Chương 695
Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.
Xe từ từ khởi động.
Hoắc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm: “Lục Khiêm, không phải ông bận lắm sao?”
Ông nắm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tôi sao?”
Cô châm chọc: “Tin tức có khắp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, tôi không muốn biết cũng khó!”
Lục Khiêm không nói gì.
Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh có cô gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.
Giờ khắc này, ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.
Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bên nhau…
Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.
Hoắc Minh Châu nhận ra được.
Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng vỗ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi! Lục Khiêm, tôi không đi!”
Cái này là cái gì?
Bọn họ đã tách nhau gần ba năm, bây giờ ông lại muốn đưa cô tới căn chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? Ông nghĩ cô là loại người gì!
Tất nhiên cô không thể nào xuống xe.
Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mắt lấp đầy.
Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông ấy biết bao nhiêu thì vào giờ khắc này cô như đã quay về quá khứ, Hoắc Minh Châu, cô gái ngại ngùng trước mặt Lục Khiêm, không có cách nào từ chối mọi yêu cầu của ông.
Cô ấy ghét bản thân như vậy!
Lục Khiêm dừng xe lại.
Ông nghiêng đầu, nhìn giọt lệ vương trên mắt cô, trái tim đau đớn vô cùng.
Ông là người đàn ông trưởng thành khôn khéo, sao có thể không nhìn ra trong lòng cô vẫn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!
Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”
Miệng ông dẻo như kẹo.
Cô không thể nào phản bác…
Lục Khiêm xuống xe trước.
Ông đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cô.
Cần cổ mảnh khảnh của Hoắc Minh Châu gồng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh.
Lục Khiêm rất kiên nhẫn.
Hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bước xuống khỏi xe, không thèm để ý đến ông, đi thẳng về phía trước.
Dưới ánh đèn đường u ám.
Dáng người tinh tế của cô bị bóng cây ngô đồng che giấu, đầu thu, lá cây đã có dấu hiệu tàn úa, không biết vì sao lại tăng thêm cảm giác vắng lặng cho không gian.
Lục Khiêm đóng cửa xe.