Chương 698
Hoắc Minh Châu ăn mấy miếng trái cây.
Nhìn từ góc nghiêng, cái miệng nhỏ phình phình, có đôi phần đáng yêu.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, không khỏi dịu dàng nói: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cơm cho em nhé!”
Hoắc Minh Châu ngẩn ra.
Cô đặt tài liệu trong tay xuống, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Ông Lục, chuyện của chúng ta đã qua rồi! Ngoại trừ Thước Thước, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì! Ông đừng làm như chúng ta vẫn còn như trước đây, điều đó không cần thiết!”
Lục Khiêm đang đeo tạp dề lên.
Nghe vậy thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Minh Châu, nếu tôi muốn thì sao?”
Không khí yên tĩnh như chết lặng…
Trong căn chung cư này thật sự chứa quá nhiều hồi ức giữa bọn họ! Triền miên ngọt ngào, nhưng chỉ không có như bây giờ… Lạnh lùng bất lực, xem thường lẫn nhau.
Lục Khiêm cởi tạp dề ra, ông bước đi tới ngồi lại vị trí ban đầu.
Ông dứt khoát ngả bài với cô.
“Minh Châu! Những thứ trên tay em là hơn một nửa tài sản tư nhân của tôi, phần tôi để lại cũng là phần không thể tách ra của nhà họ Lục! Tôi nghĩ em nên biết đây tuyệt đối không phải chỉ là chi phí nuôi nấng một đứa trẻ! Minh Châu, đừng gọi tôi là ông Lục nữa, gọi tôi là chú Lục hoặc Lục Khiêm đều được…”
Giọng nói của Hoắc Minh Châu trở nên cứng đờ: “Ông muốn quay lại với tôi?”
Lục Khiêm lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cả đời này ông chưa từng cầu xin bất kỳ ai cũng chưa bao giờ hạ mình bao giờ, nhưng ngày đó ông đã quỳ xuống ở nhà họ Hoắc.
Lúc ấy ông đã xúc động tới mức muốn cưới cô!
Thế nhưng sau đó thành phố C đã xảy ra vài chuyện, dự án kia đã có hai nhân viên kỹ thuật chết.
Tất cả đều bị tai nạn xe cộ!
Hiện trường rất thảm khốc, chết không đối chứng.
Lục Khiêm không thể mạo hiểm sinh mạng của cô và Thước Thước, ông càng không thể nói cho cô biết sự thật! Bởi vì dự án kia là kế hoạch tuyệt mật, đã tiến hành được ba năm.
Không có ai biết ông có con ngoại trừ thư ký Liễu!
Cho nên ông cho cô những thứ này, chỉ có một thỉnh cầu: “Minh Châu, chờ tôi hai năm!”
Hoắc Minh Châu hít thở không thông.
Đôi môi cô run rẩy, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ ông? Ba năm trước đây ông cứ bảo tôi chờ! Ở thành phố B chờ, ở căn chung cư này chờ, ba năm sau ông lại bảo tôi tiếp tục chờ! Ông Lục, ông cảm thấy một người phụ nữ có bao nhiêu cái gọi là hai năm?”
Cô đã tới độ tuổi đầu ba!
Cô đã sinh con cho ông mà ông lại còn muốn cô chờ thêm hai năm!
Cô hiểu ý của ông, cô làm tình nhân bí mật của ông, ông tới thành phố B hẹn hò cùng cô, không khác gì ba năm trước, sao ông lại dám… Đưa ra yêu cầu như vậy!
Hoắc Minh Châu đẩy hết toàn bộ tài liệu đó ra.
Vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng: “Ông Lục, những thứ kia tôi đều không cần!”