Hoàng Hậu Trẻ

Chương 48



Từ khi trở về lều, Triệu Thanh Hồng thấy Dương thị vẫn luôn thẫn thờ, nên lúc Dương thị sơ ý làm đổ trà, ông cũng không tức giận.

Tâm trạng đang tốt nên ông không để ý tới việc Dương thị lơ đãng. Nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, tình cảm ngần ấy thời gian vẫn khiến họ tôn trọng nhau như khách, ông quan tâm hỏi: “Phu nhân, sao ta thấy nàng hơi mất tập trung, cơ thể khó chịu à?”

Nhớ đến cảnh giữa Bệ hạ và Thái hậu nương nương trên đài cao ban nãy, Triệu Thanh Hồng cũng hiểu rõ phần nào.

Hai vị quyền cao chức trọng nhất trên đời đối chọi gay gắt, dù ông đầy kinh nghiệm quan trường thì trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn một chút, huống chi là Dương thị vẫn luôn sống trong hậu trạch?

Ông cười ôn hòa: “Nếu nàng không thoải mái, ta sẽ tới cầu xin Bệ hạ, để thái y đến khám cho nàng?”

Dương thị luống cuống lấy khăn lau vết trà trên bàn, dịu dàng đáp: “Thiếp thân không sao, chẳng qua vì hôm nay nhìn cách Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương tiếp xúc, khiến thiếp không khỏi nghĩ tới Loan nhi.”

Bà ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Triệu Thanh Hồng, thấy ông vẫn bình thường, bà ta mới tiếp tục: “Mỗi lần nói chuyện với thiếp thân, Loan nhi luôn tươi cười, chưa bao giờ oán giận cuộc sống trong cung. Trước kia, thiếp thân chỉ nghĩ ngoại trừ việc không được Hoàng thượng sủng ái, con bé vẫn sẽ được hưởng sự tôn quý của Hoàng hậu. Thậm chí vì Bệ hạ không gần nữ sắc, bỏ mặc hậu cung, nói không chừng ít nhiều gì Thái hậu nương nương cũng sẽ sinh lòng thương xót, đối xử với Loan nhi tốt hơn một chút. Nhưng hôm nay… dường như Thái hậu nương nương… và Bệ hạ đã bất hoà từ lâu?”

Câu cuối cùng bà ta hạ thấp giọng, bà ta lo lắng việc lén lút thảo luận về Đế vương sẽ bị kẻ có lòng riêng nghe được rồi lợi dụng, vậy nên ngoại trừ vợ chồng hai người, dù bên ngoài lều có người thì cũng không thể nghe rõ.

Triệu Thanh Hồng cụp mắt, không phản bác, chỉ hỏi: “Sao nàng nghĩ Bệ hạ và Thái hậu nương nương đã xích mích từ lâu?”

Dương thị cân nhắc câu từ: “Nếu chỉ vì Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ sẽ không thay đổi thái độ trong thời gian ngắn như vậy. Đại Ngụy luôn đặt chữ hiếu lên hàng đầu, từ trước đến nay lúc nào Bệ hạ cũng hiếu thảo, kính cẩn nghe lời Thái hậu nương nương, tuyệt đối sẽ không bao giờ công khai khiến Thái hậu nương nương mất mặt ở nơi đông người như thế. Nhưng nay ngài ấy lại làm vậy… hiển nhiên vì đã thất vọng khôn cùng, hoặc đã mất sạch kiên nhẫn, ngay cả mấy việc hời hợt ngoài mặt cũng không thèm làm. Thiếp thân là nữ tử, ít nhiều gì cũng có thể đoán ý từ sắc mặt và thái độ của người khác. Vừa rồi, ánh mắt Bệ hạ nhìn Thái hậu nương nương cứ như đang nhìn một người lạ, lạnh nhạt xa cách, không hề có tình cảm.”

Có điều Dương thị không nói, bà ta còn nhận ra vài phần oán hận.

Song, Dương thị vẫn vô cùng tò mò, không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai mẹ con mà khiến họ trở mặt thành thù. Nhưng bà ta biết, chắc chắn đây là bí mật của hoàng thất, người biết chuyện này tính mạng có thể gặp nguy hiểm.

Vậy nên, Dương thị cũng phải kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.

Không thể không nói, mặc dù Dương thị là phụ nữ, nhưng rất nhanh trí nhạy bén, chỉ mới nhìn vậy thôi đã có thể nhận ra vấn đề giữa Thái hậu và Bệ hạ.

Triệu Thanh Hồng đánh giá cao Dương thị hơn, giọng ông gần như không thể nghe thấy: “Quả thực Bệ hạ và Thái hậu có mâu thuẫn, nhưng điều ta biết không nhiều lắm, chỉ có thể đoán nó liên quan đến khoảng thời gian trước khi Thái hậu vào cung.”

Trên đời này không có bức tường nào kín gió, chuyện Tống Thái hậu từng gả cho người khác, tuy năm xưa lão Kính Quốc công đã cố sức che giấu, nhưng vẫn có một số người biết chuyện.

Suy cho cùng, bấy giờ Tống Thái hậu cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong thành Trường An, chẳng ngạc nhiên gì khi được người khác chú ý. Người đi ngang qua để lại tên, nhạn bay qua để lại tiếng, bà ta thành hôn ắt sẽ có người hay.

Điều kỳ lạ ở đây là, Tống Thái hậu đã bí mật tổ chức hôn lễ, thậm chí danh tính của người mà bà ta gả cũng không rõ, họ không hề để lộ tiếng gió nào, hoàn toàn kín như bưng.

Thế nên khi Tiên đế vừa gặp đã thương bà ta, ông cũng không biết bà ta đã là vợ người khác, chỉ gấp rút ban thánh chỉ tứ hôn, không cho lão Kính Quốc công cơ hội từ chối, rầm rộ đón bà ta vào hoàng cung.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Thanh Hồng biết chuyện từ một người bạn vô tình rượu vào lời ra. Lúc ấy ông còn muốn nghe ngóng thêm, nhưng người bạn cũng chẳng biết nhiều nên chỉ kể bấy nhiêu thôi.

Dương thị không ngờ còn tồn tại một bí mật như thế, bà ta kinh ngạc che miệng, trên mặt không giấu được vẻ khiếp sợ: “Tống Thái hậu từng gả cho người khác?”

Điều khiến Dương thị bàng hoàng hơn cả là, dù đã vậy nhưng Tống Thái hậu vẫn có thể khiến Tiên đế si mê sủng ái. Năm xưa cũng từng nghe kể chuyện Tống Thái hậu độc sủng hậu cung thế nào, thậm chí Dương thị còn cực kỳ hâm mộ.

Giai đoạn ấy, Tống Thái hậu đã sống một cuộc đời mà nữ tử nào cũng ao ước.

Triệu Thanh Hồng gật đầu: “Ta thấy mấy năm nay quan hệ giữa Bệ hạ và Thái hậu ngày càng căng thẳng, nên lờ mờ đoán được chắc hẳn Bệ hạ cũng biết chuyện này.”

Ông rất thận trọng: “Bệ hạ ngồi vững trên ngai vàng ngần ấy năm, ngày một trở nên thâm sâu khó dò, bên cạnh ngài ấy có nhiều thuộc hạ là kỳ nhân dị sĩ, Bệ hạ biết được chuyện cũ năm xưa cũng chẳng kỳ lạ gì.”

Dương thị nghi hoặc không thôi: “Nhưng chỉ từng gả cho người khác thôi mà, Bệ hạ sẽ không tới mức kiên quyết ầm ĩ với Thái hậu như vậy chứ?”

Văn hóa Đại Ngụy cởi mở, phụ nữ được tự do tái giá, con cái sinh ra cũng được hưởng quyền lợi như nhau, không có chuyện thấp hơn một bậc.

Triệu Thanh Hồng sầm mặt, ông mấp máy môi: “Năm đó, Thái hậu vào cung cũng không nhiệt tình với Tiên đế, sau này Tiên đế đột ngột đổ bệnh rồi băng hà, chuyện vốn rất kỳ lạ. Sợ rằng… Bệ hạ nghi ngờ Thái hậu nương nương…”

Triệu Thanh Hồng cảm thấy Tống Thái hậu có dính dáng rất lớn tới cái chết của Tiên đế.

Dương thị biến sắc, suýt không cầm nổi chiếc khăn trong tay.



Còn ở bên kia, trong lều của Thái hậu cũng đang vang lên tiếng thấp giọng thì thầm.

Tống Minh Hàn nằm trên giường, tái xanh mặt mày. Sau khi bắt mạch, thái y ra chiều nghiêm trọng.

Tống Thái hậu ngồi bên cạnh, không nhịn được mà khẽ hỏi: “Thái y, thế nào?”

Thái y chắp tay, quỳ xuống đất: “Thái hậu nương nương, tiểu công gia vốn sinh thiếu tháng, chưa kể trong quá trình sinh nở, người mẹ cũng dùng thuốc mạnh, tiểu công gia có thể sống sót chính là kỳ tích rồi. Nếu không nhờ mấy năm nay được vô vàn loại thuốc quý hiếm bồi bổ, níu giữ một hơi thở, e rằng tiểu công gia đã sớm… Nhiều năm trôi qua, Tống tiểu công gia đã chạm mức nỏ mạnh hết đà từ lâu, chỉ sợ thần không thể…”

Tống Thái hậu trắng bệch mặt, bà ta đột nhiên hất những thứ trong tầm tay xuống đất, trong lều lập tức vang lên tiếng chén sứ vỡ vụn.

Cung nhân đứng một bên sợ hãi quỳ xuống đất: “Thái hậu nương nương bớt giận.”

Tống Thái hậu trừng mắt nhìn thái y dưới đất, lạnh lùng bảo: “Đồ vô dụng! Ai gia nuôi các ngươi có ích gì chứ? Nếu Tống tiểu công gia chết, toàn bộ các ngươi sẽ chôn cùng thằng bé!”

Cung nhân run rẩy, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trời buốt thấu xương, nhưng thái y cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Ông thầm cảm thấy cay đắng, bẩm sinh Tống Minh Hàn mắc chứng bệnh phải chết sớm, nếu không nhờ lượng lớn thuốc bổ ở cung giữ mạng, nếu sinh ra trong gia đình bình thường, đứa trẻ đã chết ngay khi mới lọt lòng rồi.

Nhưng Tống Minh Hàn là con vợ cả duy nhất của Kính Quốc công, là cháu trai ruột yêu quý nhất của Tống Thái hậu. Nếu hắn ta qua đời thật, ông tin chắc Tống Thái hậu sẽ nói được làm được, thật sự bắt ông phải chôn cùng!

Ngực Tống Thái hậu phập phồng không ngừng, bà ta nhìn Tống Minh Hàn trên giường, thấy hắn ta hít vào thì nhiều thở ra thì ít, trái tim bà ta như bị chiên trong chảo dầu.

Bà ta… nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn ta!

Vẻ mặt Tống Thái hậu đầy kiên quyết, bà ta chợt bình tâm lại, phất tay bảo: “Ngoại trừ Tống thái y, các ngươi lui xuống hết đi.”

Đám cung nhân như được ân xá, run chân rời khỏi lều.

Tống thái y nuốt khan, không biết Tống Thái hậu giữ ông lại để dặn dò gì. Ông lo sợ bất an, luôn cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Đợi trong lều chỉ còn ba người họ, Tống Thái hậu mới chậm rãi cầm chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, giọng điệu thong thả: “Tống thái y, chỗ của ngươi có thuốc kích dục không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong lòng Tống thái y sợ hãi, người vừa mới giận không kiềm chế được, bỗng trở nên dịu dàng đoan trang uy nghiêm, thực sự có phần đáng sợ.

Ông cố chịu đựng nỗi sợ, gật đầu: “Thưa, có ạ.”

Tống Thái hậu mỉm cười hài lòng, đặt chén trà xuống, phát ra tiếng giòn tan.

Tống thái y bị dọa tới mức run rẩy.

“Vậy chuẩn bị cho ai gia một liều đi.” Tống Thái hậu nói.

Tống thái y cứng đờ người, định hỏi Tống Thái hậu cần loại thuốc bí mật trong khuê phòng này làm gì. Sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, ông tái mặt, ngã ngồi xuống đất.

“Nương nương, xin ngài hãy nghĩ lại! Nếu sự việc bại lộ, đây chính là chuyện xét nhà diệt tộc đấy, thần… tuyệt đối không dám làm…”

Tống Thái hậu nở nụ cười duyên, trên gương mặt vẫn còn đâu đấy nét quyến rũ của dung nhan được chuyên sủng năm xưa, nhưng từng câu từng lời lại rất thâm độc: “Ngươi không giúp ai gia, ai gia có thể lập tức khiến trên dưới cả nhà ngươi chết không chỗ chôn. Nếu ngươi giúp ai gia, ngươi và các thế hệ con cháu của ngươi sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.”

Bà ta cười đầy tự tin: “Chỉ cần ngươi và ta hành sự thận trọng, Bệ hạ sẽ không phát hiện. Cho dù phát hiện thì ai gia là mẹ ruột hắn, dạo ấy còn một tay nâng đỡ hắn lên ngai vàng. Phần ân tình này, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ không bao giờ trả hết được. Thế nên hắn sẽ không làm gì đâu, ai gia cũng sẽ dốc hết sức bảo toàn tính mạng cho ngươi.”

Trong đầu Tống thái y hiện lên cặp mắt lạnh lùng của Trình Cảnh Di, ông lo lắng không yên, nếu thật sự bị phát giác, liệu mình còn sống nổi không?

Tống Thái hậu tin chắc, tầm quan trọng của huyết mạch có thể khiến Trình Cảnh Di không xuống tay được. Thế nhưng… người mà Tống Thái hậu đối phó cũng là hoàng tự mang quan hệ huyết thống với Trình Cảnh Di mà?

Dẫu vậy, Trình Cảnh Di vẫn sẽ nhân từ nương tay chứ?

Tống thái y sợ điếng người, mặt mày xám xịt như tro tàn, trông ông như bị đông cứng dưới trời băng tuyết suốt mười ngày nửa tháng, mặt cắt không còn một giọt máu.

Đáng lẽ, ngay từ đầu ông không nên tiết lộ cho Tống Thái hậu về phương pháp bí mật táng tận lương tâm kia.

Trên thực tế, ông nào biết Tống Thái hậu và Tống Minh Hàn lại là mẹ con.

Bí mật này được chính miệng Tống Thái hậu nói với ông, mục đích nhằm ép ông lên thuyền giặc của bà ta, không xuống được nữa.

Nhưng ông càng không thể ngờ, để bù đắp cho Tống Minh Hàn, Tống Thái hậu còn có thể làm chuyện mất lý trí như vậy.

Suy cho cùng, Bệ hạ cũng là máu mủ ruột thịt của bà ta. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, làm gì có người mẹ nào lại bất công đến thế?

Nhưng hôm nay… đã nhiều năm Bệ hạ không gần nữ sắc, hậu cung không có bất cứ dấu hiệu gì của hoàng tự. Song, nếu Tống Minh Hàn không có loại thuốc bí mật để chữa khỏi hoàn toàn… hắn ta cũng không chống đỡ được nữa.

Rốt cuộc Tống Thái hậu cũng hết nhịn nổi, buộc phải xuống tay với Trình Cảnh Di.

Chỉ hy vọng, hy vọng Bệ hạ sẽ không phát hiện. Chỉ hy vọng, Tống Thái hậu sẽ đoán chính xác, Trình Cảnh Di thật sự nhớ công sinh thành nuôi nấng…

Nhưng dù không muốn, ông cũng không thể làm trái ý Thái hậu. Vì Tống Minh Hàn, Tống Thái hậu sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Đúng như lời bà ta nói, không giúp bà ta, ông sẽ chết ngay, giúp thì còn một đường sống hưởng vinh hoa phú quý.

Tống thái y đành lấy một bình sứ nhỏ từ trong hòm thuốc ra, đưa cho Tống Thái hậu.

“Đây là Đêm Hợp Hoan, dược tính mãnh liệt, nếu không phải người có ý chí kiên định, chắc chắn sẽ không chịu được. Trong trường hợp người đó thực sự giữ vững ý chí, chịu đựng cơn ngứa ngáy ăn mòn xương tủy, không quan hệ tình dục, sau này sức khỏe vẫn sẽ bị tổn hại nặng nề.”

Tống Thái hậu nhận lấy, mỉm cười hài lòng: “Hợp ý ta lắm.”

Thuốc mạnh mới tốt.

Tổn hại nặng mới tốt.

Trình Cảnh Di có ý chí kiên định, có thể chịu được, nhưng còn Triệu Quy Nhạn thì sao? Nàng chịu nổi không? Trình Cảnh Di có nỡ để nàng nếm trải đau đớn không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv