Lúc xế chiều, hai người ngồi trong quán cà phê, sắc mặt Diệp Tắc Bạch tiều tụy, dường như rất mệt mỏi, Lâm Đồng Chương hỏi thêm mấy câu, anh ta nhấc tay, bưng tách cà phê trên bàn uống ngụm lớn, mới hỏi: “Muốn gặp mặt tôi vì chuyện gì?”
Lâm Đồng Chương lấy túi hồ sơ ra, bày những thứ bên trong lên mặt bàn lạnh lẽo. Diệp Tắc Bạch liếc mấy cái, thấy mấy bức ảnh, kinh ngạc nhìn anh, anh không nói gì, chỉ dùng tay ra hiệu cho Diệp Tắc Bạch xem thật kỹ.
Qua thật lâu, Diệp Tắc Bạch bỏ xuống, mệt mỏi dựa vào thành ghế. Đôi tay dùng sức xoa mặt mấy cái. Lâm Đồng Chương vừa thu dọn đồ vừa hỏi: “Thế nào? Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì?” Diệp Tắc Bạch có tinh thần hơn, anh ta cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn Lâm Đồng Chương nói, “Tối hôm qua tôi còn nghĩ, làm sao lại đến phiên con tôi – Ý Phong xảy ra chuyện, thì ra là báo ứng.”
Lâm Đồng Chương kinh ngạc nhìn anh ta, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang nằm trong phòng ICU, còn chưa tỉnh lại.” Nói xong, thở dài một hơi. Diệp Tắc Bạch nhìn anh, thình lình đoạt lấy đồ trên tay anh, nhanh chóng lật, vừa lật vừa nói, “Cậu nói xem, đứa bé kia có lỗi gì, con chúng ta có tội gì. Có phải ban đầu đưa bọn chúng vào đó sẽ tốt hơn hay không?” Lâm Đồng Chương không có nghe anh ta nói, đè nén lo lắng trong lòng, vội vã hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Hả?”
Diệp Tắc Bạch thấy anh khẩn trương như vậy, hình như cũng nghĩ đến cái gì, “Đá hết trận bóng đi ra từ trường học bị một chiếc xe taxi đụng phải, trời hơi tối, không ai thấy mặt tài xế, chỉ thấy đội mũ lưỡi trai, vóc dáng cũng không cao. Tạm thời còn chưa có tra được cái gì.”
Anh không có tiếp tục nghe, lập tức cầm điện thoại ra ngoài, nhập số điện thoại riêng trong nhà, qua thật lâu, Lâm Hòa mới bắt máy, cô bé nghi ngờ hỏi ba: “Sao ạ?”
“Trong nhà ổn chứ? Có ai đi ra ngoài không?” Lâm Đồng Chương không có trả lời cô bé, ngược lại hỏi những người trong nhà. Lâm Hòa rướn cổ nhìn vào phòng bếp, nói: “Lâm Khương ở trên lầu, mới vừa rồi Quy Sinh còn ở đây và. . . mẹ ở phòng bếp, hiện tại thì không biết ạ.”
Anh đè ép nhịp tim, “Đi tìm xem, hai ngày nay đừng ra ngoài, sau khi tìm được nhớ điện thoại cho ba.” Nói xong, cúp điện thoại, lại đặt ở bên tay, ngón tay cái vẫn miết theo điện thoại di động, làm vậy thì thời gian sẽ qua nhanh hơn.
Lâm Hòa vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm, “Có gì đâu mà tìm, bao nhiêu năm không thấy, vừa về đã quản chặt.”
Cô bé đi vào trong vườn, suy nghĩ một chút, qua cửa sổ gọi Lâm Khương, Lâm Khương đang tập Gym nên mở cửa sổ, nạt cô bé: “Hô to gọi nhỏ gì thế!”
Cô bé lớn tiếng nói: “Anh ở trên lầu xem thử bọn Quy Sinh có ở trong vườn không?” Lâm Khương nhìn quanh trong vườn, đang muốn nói không thấy, lại giương mắt thấy Phương Nha ở chỗ cổng vườn, Hòa Lý Thanh và Quy Sinh cách cậu ta mấy bước, chỉ lát nữa là ba người sẽ gặp nhau thì bỗng một chiếc xe lao từ trên núi xuống đâm về phía ba người, Lâm Khương thấy mà sợ hãi, há to miệng muốn hô mau tránh đi, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì xe đã đâm về phía Quy Sinh và Hòa Lý Thanh, đâm vào chướng ngại vật là Hòa Lý Thanh xong thì lái về phía chân núi.
Đến cuối cùng chỉ nghe được tiếng gào thét của Quy Sinh, Lâm Khương chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy ràn giụa.
Lâm Hòa ở dưới lầu nên nhìn không rõ, cho là Lâm Khương chảy mồ hôi, lại mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc của Quy Sinh và Phương Nha, lại nhớ tới cuộc gọi vừa nãy của ba, cô bé hoảng sợ nhìn về phía Lâm Khương ở trên lầu, gào to: “Gọi điện thoại cho ba mau!” Sau đó xoay người chạy nhanh đi.
Đợi khi cô bé đến cửa, chỉ thấy Phương Nha nước mắt đầy mặt đang giữ chặt Quy Sinh không để cho cậu bò về phía Hòa Lý Thanh. Quy Sinh không khóc, chỉ luôn kêu gào gọi mẹ.