Cả người Nguyễn Dạ Sênh như bị đóng đinh ở trêи giường.
Trước tiên cô nhìn Hề Mặc sau đó ánh mắt từ từ di chuyển đến cái chân đang đặt trêи người cô, một chút cũng không dời.
Lần này có lẽ Hề Mặc đã phát hiện, bầu không khí tĩnh lặng của sáng sớm này làm sản sinh một loại xấu hổ khó nói, nhưng chân của nàng thì vẫn như cũ không hề thu lại.
Giằng co một hồi như thế, chân Hề Mặc mới giật giật, đang muốn thu lại.
Rất nhanh Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng chuyển người, tay lanh mắt lẹ tóm lấy chân của nàng ôm lại.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh như kẹo cao su dính lấy chân nàng, nâng mắt lên, ánh mắt long lanh vô cùng phong tình.
"Cô… buông ra cho tôi." Có lẽ sợ chạm vào nơi nào đó của Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cũng không có sức lực để giãy giụa, chỉ đành cắn răng nói.
"Không phải tôi không buông." Nguyễn Dạ Sênh híp mắt cười: "Mà thật sự là vì cái 'gối' tự nó làm loạn nha."
Hề Mặc: "…"
Nhưng thoạt nhìn Nguyễn Dạ Sênh cũng chỉ đùa với nàng một chút thôi, rất nhanh thì buông tay, nói: "Không làm lỡ thời gian của cô nữa, đi rửa mặt trước đi, dù sao cô cũng đang rất nóng lòng muốn đi hỏi thăm Đinh Kỳ Hồng có bị bắt hay không."
Hề Mặc đúng là có ý định muốn đi hỏi thử, nhưng không thừa nhận cách nói của Nguyễn Dạ Sênh: "Tôi không hề nóng lòng."
"Ừ là tôi nóng lòng." Nguyễn Dạ Sênh cười cười.
Hề Mặc liếc cô một cái, từ trêи giường bước xuống. Đang định thay đồ, nghĩ đến gì đó, đột nhiên dừng tay, có chút khẩn trương quay lại.
Thế nhưng đến khi nàng nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh, lời sắp đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nguyễn Dạ Sênh chủ động quay người, nói: "Cô cứ yêm tâm thay đồ, tôi sẽ không nhìn."
Hề Mặc im lặng.
Hôm qua trước lúc ngủ, nàng thay đồ rất vội vàng nhưng hiện tại thì không nhanh không chậm thay xong quần áo, đi vào phòng rửa mặt.
Đến khi hai người chuẩn bị xong hết thì cũng đã sắp 8 giờ.
Bởi vì chuyện nhập viện, hôm nay Lâm Khải Đường cho hai người nghỉ, không cần quay, khó có được một lần ngon giấc.
"Đường Đường vẫn chưa tới, quần áo và đồ rửa mặt của cô cứ để ở chỗ tôi trước đi, sau đó để Đường Đường mang về." Hề Mặc thoáng nhìn qua đồ ngủ nằm trêи giường mà Nguyễn Dạ Sênh vừa cởi ra, cẩn thận nhìn, nói: "Dù sao những thứ này cũng chỉ là đồ dự phòng, trong phòng cô vẫn còn."
Những món đồ này tối hôm qua do Phùng Đường Đường mang tới, đựng trong một chiếc túi, người khác cũng không biết rốt cuộc đựng bên trong là thứ gì. Đoàn phim mọi người đều biết, Phùng Đường Đường và Nguyễn Dạ Sênh là bạn tốt, thường xuyên ra vào căn phòng này, thường thường mang một ít đồ đến đây, cũng xem như thân thiết kiêm luôn cả chức trợ lý.
Thế nhưng sáng sớm thấy Nguyễn Dạ Sênh xách theo một chiếc túi từ trong phòng Hề Mặc bước ra, nếu như là người tỉ mỉ sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
"Được, vậy để ở đây đi, không cần lấy về." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Lỡ lần sau còn muốn đến đây ngủ, cũng tiện nghi hơn."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy biểu cảm gần như đông cứng cửa Hề Mặc, cười đến vui vẻ, lại nói: "Cũng không biết người khác có biết tôi ở chỗ cô qua đêm hay không, nếu như lát nữa tôi đi ra, bị phóng viên nằm vùng chụp lại, không biết phải làm sao? Thật ra tôi có hơi lo lắng."
Hề Mặc bình tĩnh nói: "Chuyện này thì cô yên tâm. Cô có thể nhìn xem cách thức làm việc của phóng viên trong nước, họ chỉ hướng ống kính đến tình cảm khác giới, căn bản là nữ minh tinh nào gặp nam minh tinh nào, nam minh tinh nào qua đêm ở đâu với nữ minh tinh nào, cô có từng thấy bài báo nào vạch trần việc một cô gái sáng sớm bước ra từ phòng một người bạn nữ chưa? Cho dù có thì cũng không tạo nên sóng gió gì."
Hiện tượng như thế này thật ra có rất ít người chú tâm đến, nhưng Hề Mặc lại đề cập tới.
Chuyện này nó rất thú vị, nhưng cũng rất bình thường, bình thường đến mức mọi người vô tình lờ nó đi.
Rất nhiều nữ minh tinh trong thời gian gia nhập đoàn phim thân thiết với nữ minh tinh khác, ở trong một phòng trò chuyện đến mệt mỏi thì cũng sẽ nghỉ ngơi trêи cùng một chiếc giường, thậm chí còn công khai trêи weibo hình ảnh các nàng ở trường quay đảu miệng hôn nhau bán manh, hoặc là cao điệu bày tỏ tình yêu với nhau. Fans ở phía dưới kϊƈɦ động gào thét kêu gọi, nói cái gì làm đến quá chân thật, cái gì mà tiểu tỷ tỷ hảo ngọt, thỉnh tiếp tục phát đường, một cái CP ngọt hôn mê.
Thế nhưng thú vị nhất chính là, phần lớn người đều thích ăn đường còn ăn đến ngọt ngào, và chỉ cần đương sự không nghiêm túc công khai mối quan hệ thì sẽ không nghĩ rằng họ là người yêu của nhau, mà chỉ xem họ là bạn bè thân thiết, hoặc chỉ là mở CP để phát đường tăng tương tác mà tôi.
Ngọt là được rồi, đáng yêu là được rồi, ăn đường cũng ăn đến vui vẻ rồi. Còn các nàng rốt cuộc có phải thật như vậy hay không, trừ các nàng ra thì không ai biết.
Phóng viên lại càng không xem đây là một chuyện, mặc dù cũng có rất nhiều accout marketing hô hào góp vui thế nhưng mọi người đều không xem nó là một loại scandal. Cho nên những bình luận về tương tác thân mật giữa các minh tinh yêu đồng tính và các scandal minh tinh yêu dị tính là hai loại lời lẽ hoàn toàn khác.
Không chỉ riêng giới giải trí mà cuộc sống bình thường cũng là như thế.
Mọi người sẽ cảm thấy khi khác phái quá thân mật với nhau thì có lẽ đó là yêu đương. Tuy nhiên mối quan hệ vô cùng tốt giữa hai cô gái, trong phòng ngủ, ngủ trêи cùng một chiếc giường thì cũng không ai cảm thấy có gì, phần lớn mọi người đều thấy đó chính là thân thiết.
Ở xã hội này, trong mắt của rất nhiều người, tình bạn của hai cô gái sẽ rất khắng khít, dù cho mỗi người hôn nhau một cái thì cũng cảm thấy đó cũng chỉ là vui đùa thân thiết.
Câu nói "Chỉ có thắng nữ mới đùa giỡn.", thật ra nguyên nhân của nó cũng căn cứ vào một phần nhận thức như vậy của xã hội. Nếu A và B là hai cô bạn thân, A là thẳng nữ, B yêu thầm A, trong tình huống A không biết gì, thì có thể ôm B, ôm B ngủ cùng, thậm chí hôn má B, những thứ này với A đều là những biểu hiện thân thiết rất bình thường, nhưng lại không biết trái tim của B, trái tim của người thầm yêu đã sớm hoảng loạn, không thể thoát ra được, thậm chí còn ảo tưởng rằng A có thể cũng thích mình.
Về vài hiện tượng của xã hội, Nguyễn Dạ Sêmh đều vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên khi được chính Hề Mặc nhắc đến, cô lại có chút ngẩn ngơ.
Đúng rồi, cô thích Hề Mặc cho nên mới mẫn cảm như vậy, lo lắng người ngoài thấy cô ở nơi của Hề Mặc qua đêm sẽ lớn chuyện bao nhiêu.
Bởi vì trong lòng cô đang cất giấu một bí mật lớn tày trời.
Là cô chột dạ cho nên mới phải lo ngại.
Thế nhưng, đây đều là cô suy nghĩ nhiều, thật ra người ngoài đều xem đây là chuyện rất tự nhiên.
Nhất là sự bình tĩnh của Hề Mặc, nó khiến cho Nguyễn Dạ Sênh thầm thở dài, cũng khiến cho cô hoặc ít hoặc nhiều nhận ra được một hiện thực. Hề Mặc dửng dưng như thế, có lẽ không phải do Hề Mặc suy tính thỏa đáng vấn đề không có gì đáng lo ngại, mà có lẽ vì Hề Mặc không để tâm đến.
Hề Mặc không có ý gì với cô nên mới cảm thấy không cần phải lo lắng về những chuyện này.
Thật vậy sao?
Nguyễn Dạ Sênh tự hỏi lòng mình, nhưng lại không có được đáp án. Trước đó ở trêи giường, sự rung động khi Hề Mặc ngăn chặn chân của cô, lúc này đã từ từ lạnh lẽo.
"Cũng đúng." Nguyễn Dạ Sênh sâu kín nhìn Hề Mặc, nói: "Dù sao Nghiêm Mộ cũng nói cô là vũ trụ thẳng nữ, phóng viên đương nhiên sẽ không cho rằng cô với một cô gái khác lại tồn tại chuyện một đêm, xem đó là một tin tức, đúng không? Chính cô cũng cảm thấy chuyện này chả có gì đúng không?"
Hề Mặc: "…"
Nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh chằm chằm, dường như đang phỏng đoán vì sao Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên lại như thế.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Tôi về phòng trước, quên mang túi đựng đồ trang điểm, phải về bổ trang."
Cô mở cửa phòng bước ra, chuẩn bị rời đi.
Hề Mặc gọi cô lại: "Có muốn cùng nhau ăn
sáng không?"
Nguyễn Dạ Sênh dừng bước, sau một lúc lâu, quay lại nhìn Hề Mặc.
Cô lại tươi cười: "Muốn."
Là tự cô nghĩ ngợi lung tung nên mới khiến mình rơi vào buồn bực.
Nhưng cô thích người kia, chỉ cần có chút dịu dàng, cũng có thể làm cô thấy rạo rực.
Đắng cay ngọt bùi, ngũ vị đều nếm trải.
Đây chính là thứ xa xôi không thể với tới, có tên là tình đơn phương.
"Vậy sau khi trang điểm xong thì đi xuống." Hề Mặc nhẹ giọng nói: "Tôi chờ cô ở lầu một."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, quay người đi, bước chân nhẹ hẫng.
Hề Mặc đi xuống lầu một chờ Nguyễn Dạ Sênh. Trong lúc đó nàng đặc biệt chú tâm đến cửa ngoài của khách sạn, phát hiện có hai người ánh mắt sáng như đèn, vẫn hết sức thận trọng chăm chú nhìn ra cửa, trêи tai còn đeo tai nghe.
Nàng cảm thấy có lẽ là cảnh sát mặc thường phục.
Sáng sớm khách ra ra vào vào, cảnh sát vẫn còn đang kiểm tra tình huống xuất nhập ở cửa, rất có thể bọn họ vẫn chưa bắt được Đinh Kỳ Hồng cho nên mới chưa thu đội.
Qua một lúc, nàng nhìn thấy Thôi Gia Ngư, bên cạnh còn có một tiểu cảnh sát.
Sắc mặt Thôi Gia Ngư rất không tốt, nét tinh xảo trêи mặt cũng hiện ra vẻ mỏi mệt, tiểu cảnh sát bên cạnh hình như đang khuyên cô nghỉ ngơi, tuy nhiên bị cô từ chối.
Hề Mặc lo lắng Thôi Gia Ngư phát hiện ra nàng đang nhìn cô, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại.
Thôi Gia Ngư đi đến một nơi yên lặng không có người, Thành Dự bên cạnh đưa cho cô một ly cà phê, nói: "Sếp, đừng căng thẳng, sức khỏe mới quan trọng."
Thôi Gia Ngư nhíu mày uống cà phê: "Một người sống sờ sờ, lẽ nào lại bốc hơi khỏi khách sạn?"
Mặc dù cô có dựa vào lời khai của Cố Tê Tùng, cẩn thận kiểm tra từ tầng 16 trở lên nhưng ở những tầng khác cô cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Mỗi một phòng đều phái người đến kiểm tra, cũng hỏi rõ từng người, kết quả phòng trống không người thì không nói nhưng những căn phòng có khách đăng ký, khi đến kiểm tra thì cũng chỉ khách thuê phòng.
Thành Dự nói: "Sếp, chị xem có phải là Đinh Kỳ Hồng đó đi vào một phòng rồi ở đó uy hϊế͙p͙ khách thuê phòng, làm cho họ nói dối chúng ta là không có người nào khác hay không?"
"Cậu có bị ngốc không?" Thôi Gia Ngư nói: "Nếu thật sự là uy hϊế͙p͙ khách thuê phòng, bà ta lại không ở bên cạnh người đó, khi khách có cơ hội gặp được cảnh sát còn không nhanh chóng cầu cảnh sát giúp đỡ?"
"Vậy có lẽ bà ta bắt người quan trọng của họ làm con tin, ví dụ như con của họ, khi con nhỏ của họ ở trong tay bà ta, đương nhiên sẽ không dám khai ra với chúng ta, chỉ có thể mặc cho bà ta điều khiển."
Thôi Gia Ngư hơi đau đầu: "Nếu quả thật là như vậy, khi đến kiểm tra thì khách thuê phòng chắc chắn sẽ có biểu hiện khác thường, ví dụ như lo lắng. Nhưng những người khi đó có biểu hiện lo lắng chúng ta đều đã cẩn thận kiểm tra, họ đều lo lắng về những lí do khác chứ không phải là vì Đinh Kỳ Hồng."
"Cũng có thể là do người đó diễn xuất tốt." Thành Dự nói tiếp: "Chúng ta không thể nhìn ra, dù sao ở đây có rất nhiều diễn viên của đoàn phim."
Thôi Gia Ngư quay lại nhìn, liếc Thành Dự một cái: "Được thôi, nếu như bắt theo con tin giữ bên người để uy hϊế͙p͙ khách thuê phòng, vậy Đinh Kỳ Hồng đó và con tin ở sát bên nhau, đó chính là hai người sống. Mỗi gian phòng chúng ta đều đã kiểm tra qua, hai người đó có thể núp ở chỗ nào? Dưới gầm giường thì không cần nói, có thể là trốn ở dưới đó chúng ta đã nhìn rồi, mà gầm giường đó quá thấp, người muốn trốn cũng không được."
Thành Dự bị nghẹn lời, dừng một lát, nói: "Vậy giống như là đã bốc hơi, tà môn sao. Ở cửa ra chúng ta cũng đã canh giữ, càng không có chút thân ảnh nào của Đinh Kỳ Hồng."
Thôi Gia Ngư không lên tiếng, vừa nhìn cửa khách sạn, vừa uống cà phê.
Nguyễn Dạ Sênh sau khi trang điểm xong, từ tầng 15 đi xuống, khi cô bước đến bên cạnh Hề Mặc, cũng đưa mắt nhìn về phía cửa.
Hề Mặc gõ vài chữ lên điện thoại, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem: "Đinh Kỳ Hồng vẫn chưa tìm được."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn, thấy cũng không có gì bất ngờ, ánh mắt ra hiệu cho Hề Mặc, Hề Mặc nhanh chóng xóa mấy chữ kia, hỏi nàng: "Đi đâu ăn sáng?"
"Cứ đến phòng ăn của khách sạn đi, yên tĩnh được một chút." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ăn xong tôi muốn đến trường quay nhìn một chút."
"Hôm nay không phải được nghỉ sao?" Hề Mặc nói, cùng Nguyễn Dạ Sênh đi đến phòng ăn.
"Dù sao cơ thể cũng không có vấn đề gì nên muốn đi xem một chút, cứ ở khách sạn sẽ buồn chết." Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh nhẹ hơn rất nhiều.
Thật ra là cô muốn đi gặp Trầm Khinh Biệt
Trầm Khinh Biệt gửi tin nhắn đến, nói hôm nay cô ấy phải đi, lại không tiện nói tạm biệt với cô, chỉ có thể gửi tin nhắn nói một tiếng.
Nghiêm Mộ qua vài ngày nữa cũng sắp đóng máy, hơn nữa cô và Hề Mặc nghỉ phép nên lịch quay của Nghiêm Mộ rất dày, sáng sớm đã phải chạy đến trường quay, lấy quan hệ giữa Trầm Khinh Biệt và Nghiêm Mộ, có lẽ sẽ đến trường quay nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi.
"Vậy tôi đi cùng với cô." Hề Mặc gần như rất tự nhiên đưa ra một câu.
Nguyễn Dạ Sênh cười cười. Hai người ăn sáng xong, Cố Tê Tùng lấy xe đưa hai người đến trường quay.
Hôm nay người ở trường quay so với ngày thường ít hơn, Hề Mặc tìm thống trù hỏi vài câu, thống trù nói trước vẫn phải ở trêи núi ở gần đây xây dựng bối cảnh ngoài trời, đã gần xong rồi, rất nhanh sẽ đi vào sử dụng, đoàn phim ở bên này điều động người qua đó, nhân viên đạo cụ cũng đi đến vài người, còn phải ở đó thêm mấy ngày.
Nói đến đây, thống trù lại kẽ nói: "Nguyễn Nguyễn, cảnh sát hôm qua có đi kiểm tra phòng, tôi cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra. Nói là kiểm tra chứng minh thư nhưng mà sáng sớm tôi đi hỏi, rất nhiều người nói là cảnh sát cho bọn họ xem tấm hình của một người phụ nữ, hỏi có nhìn thấy hay không, phụ đó không phải là tội phạm giết người hay tội trạm trốn ngục đấy chứ?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Hề Mặc giả vờ không biết: "Cũng có cảnh sát đến phòng tôi hỏi."
"Việc này quá dọa người." Thống trù đưa điện thoại cho Hề Mặc nhìn: "Mặc dù chưa có thông báo rõ ràng nhưng trêи mạng đã có rất nhiều người tiết lộ, nói đoàn phim chúng ta tối qua bị cảnh sát tra xét, còn có người nói ở đoàn phim có người chết, cảnh sát mới đến đây, trêи dưới đoàn phim gặp phải điềm gỡ, đây không phải là đang nói hươu nói vượn sao? Hất nước bẩn rõ ràng như thế, chúng ta làm sao mà quay phim."
"Không có gì đâu." Hề Mặc nói: "Việc này cảnh sát chắc chắn sẽ che lấp tốt, sẽ không thông báo với đại chúng. Còn những tin lá cải từ trước đến giờ vốn đã không ít."
Hai người nói với nhau một lúc, lúc này Hề Mặc mới đi đến bên cạnh Nguyễn Dạ Sênh, đem một ít tin tức nàng nghe được nói với Nguyễn Dạ Sênh.
Hai người đứng ở một bên, nhỏ giọng thì thầm, người ở bên ngoài nhìn thấy là một cảnh vô cùng thân thiết.
Trầm Khinh Biệt từ xa xa nhìn thấy, lấy điện thoại ra nói với Úc An đang đứng bên kia: "A Úc, chúng ta chụp cùng một tấm đi?"
"Chụp cái gì mà chụp?" Úc An đưa tay lên sóng mũi đỡ gọng kính vàng: "Chị mỗi ngày đi theo em, còn chụp ảnh chung làm gì?"
Thị lực Úc An rất tốt, bình thường không đeo kính, lần này đeo kính gọng vàng chỉ là để trang trí mà thôi. Dung mạo của nàng vô cùng tinh xảo, những lúc cùng Trầm Khinh Biệt tham dự những sự kiện quan trọng, nhìn khí chất của nàng, không biết nàng sẽ hiểu lầm nàng và Trầm Khinh Biệt là nữ diễn viên của cùng công ty, sau khi nói chuyện với nàng về sau mới thật sâu kính nể thủ đoạn của nàng. Hình tượng của nàng luôn luôn là người tinh anh quần áo chỉnh tề, phối hợp với mắt kính giọng vàng, nhưng lại toát ra một khí chất hoàn toàn trái ngược sự nhã nhặn bình thường mà thấy được sự yêu mị bên trong.
Sáng sớm lúc ra ngoài, Trầm Khinh Biệt còn rất hưng phấn, mở miệng khen nàng nói hình tượng nhã nhặn bại hoại của nàng như vậy đặc biệt xinh đẹp tao khí.
Úc An nghe xong đen mặt.
Đây là khen sao?
Cái miệng của Trầm Khinh Biệt cả ngày cứ chép chép chép, khen nàng so với mắng nàng còn khó nghe hơn, nàng hận là không thể một ngày nào đó đem cái miệng này may lại để khỏi mở ra nữa.
"Khó có được một lần đến đoàn phim Tuy Đình, chụp cùng để làm kỉ niệm thôi mà." Trầm Khinh Biệt đến một chỗ, điều chỉnh camera tự sướиɠ cho đến khi bên trêи màn hình có thể hoàn toàn nhìn thấy Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh ở đằng xa đứng nói chuyện, lúc này mới thầm cười trộm.
Úc An đứng khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích.
Trầm Khinh Biệt từ từ chạy về, kéo Úc An một phen: "Chị mau tới đây đi."
Úc An bị cô kéo một cái lảo đảo: "Em từ từ đã, giày cao gót của chị cũng sắp gãy rồi."
"A, không sao chứ?" Trầm Khinh Biệt sợ đến lập tức dừng tay.
"Không sao." Úc An lắc đầu, nàng có thể nói gì đây, một tổ tông như vậy nàng có sao cũng phải thành không sao.
Trầm Khinh Biệt dẫn Úc An đi tới phía trước chọn vị trí, giơ điện thoại lên, nói: "A Úc, chị qua đây một chút đi, mặt của chị dán vào em này."
Úc An: "…"
Cũng không biết nói đến cái gì, ở phía xa, Nguyễn Dạ Sênh cười lên, đến chớp mắt cũng không chớp, nhìn lấy Hề Mặc.
Hề Mặc cũng nhìn cô mỉm cười.