Mặt trời khuất dạng sau ngọn núi phía Tây, từng rặng mây hồng xếp chồng, nơi chân trời nhuộm một sắc đỏ, từa tựa ngọn lửa ấm áp muốn nhấn chìm ngày hôm nay trong rực rỡ.
Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn nắm tay trở về lều, do ban ngày Cảnh Hoà đế và Tống Thái hậu cãi vã căng thẳng, nên không ai dám tổ chức tiệc lửa trại buổi tối vốn nên có. Dưới trời đêm đen kịt, chỉ thấy mỗi ánh sáng lấp ló từ dãy lều trắng.
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn tham gia chuyến săn mùa đông, không biết có tiệc lửa trại buổi tối. Nhìn khu cắm trại có phần trống trải này, nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ.
Nàng vô thức thả nhẹ bước chân, theo sau Trình Cảnh Di.
Trong màn đêm, thấy hai bóng người một cao ráo một nhỏ xinh đang chậm rãi xuất hiện từ phía xa, Thải Nguyệt và Tào Thiện Lai vội lấy lại tinh thần, nhìn đăm đăm vào đằng ấy.
Khi thấy rõ là Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn, hai người nhanh chân tiến lên, hỏi han ân cần: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, các ngài về rồi, đêm nay trời lạnh, còn ở giữa núi rừng, nô tài chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Tào Thiện Lai thật sự lo lắng hãi hùng suốt buổi chiều, chỉ sợ Đế Hậu gặp bất trắc. Dù sao nơi này vừa xa vừa lạnh, tuy trước khi diễn ra chuyến săn mùa đông, vì an toàn nên họ đã đuổi đi nhiều loài thú dữ, nhưng khó tránh khỏi việc cá lọt lưới. Nếu Đế Hậu xảy ra chuyện trên đường, vậy hướng gió ở Đại Ngụy phải thay đổi rồi.
Trình Cảnh Di liếc nhìn y, thản nhiên hỏi: “Ồn ào thế làm gì?”
Tào Thiện Lai đón hai người vào lều, bên trong đốt than. Vừa bước vào, Triệu Quy Nhạn đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp khác hẳn bên ngoài.
Song, dù bên ngoài lạnh đến đâu, thật ra nàng cũng không cảm nhận rõ mấy. Bởi lẽ Trình Cảnh Di đã bọc nàng kín mít trong áo choàng, không cơn gió nào có thể lọt vào.
Giờ đây ở trong lều, nàng thấy hơi nóng, bèn cúi đầu cố gắng cởi áo choàng xuống.
Nhưng không biết Trình Cảnh Di đã thắt nút kiểu gì, nàng loay hoay mãi vẫn không xong.
Nàng đỏ bừng mặt vì gấp gáp, nàng bĩu đôi môi đỏ mọng, tỏ vẻ tủi thân.
Trình Cảnh Di nở nụ cười, kéo cổ áo phía sau của áo choàng, ôm nàng vào lòng, cả người bao bọc nàng, bàn tay rõ từng khớp xương kéo nhẹ, và hắn đã tháo xong nút thắt vẫn còn rất phức tạp và khó gỡ vừa rồi.
Áo choàng chậm rãi trượt xuống đất, lúc này cảm giác bức bối trong lòng Triệu Quy Nhạn mới tiêu tan.
Mấy người Thải Nguyệt cẩn thận chuẩn bị nước ấm và khăn gấm, hầu hạ Triệu Quy Nhạn rửa mặt xong rồi sai người dọn cơm.
Ban ngày săn được nhiều con mồi, bữa tối cực kỳ phong phú, hầu hết là các món ăn hoang dã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hoàng hậu nương nương, ba món hấp và thịt thỏ kho tàu đều làm từ con mồi do ngài săn được đấy.” Thải Nguyệt mỉm cười giới thiệu.
Trên mặt Triệu Quy Nhạn hiện rõ niềm vui, nàng hào hứng gắp một đũa, quả nhiên hương vị rất tươi ngon. Chưa kể nguyên liệu còn do chính mình săn được, trong lòng nàng càng thỏa mãn hơn.
Triệu Quy Nhạn ăn vui tới mức cong cong mắt, nàng ngẫm nghĩ một chút, rướn người tới gắp một ít đồ ăn cho Trình Cảnh Di, mềm giọng nói: “Bệ hạ, ngài nếm thử xem, tự tay ta săn được đấy!”
Thấy trên gương mặt nhỏ của nàng lộ rõ vẻ đắc ý, Trình Cảnh Di đã đoán được suy nghĩ nhỏ nhoi của nàng, trong mắt hắn ánh lên niềm vui. Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, có được đồ mới lạ, chỉ ước gì có thể lập tức được người khác công nhận. Huống chi, đây còn là thứ tự tay nàng săn, càng mang ý nghĩa đặc biệt hơn.
Nàng vẫn là cô nương nhỏ thích nghe lời khen!
Hắn cúi đầu gắp đồ ăn đưa vào miệng.
Từng cử chỉ của hắn luôn toát lên khí chất tao nhã khó tả, khiến khi người ta nhìn vào, tâm trạng cũng dễ chịu hơn vài phần.
Trình Cảnh Di từ tốn nhai kỹ nuốt chậm. Triệu Quy Nhạn thấy vậy thì âm thầm nóng vội, nhưng Trình Cảnh Di lại cố ý trêu chọc nàng, cuối cùng chính Triệu Quy Nhạn mới là người mất kiên nhẫn trước.
“Bệ hạ, thế nào?”
Triệu Quy Nhạn mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Trình Cảnh Di chăm chú.
Trình Cảnh Di nuốt thức ăn, thong thả ung dung gác đũa ngọc xuống, nhìn Triệu Quy Nhạn.
Thấy ánh sáng trong mắt Triệu Quy Nhạn trở nên ảm đạm, hắn mới không nhanh không chậm nhả ra vài từ.
“Mùi vị ngon lắm.”
Ngay lúc đó, đôi mắt ấy lại sáng như sao.
Nhận được lời khen ngợi, Triệu Quy Nhạn yên tâm, vui vẻ sung sướng dùng bữa.
Ăn xong, Hà ma ma bưng một bát canh nóng tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Triệu Quy Nhạn.
Sức khoẻ của Triệu Quy Nhạn không tốt, trước kia nàng bị bỏ bê dẫn đến thể chất yếu ớt, thường xuyên mắc bệnh nhẹ. Sau khi nàng tiến cung, Trình Cảnh Di đã nhờ Giang Diêu kê một đơn thuốc chăm sóc cơ thể, giữ ấm mỗi ngày, họ lên kế hoạch kỹ lưỡng, kiên trì không gián đoạn, cứ tiếp tục như thế, sức khỏe nàng sẽ được cải thiện hơn nhiều.
Triệu Quy Nhạn bưng bát canh lên, nhăn mũi ngửi, tỏ vẻ chê bai.
Trong canh bỏ thêm dược liệu, vừa đắng vừa chát, mùi vị cũng khó ngửi.
Nàng bóp mũi, biết rõ đau dài không bằng đau ngắn, chỉ uống hết trong một lần mới có thể dễ chịu hơn chút, nàng mím môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cả gương mặt nhỏ của nàng nhăn nhó vì mùi vị đắng ngắt.
Trình Cảnh Di kịp thời đặt một viên mứt hoa quả bên môi nàng, Triệu Quy Nhạn hé môi, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay Trình Cảnh Di, cuốn mứt hoa quả vào miệng.
Cảm giác ướt át trong khoảnh khắc ấy khiến hai mắt Trình Cảnh Di bỗng trầm xuống, cơn tê dại nơi đầu ngón tay chạy dọc theo máu chậm rãi chảy vào tim, khắp người hắn cứ ngứa ngáy râm ran.
Trình Cảnh Di rút tay về đặt trên đầu gối, hắn giấu bàn tay siết chặt kia dưới gầm bàn, tựa như mang theo nhiều nhớ nhung quyến luyến.
Triệu Quy Nhạn ngậm mứt hoa quả, nếm được vị ngọt ở đầu lưỡi và cả mùi vị gì đó là lạ.
“Bệ hạ, sao bát canh này có vị lạ thế?” Triệu Quy Nhạn nhíu mày, khẽ hỏi.
Trình Cảnh Di căng thẳng, lập tức nhìn bát canh.
Thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, Triệu Quy Nhạn hoảng sợ hỏi: “Sao vậy ạ?”
Trình Cảnh Di không đáp, hắn đưa bát canh lên chóp mũi ngửi, sau đó nếm thử ít cặn, không thấy mùi lạ, lúc này mới đè nén cảm giác kỳ lạ xuống.
“Không sao, chẳng qua ta luôn cảnh giác, khó tránh khỏi việc khiến nàng lo lắng.” Trình Cảnh Di nhẹ giọng trấn an nàng.
Trình Cảnh Di không phải vừa sinh ra đã làm Đế vương, từ khoảnh khắc hắn trở thành Thái tử, toàn bộ hoàng cung đều là kẻ thù của hắn.
Nhiều lần đám người ẩn mình trong bóng tối muốn hại hắn, thậm chí hắn từng gặp phải hơn mười lần hạ độc, buộc hắn phải luôn cảnh giác cao độ, nếu không có lẽ hồn hắn đã về tây thiên từ lâu rồi.
Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, thái độ vừa rồi của Trình Cảnh Di khiến nàng hơi sợ hãi.
Dùng bữa xong, Trình Cảnh Di ngồi phê duyệt tấu chương trước bàn. Ngọn nến màu cam hắt lên mặt hắn, giữa tranh sáng tranh tối, sống mũi thẳng của hắn là nơi giao nhau.
Triệu Quy Nhạn thoáng nhìn, khi Trình Cảnh Di nghiêm túc, khắp người như bừng sáng khiến người ta đắm say.
Rồi nàng sững sờ nhận ra mình mới vừa nghĩ gì, Triệu Quy Nhạn hoảng hốt nhặt cuốn du ký lên, chạy ra xa.
Đến khi lên giường, không còn thấy góc nghiêng với các đường nét hoàn mỹ của Trình Cảnh Di nữa, nàng mới thả lỏng.
Song, nàng luôn cảm thấy cả người mình nóng bừng, quả tim ngứa ngáy.
Nàng ấn tay lên ngực, muốn kiềm chế cảm giác kỳ lạ đó. Nhưng nàng càng ấn, tim càng run rẩy dữ dội hơn.
Triệu Quy Nhạn cắn môi dưới, giữa trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Không, không chỉ trái tim.
Nàng cảm giác khắp người mình đang ngứa ngáy vô cùng.