Nhưng hai người cứ nằm im đó không cử động
Thậm chí bầu không khí yên ắng còn kéo dài một khoảng thời gian, cơ hồ trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Tiếng hít thở rõ ràng càng khiến cho người ta không dám lộn xộn, tựa như chỉ cần trong lúc này tạo ra một tiếng động nhỏ, phần yên ắng ngưng kết từ nãy đến giờ sẽ bị đánh tan.
Hai người, không một ai muốn đánh tan nó đi, thế nên chỉ có thể tiếp tục duy trì tình hình hiện tại.
Trong chăn, nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, quấn lấy cơ thể hai người. Tiếng hít thở của Nguyễn Dạ Sênh dường như gấp gáp hơn, cô đang cảm thấy khô nóng, trong bóng tối mờ ảo mở mắt ra, ngón út tay trái chầm chậm di chuyển sang bên cạnh.
Ở nơi đó trống không, nhưng cô có thể cảm giác được hơi ấm của Hề Mặc đang ở rất gần, thế là lại tiếp tục dịch ngón út sang bên cạnh.
Lần này đã chạm đến mảnh vải đồ ngủ của Hề Mặc.
Rất nhanh vị trí của miếng vải đó bị thay đổi, Hề Mặc cảm nhận được cô đang rất cẩn thận dịch chuyển, cơ thể cũng chuyển động, nhưng chuyển động rất nhỏ.
Nàng nhìn qua Nguyễn Dạ Sênh nhưng không hề đến gần, chỉ là vì Nguyễn Dạ Sênh động chạm nên câu thúc thay đổi tư thế nằm.
"Còn có gì muốn nói à?" Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc khẩn trương, nóng cháy trong lòng thoáng thành buồn bã, nhẹ giọng hỏi nàng.
Qua một hồi lâu, Hề Mặc mới nói: "Không còn nữa."
"Vậy ngủ đi." Nguyễn Dạ Sênh nói.
Vừa rồi cô và Hề Mặc đều nằm giống nhau, là ngửa mặt nằm thẳng người. Sau khi nói xong cô thu lại ngón tay, nghiêng cơ thể sang, mặt hướng về phía Hề Mặc, đặt tay lên khu vực ranh giới nói: "Bây giờ chúng ta gần nhau như vậy, nhưng lát nữa tôi ngủ có thể trong mơ hồ không cẩn thận vượt qua ranh giới, cô cũng không nên trách tôi, là do cô không cần gối để ngăn cách."
"Ừm." Hề Mặc mơ hồ trả lời cô, tỏ ý chấp nhận.
Nguyễn Dạ Sênh cười thầm, nhắm mắt lại.
Tâm tình lại tựa như sóng biển xao động, nhẹ nhàng xô bờ, mỗi một đợt sóng đều được cô gọi đó là vui sướиɠ.
Hề Mặc vẫn chưa ngủ, qua rất lâu nàng nghe thấy tiếng tí tách ở bên ngoài, hình như hạt mưa đang nhẹ rơi ngoài cửa sổ.
Mùa thu khô ráo, cuối cùng cũng đã có một trận mưa đêm, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày nhẹ nhàng, khoan kɧօáϊ.
Nguyễn Dạ Sênh bên cạnh chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ, tựa như giấc ngủ đang trôi dần cùng tiếng mưa.
Tiếng mưa rơi có thể giúp ích cho giấc ngủ của con người, Hề Mặc thầm nghĩ, tối nay có lẽ Nguyễn Dạ Sênh sẽ ngủ rất ngon, tâm tình không hiểu sao cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, màn đêm cũng càng lúc càng ẩm thấp.
Dần dần, Nguyễn Dạ Sênh vào mộng, cũng là một đêm mưa rơi lất phất, trong tiếng mưa tí tách, toàn thân cô đang không ngừng run rẩy.
Cô cảm giác cả người mình đã ướt đẫm, nước mưa lạnh buốt đánh vào mặt và người cô, không những da đau thịt đau mà còn đau thấu cả xương. Cô không mang theo ô, chạy nhanh đến bãi đổ rãi, khắp nơi chỉ toàn là mùi hôi thối, nước mưa càng khiến mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Cô đứng ở bãi rác lo lắng, băn khoăn, ánh mắt thận trọng quét nhìn khắp xung quanh, thậm chí còn không để tâm đến mà đào bới đống rác đang chất chồng như núi, không khí hôi thối khắp xung quanh nhưng căn bản cô không màn đến.
Một lát sau, điện thoại của cô vang lên thông báo có tin nhắn.
Toàn thân cô run run, như đang luôn chờ đợi tin nhắn, cô lập tức dừng lại động tìm kiếm, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Mưa quá to, hạt mưa đập lên màn hình điện thoại của cô. Cô dùng áo che cho điện thoại, nhìn xem tin nhắn, trêи đó không ngoài gì khác là một dãy số xa lạ, một hàng chữ lạnh như băng hiện lên: "Nhìn thấy cái thùng màu đỏ kia không, ngay dưới cái thùng đó, đào lên cho tốt."
Mà trước đó còn có một tin nhắn khác, là do một dãy số xa lạ khác gửi đến, cũng vì tin nhắn này nên cô mới chạy đến bãi đổ rác ở đây, nội dung là: "Tại bãi đổ rác Tiểu Hôi Lĩnh."
Dựa theo ngữ khí, hai tin nhắn gửi đến cho cô là cùng một người, mặc dù dãy số đã được thay đổi.
Cô không liên lạc được với người kia, định vị cũng không thể xác định, tựa như kẻ liên hệ với cô bên kia là ma.
Nguyễn Dạ Sênh không chần chừ, ánh mắt đã tìm thấy cái thùng màu đỏ cách không xa. Cô chạy như bay đến đó, không còn để tâm đến hình tượng vứt ngay cái thùng đỏ, cô quỳ trêи đống rác, cúi đầu dùng hai tay đào bới ngay tại vị trí cái thùng.
Nước mưa xối xả, nhựa, hộp giấy, vỏ trái cây,… chúng trộn lẫn vào nhau, cô từng chút từng chút lôi chúng ra, nước mưa theo hàng mi cô nhỏ xuống, làm hai mắt cô nhòe đi.
Cô đào bới suốt nửa tiếng đồng hồ, đống rác đã bị cô đào thành một cái hố lớn.
Cuối cùng, cô nhìn thấy trong cái hố rác đó là một thi thể.
Thi thể đó bị che bởi tấm bạt màu đen, chỉ lộ ra phần đầu, thi thể bị vứt bỏ như rác rưởi ở xung quanh, thê thảm nằm nơi đó.
Nguyễn Dạ Sênh thất thần nhìn đăm đăm vào thi thế, hai tay đã dừng đào bới, cả người cô như bị đóng băng. Hai tay cô run lẩy bẩy, từ từ kéo tấm vải đen ra, khuôn mặt của thi thể đã sớm không còn nguyên vẹn, không ra hình người.
Nhưng cô lại có thể nhận ra rất rõ ràng, lập tức quỳ ở cạnh thi thể khóc nức nở.
Trong mộng, tiếng mưa rơi ồ ạt.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng rơi.
Lúc này đã hơn 4 giờ sáng, Hề Mặc lần nữa tỉnh giấc, ngẫn ngơ cảm thấy trong tiếng mưa còn có âm thanh nức nở nho nhỏ của ai đó.
Nàng nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người về phía nàng, mặt dán vào gối, cả người cuộn tròn, đang không ngừng run rẩy.
Hề Mặc không biết Nguyễn Dạ Sênh thế nào, đầu tiên là bị hoảng sợ, theo bản năng đưa tay qua.
Nàng tiến sát hơn một chút, đưa tay chạm vào người Nguyễn Dạ Sênh, đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh rùng mình. Nàng vội vàng thu tay lại, một lát sau, tay lại lần nữa tiến vào trong chăn, đến khi nàng chạm được tay của Nguyễn Dạ Sênh thì cảm thấy tay Nguyễn Dạ Sênh đang gắt gao nắm chặt, trêи mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hề Mặc xuôi theo cổ tay chuyển lên cánh tay, vẫn tiếp tục đi lên, đến khi lướt qua bả vai sờ đến gáy Nguyễn Dạ Sênh, tay nhanh chóng dừng lại.
Cổ Nguyễn Dạ Sênh là ướt.
Chất lỏng nóng hổi từ trêи mặt chảy xuống, chảy xuống cổ cô.
Hề Mặc lập tức tay chân luống cuống, nàng khẽ gọi Nguyễn Dạ Sênh vài tiếng, tuy nhiên Nguyễn Dạ Sênh không hề đáp lại, ngược lại còn run rẩy dữ dội hơn.
Gặp ác mộng sao?
Hề Mặc không dám tiếp tục đánh thức Nguyễn Dạ Sênh, càng không dám bật đèn. Tay nàng chạm lên gò má Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng lau, ngón tay liền bị ướt và còn mang theo cảm giác ấm nóng.
Trước kia khi diễn, nàng cũng đã từng thấy Nguyễn Dạ Sênh khóc, nhưng đó là âm thầm khóc, không phải loại tuyệt vọng giống như bây giờ.
Giờ khắc này, Nguyễn Dạ Sênh yếu đuối, nghẹn ngào, nức nở như hóa thành luồn khí nóng bay thẳng vào tai Hề Mặc, thiêu đốt đến Hề Mặc không thể thở nổi.
Nàng không biết phải làm gì.
Do dự một hồi, Hề Mặc dịch người sang cạnh Nguyễn Dạ Sênh, đưa tay luồn dưới cổ Nguyễn Dạ Sênh làm gối, tay còn lại ôm cơ thể Nguyễn Dạ Sênh đi qua, ôm vào lồng ngực mình.
Như vậy vẫn chưa đủ, thậm chí nàng còn đem chân của mình chen vào giữa hai chân Nguyễn Dạ Sênh, để Nguyễn Dạ Sênh có thể có được một tư thế thoải mái dựa sát vào nàng.
Nguyễn Dạ Sênh gục đầu, rúc vào lòng nàng, cả người cơ hồ đều được nàng ôm lấy.
Hòa cùng tiếng mưa, Hề Mặc nhè nhẹ vỗ lưng Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh chôn mặt vào ngực Hề Mặc, toàn bộ nước mắt cũng đều được quét sạch.
Có lẽ trong mơ mơ màng màng cảm giác được sự ấm áp bao lấy, còn có thêm tiết tấu vỗ nhẹ trêи lưng, cô như từ từ nhận được sự trấn an, âm thanh nức nở nhỏ dần, sau đó thì yên lặng.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh từ từ tỉnh giấc.
Cô ở trong mê mang mắt khẽ mở, cảm giác mặt mình đang dán vào một nơi vừa mềm mại vừa ấm áp, cô chưa từng thấy có gì có thể sánh được sự thoải mái ở trước mặt này, cô không kìm được đem mặt mình dán sát hơn rồi cọ cọ.
Cọ một chút không đủ, cô muốn cọ nữa.
Cho đến khi cô nghĩ đó là một cái gối mềm mại mà cọ thêm vài lần, lúc này Hề Mặc không thể chịu được nữa mới ở bên tai lên tiếng: "Cô cọ đủ chưa?"
Nguyễn Dạ Sênh như trong mộng bừng tỉnh, cố gắng mở to mắt, tập trung nhìn, phát hiện mặt mình đang chôn ở trước ngực Hề Mặc.
Mà Hề Mặc thì đang quần lấy người cô, ôm cô rất chặt.
Cô có hơi hoảng hốt, vì phải xác nhận tính chính xác của sự việc nên cô đưa tay chạm chạm lên ngực.
Hề Mặc như bị điện giật vội lui về, hay tay buông khỏi eo Nguyễn Dạ Sênh, nhưng chân thì vẫn còn nằm ở giữa hai chân Nguyễn Dạ Sênh.
Chân Nguyễn Dạ Sênh vừa khẽ động, cả người nàng liền cảm thấy tê dại, muốn nhanh chóng rút ra, nhưng lại rút không được, bởi vì chân Nguyễn Dạ Sênh kẹp chặt lấy nàng.
Hai người duy trì một tư thế vô cùng không thoải mái ở trêи giường dây dưa.
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hề Mặc: "…"
"Vừa rồi không phải tôi cố ý chạm ngực cô." Nguyễn Dạ Sênh còn muốn giải thích thêm: "Tôi tưởng là mình chưa tỉnh ngủ."
"Đây không phải ngực tôi." Hề Mặc trong lòng vẫn còn run: "Là của cô."
"Ah." Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, ý cười bên môi lại nổi lên.
Nhưng cô cảm giác mặt mình hơi khô, đưa tay lau lau má, cảm giác trêи mặt có hơi kỳ lạ. Trước đây khi thức dậy chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái như thế này, giống như da rất khô căng.
Cô không biết tối qua gặp ác mộng mình đã khóc, còn đem nước mắt lau đầy trêи ngực Hề Mặc.
Nước mắt có chứa một lượng muối nhất định, nếu như không lau sạch, đến khi nước mắt khô trêи mặt sẽ cảm thấy rất dính dáp khó chịu.
"Sao lúc ngủ cô lại ôm tôi?" Nguyễn Dạ Sênh cắn môi, ánh mắt đầy ướt át hỏi ra.
Hề Mặc: "…"
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh di chuyển, lại rơi xuống chân của Hề Mặc.
Chân Hề Mậc vẫn đang ở giữa hai chân cô, bị cô kẹp lại không thể thoát ra được.
Hề Mặc: "…"
"Sao lúc ngủ chân cô lại để loạn như vậy?" Nguyễn Dạ Sênh lại hỏi nàng.
Trong lòng Hề Mặc ngậm một búng máu thiếu chút nữa đã phun ra, nghĩ thầm nếu như đêm qua không phải đi trấn an Nguyễn Dạ Sênh, nàng cũng sẽ không mất thể diện tới mức này.
Thế nhưng nàng phát hiện, Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết mình đã khóc, xem ra là tối hôm qua gặp ác mộng vô thức rơi nước mắt. Trước mắt đã là một ngày mới, nếu như Nguyễn Dạ Sênh không biết, nàng cũng không cần phải đem chuyện tối qua nói với Nguyễn Dạ Sênh, tránh cho Nguyễn Dạ Sênh thấy khó chịu.
Nàng không biết Nguyễn Dạ Sênh mơ thấy gì, nhưng theo như biểu hiện của Nguyễn Dạ Sênh thì chắc chắn là một giấc mơ vô cùng đau lòng.
Nếu đã là một giấc mộng tồi tệ vậy thì cứ để cô quên nó đi.
"Tôi không biết." Hề Mặc nhìn sang bên cạnh, nén giận nói: "Tôi tưởng là gối."
"Hmm, lúc ngủ ôm gối thì có thể hiểu. Nhưng cái gối chân dài nhà cô làm sao còn có thể để cô nhét vào giữa được?" Nguyễn Dạ Sênh giống như bắt được chút ngọt ngào bất ngờ, ý cười trong mắt dao động.
"Tôi cũng không biết." Hề Mặc liền dùng sức, rút chân của mình đang ở giữa hai chân Nguyễn Dạ Sênh ra, đè ngược lại chân của Nguyễn Dạ Sênh, cười lạnh nói: "Tôi vốn là muốn đè gối xuống như vậy, có lẽ là do gối của tôi tự động làm loạn."