Chương 694
Cô gái nhỏ ông đã từng chiếm hữu muốn ngủ cùng người khác.
Con của ông, sẽ gọi người khác là bố!
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, hơi nâng cằm rồi bắt đầu hút…
Ông vốn điển trai.
Chỉ hút thuốc thôi cũng cảnh đẹp ý vui hơn những người đàn ông tầm thường khác rất nhiều.
Đã từng có rất nhiều lần, ông vây cô dưới người, hung hăng yêu thương. Sau đó ông lại dựa vào đầu giường để hút thuốc, thật ra khi đó tâm trạng của ông vô cùng phức tạp, có một chút cảm giác tội lỗi.
Dù sao cô cũng nhỏ hơn ông tận mười sáu tuổi, chuyện ông làm không bằng cầm thú.
Có một lần, cô thò qua ngậm lấy cây thuốc lá trên đầu ngón tay của ông, hút nhẹ một ngụm.
Suýt nữa ông bỏng cả tay!
Có lẽ đã bị kích thích, cả đêm ông không chịu buông tha cho cô, ông tự giác đánh giá mình không khác gì súc sinh…
Bên trong xe, hơi khói chậm rãi lan ra.
Hoắc Minh Châu nhịn không được phải ho khan, giọng nói của cô mềm mại bất lực: “Để tôi xuống xe!”
Lục Khiêm dập điếu thuốc.
Ánh mắt của ông trở nên thâm thúy, hỏi thẳng vấn đề mà lâu nay vẫn luôn muốn hỏi: “Em thì sao? Thích cậu ta không?”
Vành mắt Hoắc Minh Châu đỏ hồng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cũng được!”
Lục Khiêm có thể lý giải cho tâm trạng của cô. Cô không giận dỗi ông rồi trả lời là thích, cô chỉ nói cũng được, nhưng từ cũng được này còn đáng sợ hơn cả khi cô giận dỗi.
Cô đang chấp nhận số phận, lựa chọn tạm bợ!
Cô thật sự sẽ đồng ý kết hôn với người khác, chỉ cần điều kiện của người kia không có gì trở ngại, có thể đối xử tốt với Thước Thước!
Ông khiến cô bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!
Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn không biết nên trách ai.
Ông nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”
Cả người Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ không đi ra ngoài với ông!”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vậy không?”
Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô không thể nào nói dối được, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phải trở về trễ.
Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông.
Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bên kia bà Hoắc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tôi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”