Trầm Khinh Biệt mặt ngoài thì đang vội vàng chụp tự sướиɠ nhưng thực tế thì góc máy ảnh lại chuyển về phía xa bên kia, dọn một khoảng trống dành riêng cho hai người đang nhìn nhau cười ở phía đó.
Úc An là người rất khôn khéo, thoáng nhìn qua màn hình Trầm Khinh Biệt đang giơ lên, phát hiện Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc rõ ràng đang ở phía xa, hình ảnh hiện lên đến vô cùng rõ ràng, chiếm hết một vị trí. Cái này nhìn thế nào cũng không giống như ngẫu nhiên chụp trúng mà là giống như Trầm Khinh Biệt cố ý chụp các nàng.
Úc An phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
Gần đây Trầm Khinh Biệt thật sự không bình thường có hơi nhiều, mà cơ bản đều liên quan đến Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, nên nàng không thể không lưu ý.
Úc An thầm cân nhấc, mặt dần dần dán lên mặt của Trầm Khinh Biệt, tính kỹ góc chụp của điện thoại, chen vào để Trầm Khinh Biệt đi đến giữa camera.
Nếu như chen thế này, nếu Trầm Khinh Biệt đi vào giữa, vậy thì chứng minh Trầm Khinh Biệt không có ý gì khác. Nhưng nếu như Trầm Khinh Biệt cố chấp không chịu cử động, vậy thì tám phần là cô muốn chụp Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ở đằng xa.
Một lần thử này, sự thật có thể sẽ chứng mình được.
Nhưng có lẽ do sợ Trầm Khinh Biệt thấy không thoải mái, nàng chen vào một cách mêm nhẹ và có chừng mực.
Thế nên loại chèn ép này thật ra so với cọ cọ cũng không khác gì.
Trầm Khinh Biệt cảm giác được mặt Úc Án dán vào mặt mình, lúc đầu còn cảm thấy kinh ngạc vui mừng, dù sao Úc An lúc nào cũng muốn tìm cách chỉnh cô, rất ít khi lại thân mật với cô như vậy.
Thế nhưng sau đó cảm giác được mặt Úc An càng dán càng sát, còn ở bên má cô nghiêng nghiêng cọ cọ, trong lòng cô liền cảm thấy kỳ lạ.
A Úc bị gì vậy?
Trầm Khinh Biệt một bụng hoài nghi, những lại không quên có qua có lại, cũng đem mặt mình cọ cọ lên mặt Úc An.
Làn da Trầm Khinh Biệt vừa thịt vừa nộn lại vừa nhẵn nhụi, giống như lòng trắng trứng đã luộc.
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt vừa cọ vừa hào hứng hỏi nàng: "A Úc, chị làm gì vậy? Là cách chụp ảnh mới à?"
Úc An yên lặng nuốt xuống một bụm máu, nhưng không thể nói thật, đành trả lời: "Là em nói muốn chị dán mặt em."
Trầm Khinh Biệt liền không nghĩ gì nhiều, lúc nào cũng tin nàng, lập tức tỉnh ngộ: "Chị hôm nay phối hợp với em như vậy, em muốn chị dán qua chị cũng thật sự làm, thật ra em có hơi không quen. Nhưng mà trong lòng em thấy rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu chị chủ động dán em như thế, trước đây em muốn dựa gần chị, nhưng nhìn qua lại thấy chị có vẻ không được tình nguyện cho lắm, có phải chị chê em phiền hay không? Vậy sau này em ngoan một chút, không phiền nữa, vậy có phải chị sẽ càng phối hợp với em không? Nhưng mà An Úc, em cũng chỉ là tự sướиɠ một tấm thôi, chị không cần phải dán sát em như vậy, như vậy khi chụp sẽ không được tự nhiên, tự sướиɠ cần phải để ý rất nhiều, chị rất ít tự sướиɠ, vừa lúc mượn cơ hội lần này em chỉ cho chị một chút…"
"Im miệng." Úc An cắt ngang đoạn lời vô ít như xả đạn của cô.
Trầm Khinh Biệt thật sự ngậm miệng lại, nhưng là có chút ủy khuất.
"Chụp nhanh lên." Úc An bị cô giày vò, hoàn toàn từ bỏ cái gì muốn tra ra chân tướng, mệt tâm nói: "May là bên cạnh không có ai."
Chẳng qua mặt thì vẫn y đó dán vào mặt Trầm Khinh Biệt.
Trầm Khinh Biệt răng rắc răng rắc, cùng Úc An tự sướиɠ vài tấm, mỗi tấm đều không quên mang theo Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đi vào.
"Chúng ta đổi tư thế khác đi." Trầm Khinh Biệt không hổ danh là cuồng ma tự sướиɠ, nói: "Làm mãi tư thế dán mặt này không thú vị."
Úc An đưa mắt sang liếc cô một cái, xem cô còn có thể bày ra chuyện gì nữa.
"Em hôn chị một cái nha?" Trầm Khinh Biệt cực kỳ hưng phấn đưa ra sáng kiến: "Như vậy nhìn quan hệ chúng ta sẽ đặc biệt tốt."
Úc An bối rối: "…"
Trầm Khinh Biệt nói được thì làm được. Đang lúc Úc An ngốc lăng ra Trầm Khinh Biệt liền dẩu miệng chu môi hôn lên má trái của nàng, đồng thời ấn chụp.
Một cảnh này rất nhanh bị ngưng đọng lại trêи màn hình, chụp xuống.
Trầm Khinh Biệt hôn xong, khóe mắt chân mày đều hiện lên nét vui sướиɠ. Cô đứng bên cạnh Úc An, cúi đầu nhìn tấm hình mà mình vừa mới chụp, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mà Úc An thì bất động.
Trầm Khinh Biệt dùng son môi rất trơn bóng, lúc hôn ở bên má, xúc cảm mềm mại ấm áp, còn tốt hơn thoa dưỡng ẩm.
Úc An đưa tay phủ lên má trái của mình, phát ngốc hồi lâu.
Là một trong những người đại diện xuất sắc, trong giới, nàng có thể so sánh ngang hàng với người bậc nhất như Lộ Thanh Minh, dáng vẻ khí chất rạng rỡ xuất chúng không phải nói, luận về thủ đoạn thì càng đa dạng, không có bất kì một nghệ sĩ nào khiến cô phải e dè.
Nhưng lại bất lực với Trầm Khinh Biệt.
Bây giờ còn bị Trầm Khinh Biệt hôn, làm cho phát ngốc.
Lúc này, Nghiêm Mộ tạm thời ngừng quay, cậu ta nhìn thấy Trầm Khinh Biệt và Úc An đứng đó hình như là đang chụp hình, liền bước nhanh đến, cười chào hỏi: "Khanh Khanh tỷ, Úc An tỷ."
Trầm Khinh Biệt nghe thấy, một phen kéo Nghiêm Mộ qua, còn nói: "Đến vừa lúc lắm, tôi sắp đi rồi, cùng chụp một tấm đi, làm kỉ niệm."
"Được." Nghiêm Mộ vui vẻ đồng ý..
Ở đằng xa, Nguyễn Dạ Sênh vẫn như cũ đang nói chuyện với Hề Mặc, ngẫu nhiên nâng mắt lên, liếc nhìn về phía bên này. Hề Mặc nhìn thấy cô chuyển mắt, cũng nhìn theo hướng này.
Trầm Khinh Biệt và Nghiêm Mộ nhìn vào camera, thừa dịp này chụp một cái. Mỗi một lần tự sướиɠ, Trầm Khinh Biệt đều để lại cho Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc một góc riêng, lần này vừa may chụp trúng hai người vai kề vai cùng nhìn qua đây.
"Nhìn Trầm Khinh Biệt ở đó chơi đến vui vẻ." Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng nói một câu: "Nhưng sao Úc An lại đứng đó không nhúc nhích?"
"Không biết." Khoảng cách đến đó cũng không gần, không thể quan sát tỉ mỉ được, Hề Mặc nói: "Chắc đang suy nghĩ chuyện gì đó?"
"Vậy Úc An sao lại bụm má trái?" Nguyễn Dạ Sênh lại hỏi.
"Không biết." Hề Mặc nói: "Chắc là cô ấy đau răng?"
Nguyễn Dạ Sênh khúc khích cười, mắt lom lom nhìn lấy nàng: "Trừ đau răng ra, cô có biết khi nào thì người ta lại bụm má hay không?"
"Khi nào?" Hề Mặc nhíu mày.
Nguyễn Dạ Sênh tiến sát vào Hề Mặc, nhìn mặt nàng, môi khẽ dẩu lên, nhắm mắt lại.
Hề Mặc nhìn thấy môi của cô có biến hóa nhỏ, lập tức hiểu ra gì đó, biểu cảm cứng đờ, có lẽ nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh thật sự sẽ đến gần nàng, đưa tay ra gác lên vai Nguyễn Dạ Sênh ngăn một bước tiếp xúc của cô.
Hai người thường xuyên qua lại với nhau, từ xa xa nhìn qua, cũng giống như đang thân mật lôi lôi kéo kéo, ɖu͙ƈ cự hoàn nghênh.
Trầm Khinh Biệt và Nghiêm Mộ ở đó đang không ngừng tự sướиɠ, hơn nữa Trầm Khinh Biệt vốn đã có ý muốn đem camera chuyển đến hai người họ, đương nhiên một màn này cũng được chụp lại.
Trầm Khinh Biệt chụp xong, lại nói với Nghiêm Mộ: "Đổi tư thế chụp khác đi, như thế này, tôi làm một kiểu hôn hôn, nhưng mà vẫn giữ khoảng cách, không đến gần mặt cậu, cậu phối hợp với tôi là được rồi."
Trước đây Nghiêm Mộ cùng với những người bạn tốt của mình tự sướиɠ, không kể giới tính, thường cũng sẽ có tư thế chụp hôn hôn kiểu này. Thật ra giữa bọn họ không có gì cả, nhất là cảm tình giữa đôi bên rất tốt, chỉ xem nó là một trò vui, hơn nữa cũng chỉ là dẩu miệng làm kiểu, vẫn giữ một khoảng cách, căn bản là không chạm nhau được, rất nhiều minh tinh cũng chụp với bạn tốt của mình như thế, trêи weibo có cả đống ảnh.
"Không thành vấn đề." Nghiêm Mộ cười nói.
"Được, nhìn vào camera, biểu cảm sinh động một chút." Trầm Khinh Biệt nói, liền muốn dẩu miệng
Kết quả lần này, miệng của cô lại chạm phải một nơi ấm áp tinh tế khác.
Một tay phủ trước miệng cô, đem miệng cô che kín lại, cô muốn dẩu cũng không dẩu được.
"Ô ô ô?" Trầm Khinh Biệt thấy Úc An đưa tay qua bụm miệng cô lại, miệng không thể mở, chỉ có thể ậm ừ.
Ánh mắt Úc An nặng nề nhìn chằm chằm Trầm Khinh Biệt.
Nghiêm Mộ ở bên cạnh giật mình, nói: "Úc An tỷ?"
Úc An một tay bụm miệng Trầm Khinh Biệt, đồng thời nhìn Nghiêm Mộ, trêи mặt là một nụ cười đúng mực: "Nghiêm Mộ, mặc dù cậu và Khanh Khanh rất tốt nhưng lúc chụp ảnh thì cũng phải để ý một chút, hai người tuy là bạn bè, nhưng người khác nhìn thế nào thì không biết. Bây giờ fans và truyền thông đều đang soi nghệ sĩ bằng kính hiển vi, cố gắng không để lại nhược điểm cho người khác nắm được, đối với con đường của cậu sẽ có lợi."
Nghiêm Mộ nhận được lời chỉ điểm này, vỗi vàng nói: "Úc An tỷ, chị nói đúng, là sơ sót của em."
"Ô ô ô ô ô?" Trầm Khinh Biệt bị Úc An bụm miệng, không thể nói chuyện, đứng đó sốt ruột.
Úc An nói: "Lần sau nếu Khanh Khanh có chụp hình với cậu, nếu như còn yêu cầu như vậy cậu đừng phản ứng em ấy."
Nghiêm Mộ trán đã toát mồ hôi: "Được, Úc An tỷ."
Úc An buông tay ra, Trầm Khinh Biệt vừa muốn mở miệng, Úc An kéo cô đi ngay về phía vắng bên kia. Trầm Khinh Biệt biết là mình sẽ bị mắng, vội vàng ngoan ngoãn đi theo.
"Trầm Khinh Biệt sao lại bị Úc An xách đi?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy, cảm thấy buồn cười.
"Tôi phát hiện là từ sau khi Trầm Khinh Biệt đến đoàn phim, cô thường xuyên nhắc đến cô ấy." Biểu cảm của Hề Mặc sâu kín.
"Không có nha." Nguyễn Dạ Sênh tỏ ra vô tội: "Tôi chỉ là thích xem náo nhiệt mà thôi."
Hai người thu mắt về, tiếp tục nói về chuyện trước đó.
Giọng Hề Mặc giảm thấp lại, có lẽ sợ bị người ngoài nghe thấy, liền tiến đến sườn mặt của Nguyễn Dạ Sênh, sắc mặt nghiêm túc, tựa như đang thì thầm: "Còn chưa đến sáu ngày nữa, trước đó tôi có nói cho cô ngày, cô chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong." Lần này Nguyễn Dạ Sênh cũng rất nghiêm túc, nói: "Lộ Thanh Minh biết việc này, từ sáng sớm đã đặt vé may bay cho tôi rồi, cô yên tâm đi, trước một ngày tôi sẽ trở về. Còn đạo diễn Lâm bên kia, Lộ Thanh Minh cũng đã sắp xếp xong."
"Tôi trở về với cô." Hề Mặc nói.
"Tôi biết cô nhất định sẽ về." Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh chợt mềm mại nhìn nàng: "Cũng đã giúp cô đặt vé máy bay, cùng một chuyến với tôi."
"Cảm ơn. Lộ Thanh Minh có nói gì không?"
"Chắc là cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao cô lại muốn trở về." Nguyễn Dạ Sênh nói với nàng: "Tôi chỉ nói với anh ta, cô về nhà có vài chuyện, tiện đường nên cùng nhau đi chung chuyến bay, anh ta cũng không nói gì."
Hề Mặc rũ rũ mắt: "Phía đạo diễn Lâm tôi vẫn chưa nói, nếu tôi xin nghỉ với ông ấy, có lẽ sẽ không dễ dàng như cô. Hiện tại ông ấy đang cho tôi nghỉ bệnh, nếu như qua mấy ngày nữa tôi lại xin nghỉ, ông ấy có thể sẽ nghĩ khác, cho nên tôi định đem số ngày nghỉ bệnh đổi đến sáu ngày sau, buổi chiều này sẽ tiếp tục quay."
"Nhưng sức khỏe cô có chịu được không?" Nguyễn Dạ Sênh vô cùng đau lòng.
"Tôi không sao, ngực đã sớm không còn đau." Hề Mặc hỏi: "Cô thì sao?"
"Tôi cũng không sao." Nghĩ lại lần đau ngực này có lẽ do tác dụng phụ của việc hoán đổi cơ thể, Nguyễn Dạ Sênh lại cảm thấy lòng nặng trĩu. Rốt cuộc làm thế nào mới có thể đổi về, cô hoàn toàn không tìm được bất kỳ manh mối nào.
"Tôi điện thoại cho ba cô, nói với ông ấy khi nào máy bay hạ cánh." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ba cô nói sẽ đến sân bay đón tôi."
"Ba tôi… tới đón cô?" Hề Mặc không thể ngờ được.
Mặc cho nàng đã bay bao nhiêu lần, cho tới giờ Hề Quý chưa từng đến sân bay để đón nàng.
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu: "Đúng, đây là do ông ấy chủ động đề nghị."
Hề Mặc càng thấy ngạc nhiên hơn, nhất thời không thể nói tiếp.
Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười nói: "Ba cô đến đón tôi thật ra chính là đến để đón cô. Cô xem, ông ấy rất đau lòng cho cô, còn vì cô mà xem cái gì 《 Làm thế nào để trở thành một người cha tốt》."
Hề Mặc: "…"
Cô có thể nào đừng nhắc tới cái này không?
Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào mắt Hề Mặc: "Nếu như ba cô đến đón, cô muốn gặp ông ấy hay không?"
"Không gặp." Hề Mặc rũ mắt: "Dù sao ông ấy là tới đón cô. Tôi như bây giờ lấy lý do gì mà đi gặp ông ấy, kỳ quái."
"Cô đi gặp một chút đi." Nguyễn Dạ Sênh nắm chặt cánh tay nàng, lắc lắc: "Coi như là giúp tôi một việc, đứng ở cạnh tôi thay tôi gặp ông ấy một chút thôi. Cô giúp tôi lưu lại nhiều ấn tượng với ông ấy, có được không?"
Hề Mặc: "…"
"Được không?" Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh kiều mị, tiếp tục lắc.
Hề Mặc bị ánh mắt này của cô làm trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại nâng cao cảnh giác, nhìn nhìn xung quanh, may mà không có ai đang nhìn.
Nàng hết cách, vội vàng đè nén thanh âm, kéo cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, ngăn lại động tác đang lay động của cô, nói: "Được, được. Cô đang mang mặt của tôi đấy, để ý một chút dùm tôi."