Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 96



"Cô không cần phải giải thích thêm đâu." Nguyễn Dạ Sênh người về trước, nhìn Hề Mặc gần trong gang tấc, cười cười đưa tay cởi nút áo: "Tôi biết hết mà."

Ánh mắt của cô như được ngâm trong nước, nhìn gần bên trong tựa như có sóng nước đang lăn tăn, dễ dàng khiến cho người ta hồn bay phách lạc.

Hề Mặc vội vàng ngã người ra sau, nói: "…Cô định làm gì?"

Nguyễn Dạ Sênh đã cởi đến nút áo thứ ba, nhìn vào mắt Hề Mặc nói, nhìn qua cô đang cực kỳ bình tĩnh: "Đương nhiên là thay đồ, sau đó thì đi ngủ, còn có thể làm gì nữa?"

Trước đó cô và Hề Mặc hai người đều đã tắm xong, mỗi người đều đã thay xong đồ, đã có thể nằm xuống. Nhưng bởi vì trước đó biết cảnh sát sẽ vào phòng kiểm tra nên liền đi thay lại đồ, cho nên hiện giờ phải đổi trở lại.

Hề Mặc cảm thấy lời này bản thân nàng không cách nào tiếp thụ nổi, nàng vô thức đứng lên đi tới mép giường bên kia, ngồi đưa lưng về phía Nguyễn Dạ Sênh, tựa như không muốn thấy bộ dáng Nguyễn Dạ Sênh thay đồ.

Nguyễn Dạ Sênh lặng lẽ quay lại nhìn nàng thì thấy bộ dạng nàng đang ngồi không khác gì cái cọc gỗ không hiểu phong tình, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, nói: "Tôi nói cô phải tận dụng thời gian đấy, bây giờ tôi thay đồ nên đưa lưng về phía cô, nhưng tới lúc tôi thay xong thì không chắc."

Hề Mặc nghe xong, lập tức đứng phăng dậy, vội vàng cởi đồ trêи người, lấy một tốc độ thay quần áo nhanh nhất cuộc đời nàng thay đồ ngủ.

Nguyễn Dạ Sênh đúng là không quay lại nhìn, nhưng từ tiếng sột sột soạt soạt ở đầu giường bên kia vang tới cũng có thể đoán ra tốc độ hiện tại của Hề Mặc là rất nhanh.

Cô cực khổ nhịn cười, nhưng cũng không nói ra, đợi đến khi nàng thay xong đồ ngủ, nghe thấy tiếng vén chăn nhè nhẹ ở mép giường, lúc này cô mới xoay người lại.

Hề Mặc đã nằm xuống, nằm đến vô cùng thẳng, hai tay giao nhau đặt trêи bụng, ánh mắt suy tư nhìn trần nhà.

Hơn nữa nàng đang nằm gần như sát mép giường.

Rõ ràng đây là giường của nàng, nhưng lúc này lại nằm trong một tư thế rất câu nệ, diện tích nàng nằm rất nhỏ hẹp tựa như chỉ cần dịch sang bên kia một tất nữa thì nàng sẽ từ trêи giường rớt xuống sàn.

Nguyễn Dạ Sênh xốc chăn lên.

Hơi lạnh từ bên ngoài tiến vào trong chăn, Hề Mặc cảm thấy được, càng nằm như thế không cử động

Nguyễn Dạ Sênh híp mắt cười, nhìn nàng: "Cô thật là khách khí, dành riêng một chỗ lớn tới như vậy cho tôi ngủ, lớn tới mức tôi có thể lăn qua lộn lại."

Hề Mặc: "…"

Còn lăn với lộn! Cô mơ đẹp thật!

Hề Mặc không nhìn cô, mắt vẫn cứ nhìn lên trần nhà, nói: "Cô không được vượt qua vị trí giữa giường."

"Vậy cô chừa một chỗ lớn bên kia để làm gì?" Nguyễn Dạ Sênh biết rất rõ đáp án nhưng vẫn hỏi nàng: "Cô nhìn cô cũng sắp ngã xuống tới nơi."

Hề Mặc cười lạnh nói: "Chỗ này chừa lại, tối nay tôi có thể lăn."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Hề Mặc rốt cuộc cũng nghiêng người, ăn thua đủ nhìn cô nói: "Bộ chỉ mình cô được lăn, không cho tôi lăn?"

Dù sao lăn lộn kiểu này là một hành động vô cùng mất hình tượng, Hề Mặc ngàn vạn lần sẽ không làm, cái này gần như là một loại sỉ nhục đối với nàng. Nhưng vì đáp lễ Nguyễn Dạ Sênh, nàng lại sẵn sàng đem cái loại hành động bình thường sẽ không bao giờ nhắc tới nói ra miệng.

"Đương nhiên là được." Nguyễn Dạ Sênh đành phụ họa theo: "Cô muốn lăn thế nào thì cứ lăn thế đấy."

Nói xong thì chui vào trong chăn, kéo chăn lên chỉ chừa lại nửa mặt.

Phần chăn kéo lên che đi khóe môi đang mỉm cười của cô.

Cũng bởi vì nhìn thấy cô chui vào, cơ thể Hề Mặc càng cứng nhắc hơn.

Nguyễn Dạ Sênh trái lại rất nghe lời, Hề Mặc không cho phép cô vượt qua ranh giới thì cô sẽ không vượt qua, chỉ nằm trong khu vực của mình.

Hề Mặc liếc liếc mắt nhìn sang, tựa như đang lặng lẽ quan sát cô.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy, cũng rất hiểu nàng, nói: "Tôi không có vượt qua. Nếu cô thấy không yên tâm, vậy thì lấy gối làm ranh giới ở giữa?"

"Không cần." Hề Mặc giống như bị mất hứng, ngữ khí trở nên lạnh hơn: "Tôi là hạng người như vậy sao?"

Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người sang, lấy một loại tư thế vô cùng thư thả gối lên cánh tay của mình, mắt lom lom nhìn lấy nàng: "Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm. Tôi chỉ là nhớ tới nếu như là trước đây, cô hẳn sẽ dùng gối để ngăn cách."

"Nếu như là trước đây." Giọng nói của Hề Mặc dường như đã nhẹ hơn, như là một loại thở dài: "Tôi sẽ không đồng ý để cô ngủ cùng tôi, làm gì tới lượt dùng gối ngăn?"

Nguyễn Dạ Sênh thoáng giật mình, đáy mắt dâng lên sự vui sướиɠ sắp đè nén không được: "Ý của cô là, cô bây giờ nguyện ý ngủ cùng tôi?"

Hề Mặc: "…"

Hai má Nguyễn Dạ Sênh hơi ửng đỏ, cô biết lời nói vừa rồi của mình dễ khiến cho người khác hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích gì thêm.

"Ngủ đi, ngủ ngon." Hề Mặc không nói thêm, chỉ ngồi dậy tắt đi đèn ở cạnh giường, lần nữa nằm trở lại.

"Ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh được cái chăn ấm áp bao lấy, cảm nhận một sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng có.

Trước đây căn bản cô không có khả năng để nghe được Hề Mặc nói câu chúc ngủ ngon với mình, mà bây giờ câu nói ấy của Hề Mặc cô đã sớm nghe không hết.

Đêm thu luôn mát mẽ và mềm mại.

Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh càng mềm mại đến tột cùng, cô cảm giác bản thân hình như lại gần thêm Hề Mặc một bước, có một loại thỏa mãn vi diệu, nhưng lại mâu thuẫn cảm thấy một bước gần này khiến cô càng thêm khát vọng xa vời hơn.

Tham vọng này khiến cho cô khó yên lòng mà ngủ, sau một hồi, Nguyễn Dạ Sênh cũng chỉ đơn giản nằm đó nhắm lại hai mắt, ý nghĩ cứ phập phồng trong đầu không cách nào dừng lại. Nếu như mạch suy nghĩ có sự kết dính có lẽ bây giờ nó đã sớm dính trêи người Hề Mặc, kéo cũng kéo không ra.

"Đã ngủ chưa?" Yên ắng qua đi, ngược lại Hề Mặc mở miệng nói trước.

"Vẫn chưa." Nguyễn Dạ Sênh lập thức trả lời: "Có gì không?"

"… Không gì." Giọng nói của Hề Mặc trong đêm tối có cảm giác không nói thành lời.

Nguyễn Dạ Sênh khó tìm được từ ngữ chính xác để hình dung giọng nói lúc này của Hề Mặc, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới Hề Mặc sẽ dùng một ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.

Là mềm nhẹ, lại mang theo chút áy náy nhưng bên trong còn chút cảm xúc gì đó khó có thể xác định.

Tim Nguyễn Dạ Sênh đập kịch liệt.

Thật ra cô muốn tiến về phía Hề Mặc một chút, nhưng vừa nghĩ đến Hề Mặc vẽ ra giới hạn với cô thì cô lại một chút cũng không dám tiến lên.

Giữa lúc cô không biết phải đáp lại thế nào thì Hề Mặc lần nữa lên tiếng: "Cảm ơn."

Nguyễn Dạ Sênh ngẩn người, rất nhanh nói: "Sao đột nhiên lại nói cảm ơn?"

"Chuyện sau cánh cửa." Hề Mặc thấp giọng nói: "Cám ơn cô đã không hỏi tôi."

"Cô không muốn nói, vậy nhất định là chuyện bí mật của cô." Nguyễn Dạ Sênh hiểu ra, khẽ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn biết bí mật của cô, tôi chỉ muốn biết bí mật thuộc về hai chúng ta."

Im lặng một hồi, Hề Mặc nói: "Tôi nhìn qua mắt mèo thấy Đinh Kỳ Hồng, bà ta ở cửa cũng nhìn vào bên trong, điều này làm cho tôi nhớ lại vài thứ vốn rất muốn quên đi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được. Vừa rồi thật sự tôi rất sợ cô sẽ hỏi tôi, nhưng cô không hề hỏi, cảm ơn."

"Muốn quên lại không thể quên, đó chính là không tốt." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng an ủi nàng: "Cô bây giờ không cần phải nhớ lại."

Nói không tò mò thì không có khả năng. Tuy nhiên, Nguyễn Dạ Sênh biết Hề Mặc hình như có một loại ám ảnh rất nghiêm trọng, chuyện này từ lần trước khi Hề Mặc ngã bệnh, cô đi đến xem nàng thì thấy Hề Mặc cầm đèn giường trốn ở phía dưới, nên đã rất rõ ràng, Hề Mặc luôn cẩn thận như thế có lẽ là có liên quan đến bóng ma trong lòng.

Bóng ma trong lòng chính là vết thương không thể chạm vào, cô đau lòng Hề Mặc, không nỡ chạm đến vết thương ấy.

Ở trong chăn vang lên tiếng cơ thể cử động, Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc phát hiện, Hề Mặc di chuyển sang bên này một đoạn, đến gần cô hơn.

Mặc dù vẫn chưa đến ranh giới nhưng cuối cùng Hề Mặc cũng không còn nằm ở sát mép giường.

"Cô động rồi." Nguyễn Dạ Sênh cười hì hì, nói: "Là đang lăn hả?"

Hề Mặc: "…"

Nàng bị Nguyễn Dạ Sênh cười lập tức dịch người quay lại chỗ cũ, nằm ở mép giường, như là đang giận dỗi.

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng quay về liền hoảng hốt vừa dịch người về phía nàng đưa tay kéo lại cánh tay của nàng, muốn lôi nàng trở lại, vừa nhẹ giọng nói: "Ấy, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi chỉ chọc cô chơi thôi. Cô qua đây đi, đừng quay lại đó."

Khó có được một lần Hề Mặc tình nguyện đi qua, cô không thể đánh mất cơ hội ngàn năm có một này.

"Cô vượt qua ranh giới." Hề Mặc lại nói một câu.

Xung quanh quá mờ, Nguyễn Dạ Sênh không thể nhìn thấy biểu cảm của Hề Mặc nhưng không biết tại sao lại nghe ra chút ý cười trong câu nói.

Có lẽ do phỏng đoán đó khiến lá gan cô đột nhiên lớn hơn, được đằng chân lên đằng đầu, đem chân đưa qua, câu lấy chân Hề Mặc, cả người chuyển qua quấn lấy Hề Mặc, tức giận, mị hoặc nói: "Cô nếu như quay lại chỗ vừa rồi thì tôi liền quay về bên kia, nhưng nếu cô không qua, tối hôm nay tôi sẽ cứ như vậy mà ngủ."

Cơ thể Hề Mặc lập tức cứng ngắc đến lợi hại, nhưng vẫn tùy ý để Nguyễn Dạ Sênh lộng hành như thế, không hề đẩy cô ra.

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng một lúc lâu không nói gì, cũng không có phản ứng, tim càng lúc càng đập nhanh không thể tự chủ được. Nếu như là trước đó cô còn đang trong trạng thái không biết xấu hổ đùa giỡn thì bây giờ cả người cô như sắp bốc hơi, khí nóng xông lên mặt, rồi bao lấy hết người cô.

Bởi vì đang quấn trêи người Hề Mặc, ngực Nguyễn Dạ Sênh cách Hề Mặc thực sự là quá gần, cô cũng rõ ràng nhận ra tim mình cách Hề Mặc trong gan tấc, trong lòng đang gào thét, từ từ nhịp tim càng đập càng nhanh tựa như đang đánh trống hò reo.

Mà lúc này Hề Mặc không nói một lời, nàng như thế càng khiến cho cô khẩn trương hơn rồi lại dâng lên một chút mong chờ không nên có.

"Hề Mặc?" Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng gọi.

Trong giọng nói lúc này thậm chí còn mang theo sự hô hấp khó khăn, không thể khống chế được.

"Tôi sẽ qua." Rất lâu Hề Mặc cũng ở sát bên tai trả lời: "Cô qua bên kia trước đi."

Nguyễn Dạ Sênh hít sâu một hơi, chậm rãi lui ra quay về.

Hề Mặc liền theo cô dịch người sang bên kia.

Hai người cuối cùng nằm ở hai bên đường ranh giới, mỗi người đều quy quy củ củ mà nằm.

Khoảng cách rất gần, dường như chỉ cần một chút chuyển động nhỏ thì đường ranh giới mỏng manh này sẽ dễ dàng bị vượt qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv