
“Bệ hạ, chuyện này không thích hợp…” Giang Diêu nói.
Trình Cảnh Di đã mất kiên nhẫn với hắn ta, lạnh lùng bảo: “Ngươi còn lải nhải nữa? Muốn trẫm tự mình tới mời hả?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại uyển chuyển tựa chim oanh của nữ tử phía sau, Giang Diêu thầm nghĩ nếu bọn họ không ngại thì mình ngại gì chứ?
Nghĩ vậy, hắn ta chậm rãi xoay người, tiến về phía giường.
Ban đầu Giang Diêu vẫn chưa nghiêm túc mấy, nhưng khi đến gần, thấy tình hình giữa hai người không như mình nghĩ, rồi lúc nhìn thoáng qua Triệu Quy Nhạn hơi bám người, hắn ta mới nhận ra điều kỳ lạ.
Cô nương nhỏ vốn hay ngượng ngùng, hiện tại trong lều xuất hiện thêm người khác, nhưng như thể nàng không nhìn thấy, trong mắt chỉ còn mỗi Trình Cảnh Di, nàng cứ rúc vào ngực Trình Cảnh Di mãi.
Không còn vẻ đoan trang trước kia, mà đang như mất trí.
Trình Cảnh Di vội nói: “Xem cho nàng mau.”
Giang Diêu thầm căng thẳng, quan sát kỹ lưỡng vài lần. Định nhờ Trình Cảnh Di phụ giúp để nàng vươn tay ra, nhưng thấy hắn khó khăn lắm mới giữ được Triệu Quy Nhạn, Giang Diêu lập tức đến thẳng mép giường, đặt đầu ngón tay lên cổ tay nàng. Sau vài nhịp thở, hắn ta buột miệng thốt ra: “Đêm Hợp Hoan?”
Trình Cảnh Di nhướn mày, nhìn qua: “Là gì?”
Sắc mặt Giang Diêu không tốt lắm, hắn ta tỏ thái độ phản cảm: “Một loại thuốc kích dục, dược tính cực kỳ mạnh, nếu không quan hệ tình dục thì không thể giải được. Nếu mạnh mẽ chống cự, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.”
Là một thầy thuốc, Giang Diêu luôn giữ thái độ trung lập với thuốc này. Ban đầu thuốc kích dục vốn chỉ là thú vui bí mật trong khuê phòng, nhưng về sau có kẻ lợi dụng y thuật để nghiên cứu phát triển thêm nhiều loại thuốc kích dục mang dược tính mạnh khác, dẫn tới vô số người dùng thuốc nhằm làm chuyện xằng bậy.
Trong thanh lâu, cũng có mẹ mìn sử dụng thuốc khống chế các nữ tử đàng hoàng bị bán vào. Số người có thể chịu đựng được tác dụng của thuốc rất ít ỏi, cuối cùng tất cả đều bị ép làm kỹ nữ.
Giang Diêu luôn khinh thường đám người sử dụng loại thuốc này, không ngờ hiện tại lại có kẻ ác độc như vậy, dám đánh thuốc cô nương nhỏ.
Giang Diêu rầu rĩ: “Sức khỏe Hoàng hậu nương nương vốn yếu ớt, gần đây vẫn luôn uống canh thuốc điều trị cơ thể, hiện giờ chỉ cần một liều Đêm Hợp Hoan này, mọi hiệu quả trước đây đã thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thậm chí, nếu cứ để thuốc này kéo dài mãi, sợ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ không chịu nổi.”
Sắc mặt Trình Cảnh Di lạnh lẽo, hắn cắn chặt khớp hàm, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Có thuốc giải không?”
Y thuật của Giang Diêu cao siêu, bên ngoài đồn rằng Đêm Hợp Hoan không có thuốc giải, nhưng hắn thấy Giang Diêu nhắc đến Đêm Hợp Hoan với vẻ mặt phản cảm vô cùng. Dựa theo tính cách của Giang Diêu, ắt hẳn hắn ta sẽ tìm biện pháp nghiên cứu thuốc giải.
Giang Diêu lắc đầu: “Ta từng nghiên cứu điều chế thuốc giải có thể chữa được thuốc này. Vấn đề là, nếu ở trong cung thì ta còn điều chế được, nhưng hiện tại giữa nơi rừng núi hoang vắng, lúc ta ra ngoài cũng không mang theo dược liệu để làm thuốc giải.”
Bây giờ Giang Diêu thật sự bất lực, uổng cho bản lĩnh đầy người nhưng không có đất dụng võ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên đời này, chuyện bất đắc dĩ nhất chính là “Vốn có thể”.
Hắn ta vốn có thể cứu nàng, nhưng chỉ vì thiên thời địa lợi nên không tài nào cứu nàng được.
Trình Cảnh Di cụp mắt nhìn Triệu Quy Nhạn đã có vẻ kiệt sức. Thứ thuốc đó còn chưa đạt đến đỉnh điểm mà đã tra tấn nàng ra nông nỗi này, nếu đợi thêm một lát nữa, nàng sẽ thế nào đây…
“Ngươi ra ngoài đi.” Trình Cảnh Di bình tĩnh bảo.
Giang Diêu cho rằng Trình Cảnh Di đã bỏ cuộc, bèn nói: “Ta sẽ dốc toàn lực châm cứu cho Hoàng hậu nương nương, ít nhiều gì cũng có thể giảm bớt một chút dược tính, chống đỡ thêm phần nào. Tối nay ta ra roi thúc ngựa về cung lấy thuốc điều chế, trong vòng một ngày sẽ có thuốc giải, mặc dù gây tổn thương cho cơ thể, nhưng sẽ đỡ ảnh hưởng hơn hẳn…”
“Không cần.” Trình Cảnh Di ngắt lời hắn ta, bàn tay dịu dàng lướt qua trán nàng, vén vài sợi tóc mái hơi ướt của nàng ra sau tai, hắn khẽ nói: “Nàng sợ đau nhất.”
Nàng sợ đau nhường nào, sao hắn có thể đành lòng để nàng chịu đau đớn suốt một ngày chứ?
Giang Diêu sửng sốt, lập tức hiểu ý hắn.
Giờ khắc này, thuốc giải hiệu nghiệm nhất đích thị là hắn.
Giang Diêu liếc nhìn Triệu Quy Nhạn, yết hầu chuyển động, hắn ta không nói gì thêm, chắp tay, cúi người lui xuống.
Trong lều chỉ còn Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn, Trình Cảnh Di thả lỏng tay, không kiềm chế nàng nữa.
Triệu Quy Nhạn rầm rì cọ cọ vào ngực hắn, như đang bất mãn vì hắn đã mạnh tay.
Trình Cảnh Di âu yếm vuốt ve gò má nàng, bầu không khí cực kỳ nóng bỏng, hắn cong ngón tay, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, khàn giọng hỏi: “Ta là ai?”
Triệu Quy Nhạn nheo mắt, áp cằm vào tay hắn, giúp nàng thoải mái vô ngần.
Nàng muốn nhiều hơn nữa, nhưng nàng không biết phải làm sao, đành mở to mắt, trong mắt đầy mông lung.
Trình Cảnh Di hỏi lại, lần này hắn đè thấp giọng, như dụ dỗ: “Nhạn Nhạn, ta là ai?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt ngập sương ánh lên vài phần bịn rịn: “Ngài là Bệ hạ, ngài là Bệ hạ tốt nhất trên đời!”
Trình Cảnh Di hài lòng, hắn chậm rãi cúi đầu, ôm lấy vai nàng, thử thăm dò nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn trong veo, ẩn chứa vẻ e lệ, nàng chỉ yên tĩnh nhìn hắn.
Tất cả mọi niềm vui chôn sâu tận đáy lòng, thông qua một âm mưu, hiện lên từng đợt gợn sóng nhè nhẹ trong đôi mắt xinh đẹp ấy.
Trình Cảnh Di thấy vậy, ánh mắt sáng lên. Có một số việc, dù không nói ra nhưng hắn có thể hiểu được.
Bấy giờ, cuối cùng Trình Cảnh Di cũng không kiêng dè nữa, nụ hôn rơi xuống hàng mi, chóp mũi, tóc mai và môi răng nàng…
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, chậm rãi đầy dịu dàng, cũng giống con người hắn, thoạt nhìn điềm tĩnh có chừng mực, nhưng từ trong xương tủy vẫn mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Triệu Quy Nhạn choáng váng, mơ màng nằm xuống, quần áo đã cởi hết, để lộ từng đường cong mịn màng ngát hương.
Vào thời điểm mấu chốt nhất, một góc trong tâm trí nàng xuất hiện suy nghĩ động phòng sẽ đau.
Nàng mở to mắt, dùng bàn tay nhỏ ôm vai hắn, co rúm: “Đau… Sẽ đau…”
Trình Cảnh Di cố gắng dừng động tác, dịu dàng vuốt ve má nàng, khàn giọng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Hồi lâu sau, Triệu Quy Nhạn chậm rãi buông tay, thả lỏng lại.
Ban đầu quả thực không dễ chịu lắm, nhưng sau đó một cảm giác khác từ từ thay thế, khiến nàng như đang ở trên mây, lơ lửng không chân thật, nàng không khỏi bám chặt lấy hắn.
Người duy nhất có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn, Cảnh Hoà đế, Bệ hạ, phu quân của nàng, Trình Cảnh Di…
“Gọi tên ta.”
Giữa thời khắc nàng mơ màng, một giọng nói khàn khàn, mê hoặc lọt vào tai.
Mặc dù ý thức của Triệu Quy Nhạn còn mông lung, nhưng nàng vẫn biết, tên huý của Đế vương, không thể gọi bừa.
Nàng cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trình Cảnh Di thả chậm động tác, khiến Triệu Quy Nhạn càng khó chịu hơn, dược tính của Đêm Hợp Hoan vẫn chưa giải hết…
Khóe mắt nàng trào ra hàng lệ, cảm giác ngứa râm ran len lỏi từ ngón chân lên trái tim. Rốt cuộc nàng không chịu được nữa, khẽ khàng bật thốt: “Trình Cảnh Di… Cảnh Di…”
“Nhạn Nhạn ngoan, gọi nữa nào…”
“Cảnh Di… Trình lang…”
Trình Cảnh Di tiếp tục hỏi: “Ta là gì của nàng?”
“Phu quân…”
Cuối cùng, Triệu Quy Nhạn kiệt sức, chậm rãi chìm vào mộng trong vòng tay Trình Cảnh Di.