Sau khoảng thời gian rất dài, Lâm Hòa cũng tỉnh lại từ trong mộng, giống như phim quay thử kích thích thị giác, con đường nhỏ dưới chân rung lắc không yên, bản thân phát ra tiếng hít thở dồn dập như tiếng tim đập, sau đó từ từ nghe được âm thanh nước mắt rơi trên mặt đất cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào của Phương Nha càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, cuối cùng bị hình ảnh Hòa Lý Thanh nằm trên vũng máu làm cho tỉnh lại.
Bởi vì đường lên núi hơi xa, cho nên xe cứu thương chưa đến trong mấy phút được, Lâm Đồng Chương ở trung tâm thành phố cũng đến, sắc mặt anh trắng bệch xuống xe, chạy qua bên này, lúc ấy nhân viên cứu cấp đang ôm lấy Quy Sinh, Hòa Lý Thanh kịp thời đẩy Quy Sinh ra, cho nên cậu bé chỉ trầy xước ở chân cùng đầu gối. Lâm Hòa dắt Phương Nha nhưng tay không ngừng run, lúc này thấy Lâm Đồng Chương trở lại, lập tức khóc lên, một tay còn lôi kéo Phương Nha, một tay ôm lấy Lâm Đồng Chương, anh cũng ôm Lâm Hòa, kêu Lâm Khương bên cạnh chăm sóc cho em trai và em gái rồi đi về phía xe cứu thương, lúc bác sỹ chuẩn bị đóng cửa lại để lái về bệnh viện thì anh cản lại, giọng khàn khàn: “Đó là vợ tôi.” Bác sỹ hờ hững nhìn anh một cái, để cho anh lên xe.
Diệp Tắc Bạch cũng đi theo, ban đầu muốn để ba đứa bé ở nhà chờ tin tức, nhưng không ai chịu nghe, tự động ngồi lên xe của họ rồi chờ anh lên ghế lái. Lâm Khương còn ngẩng đầu nói: “Chú Diệp, nếu chú không rảnh đưa tụi cháu đi, cháu sẽ tự mình lái xe.” Bình thường cậu chơi xe cũng không ít, nhưng bây giờ là lúc quan trọng, nào biết còn có thể làm ra chuyện gì, Diệp Tắc Bạch không dám mặc cho cậu lái xem đưa hai đứa bé nữa đi, anh ta âm thầm thở dài, ngồi lên xe.
Hòa Lý Thanh bị gãy xương sườn, đâm vào phổi, mỗi lần hít thở thì cả phổi đều đau đến tận xương, cô đau đến xanh cả mặt, tiếng hít thở phát ra từ trong rương, bắp chân vẫn nâng lên đá xuống, tay nắm thành quả đấm. Lâm Đồng Chương ngồi ở bên cạnh cô không ngừng nói với cô, mắt đỏ hồng, mỗi lần Hòa Lý Thanh đau đến rên rỉ, trong lòng anh như bị đâm một nhát.
Thật may là lúc ấy Phương Nha cản Quy Sinh, không cho cậu nằm sấp lên trên người Hòa Lý Thanh, may mà cấp cứu kịp thời, cuối cùng Hòa Lý Thanh được cứu về.
Ở ngoài phòng bệnh, Lâm Đồng Chương ôm Quy Sinh đã được băng bó vết thương cẩn thận, đứa trẻ vươn người về phía phòng bệnh, vẫn muốn đi vào, muốn bên cạnh mẹ, bình thường cũng coi như đứa bé nghe lời hiểu chuyện, nhưng bây giờ giống như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, thẫn thờ thật lâu đến lúc bình thường nước mắt lại chảy ra.
Lâm Đồng Chương ôm cậu bé, chau mày, giọng lại cực kỳ nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói với Quy Sinh: “Quy Sinh ngoan, lát nữa mẹ sẽ tỉnh, con cứ khóc mãi thì mẹ nghe thấy sẽ không vui, cũng không muốn tỉnh lại nữa.”
Anh lặp lại rất nhiều lần thì Quy Sinh mới hơi nghe lọt, cậu bé khóc đến nấc cục, vừa nấc vừa hỏi: “Có phải con ngừng khóc thì mẹ sẽ lập tức tỉnh dậy hay không?” Cậu đi theo Hòa Lý Thanh đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân, vốn đã hiểu sống chết, cho tới bây giờ, tình hình của Hòa Lý Thanh so với lúc trước cô giải thích cũng không khác nhau là mấy, cậu bé cho là mẹ sắp chết.
Lâm Đồng Chương lấy khăn tay từ trong túi anh ra, lau nước mắt nước mũi cho cậu, nhẹ nhàng nói, “Không thể ngay lập tức được, tối hôm qua mẹ ngủ muộn nên sáng sớm ngày mai mới dậy.”
Quy Sinh bé nhỏ đắn đo một lát, cảm thấy ba chưa bao giờ lừa gạt cậu, không thể làm gì khác hơn là tin. Cậu không nhoài về phía phòng bệnh nữa, cánh tay nhỏ vòng qua cổ Lâm Đồng Chương, khóc mệt, vừa nấc cục mắt vừa lim dim.
Trợ lý đã đi làm thủ tục, cũng đón bà nội Lâm vừa lúc đến cổng bệnh viện vào. Bà nội Lâm xuyên qua cửa sổ thủy tinh liếc nhìn Hòa Lý Thanh, lại nhìn Lâm Đồng Chương ôm đứa trẻ, sắc mặt căng cứng, đặt túi xách xuống ngồi trên ghế sa lon bên ngoài phòng bệnh. Thấy Lâm Hòa bên cạnh cũng chưa ngủ, đau lòng sờ sờ tóc của cô bé, an ủi mấy tiếng.
Chờ sau khi Quy Sinh ngủ, Lâm Đồng Chương bảo trợ lý đưa mấy người đứa nhỏ về, sắc mặt Phương Nha vẫn xám xịt, lầm bầm mấy câu, nói muốn ở lại đây coi chừng, Lâm Đồng Chương ngồi xổm người xuống nói với cậu bé, “Chú biết con là đứa hiểu chuyện, nhưng ở đây có bác sĩ y tá chăm sóc dì Thanh của con rồi, ngược lại Quy Sinh ở nhà có lúc anh chị nó sẽ chăm sóc không chu đáo.” Phương Nha ngẫm nghĩ, bình thường mình chỉ biết trông Quy Sinh, thật đúng là chưa từng chăm sóc người bệnh, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đi theo sau lưng mấy người về nhà.
Bà nội Lâm hỏi bác sỹ mấy câu, biết Hòa Lý Thanh không còn nguy hiểm thì không nói chuyện nữa. Trông thấy Lâm Đồng Chương đi vào đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, ánh mắt phức tạp nhìn Hòa Lý Thanh bên trong, lúc cô trở về chưa từng kém thế như vậy trước mặt mọi người.
Bà nội hừ lạnh, “Thật ra con biết mẹ không muốn trông thằng bé kia nên mới gọi trợ lý tới đây.” Mỗi lần nói tới Hòa Lý Thanh, Lâm Đồng Chương chỉ luôn trầm mặc, bà cũng quen rồi. Nhắc mấy câu về chuyện điều tra sau đó rời đi.
Lâm Đồng Chương nhìn thật lâu mới rời phòng bệnh ra ngoài, Diệp Tắc Bạch ở bên ngoài hành lang, nhìn thấy anh ra ngoài thì thở dài, gỡ kính mắt xuống, dùng sức vuốt vuốt sống mũi, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười, nói: “Phòng bệnh của Y Phong là ở lầu dưới.” Hai người một làm cha một làm chồng, nâng tinh thần đi tìm hung thủ, mặc dù hai nhà thật sự đã làm chuyện sai lầm, nhưng dính dáng tới đứa bé và vợ nên không chậm trễ nữa.
Khi Hòa Lý Thanh tỉnh lại đã qua hơn một ngày, lúc ấy mí mắt khô khốc nặng trĩu, phải tốn sức mới nâng lên được, lại nghe được tiếng bước chân mấy người, sau đó là tiếng gọi mẹ giòn giã của Quy Sinh.
Đợi cô mở mắt ra, thấy mắt Quy Sinh sưng lên giống như quả hồ đào, thấy mẹ nhìn mình, cậu lập tức chu môi chuẩn bị khóc, trước đó tất cả mọi người đã dặn cậu không được đè lên vết thương của mẹ cho nên cậu chỉ đứng ở xa không dám động. Hòa Lý Thanh khẽ gọi cậu, cậu cũng đứng im. Xoay mặt nhìn ba bên giường, lúc này Hòa Lý Thanh mới nhìn thấy Lâm Đồng Chương ngồi ở giường bên kia, anh thở dài, đi qua ôm lấy Quy Sinh, đặt tay Quy Sinh vào trong lòng bàn tay của Hòa Lý Thanh, Quy Sinh nắm thật chặt, lại muốn khóc lên.
Chốc lát sau Lâm Hòa đi theo Lâm Khương tới, sắc mặt đều không tốt. Dưới mắt Lâm Khương lộ ra thâm đen, sắc mặt càng khó coi hơn, mà đáy mắt Lâm Hòa đỏ lên, hình như vừa mới khóc trước đây không lâu.
Ngược lại Phương Nha tương đối bình tĩnh, cậu nói, “Bác sỹ đã nói dì Thanh không sao, chúng ta không được khóc, đừng làm cho cả nhà lo lắng.”
Lúc bọn họ đi vào Quy Sinh lại đang nấc cục, ngón tay vẫn nắm chặt mẹ, sau này khỏe lại phải ở bên cậu thật nhiều.
Lâm Đồng Chương không thể làm gì khác hơn đùa cậu, may mà giọng anh nhẹ nhàng, không có la lớn làm Hòa Lý Thanh vừa mới tỉnh lại đã thấy phiền. Hòa Lý Thanh quay đầu nhìn bọn họ đi vào, cong môi. Môi cô trắng bệch, bởi vì vết thương trên người nên chưa thể động đậy.
Sau khi Lâm Hòa tiến vào thì không dám ngẩng đầu nhìn cô, vẫn cúi đầu, mà Lâm Khương vẫn nhìn chằm chằm, xác nhận trước đó thấy một màn kia, mình và mẹ đã cùng đi ra ngoài, nên không có lưu lại trong trí nhớ. Hòa Lý Thanh kêu bọn trẻ ngồi xuống, không khí nặng nề, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng nói: “Không sao, bây giờ đã không sao.” Lâm Hòa cúi đầu, mở to hai mắt rơi lệ.
Rất kỳ là, camera ở cổng vườn quay được tài xế, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng hình dáng rõ ràng là nam giới, không phải là Đường Như Linh. Lần này là ai, chẳng lẽ còn có người giúp đỡ Đường Như Linh?
Chờ Lâm Đồng Chương nhận được điện thoại của bạn bảo đi đồn công an, Hòa Lý Thanh đã nằm trên giường hơn nửa tháng, đồ đạc của mấy đứa nhỏ cũng sắp lấp đầy phòng bệnh, góc này là bàn vẽ của Quy Sinh, một bàn nhỏ khác là bàn học của Phương Nha, mà ghế sa lon ngoài phòng khách bị máy tính bảng của Lâm Khương và sách của Lâm Hòa chiếm hơn phân nửa, vài phần còn lại là gối ôm của Quy Sinh.
Lâm Đồng Chương nhặt tạp chí dưới bàn trà lên cất xong, nhìn Lâm Khương và Quy Sinh nằm trên ghế sa lon chơi trò chơi ngủ thiếp đi, lắc đầu một cái rồi đi vào, Hòa Lý Thanh nửa tựa vào trên giường, nhìn thấy anh đi vào, hết than lại thở, nói: “Tôi nằm sắp mốc rồi.”
Anh để canh xuống, đưa tay sờ sờ bên má cô nói, “Phải nuôi dưỡng khỏe mạnh, em cũng là bác sỹ, phải biết chừng mực.” Cô mất tự nhiên nghiêng mặt đi, nhớ ra gì vội hỏi: “Chuyện này có liên quan đến Đường Như Linh?”
Tay anh đang múc canh vào trong bát hơi ngừng lại, cười chế giễu nói, “Đúng vậy, chỉ em là thông minh nhất.”
Cái gọi là ý muốn báo thù của Đường Như Linh cũng chẳng phải mãnh liệt, nhưng lúc đó cô ta mới tìm được nguồn động lực từ chỗ Đỗ Minh Hải mà cậu ta mất sớm, lại xảy ra xung đột với người nhà, cho nên cố chấp cho rằng chỉ còn một mình cô ta ở trên đời này, không ai hiểu nội tâm cô đơn của cô ta, tất cả đều bởi vì Đỗ Minh Hải chết đi.
Lâm Khương, Diệp Ý Phong và bang Thái Tử là đầu sỏ gây nên, thậm chí nguyên nhân ban đầu xảy ra đánh lộn, Lâm Hòa cũng không thoát khỏi liên quan. Cô ta giống như nhà biên soạn truyện tranh Nhật Bản, rời nhà chuyển tới nơi này học, tiếp cận Lâm Hòa và Lâm Khương, từng bước tung ảnh ra bên ngoài, dùng tiền phí sinh hoạt cha mẹ cho bỏ ra mướn người đưa xe hỏng đi sửa, mời người xa lạ nào đấy lái xe hết tốc độ về một hướng và cắt thắng xe, những việc này đều nằm trong kế hoạch, kỳ lạ là hình như có người ở sau lưng kích động nên cô ta mới khăng khăng thực hiện cho bằng được.
Lâm Đồng Chương nhớ tới người tài xế gặp ở đồn công an, toàn thân anh ta phát run, bởi vì trong nhà cần tiền chữa bệnh cho nên mới tham tiền làm theo.
Nói là có người nói sẽ cho anh ta 8000 đồng, bảo anh ta nghe thấy tiếng điện thoại reo thì lập tức lái xe lao về phía chân núi, anh ta cảm thấy ngạc nhiên, không biết có mục đích gì nên không đồng ý, 8000 đồng cũng chẳng đủ để làm gì. Sau đó có một người khác liên lạc với anh ta, nói cho 50 vạn, đời này anh ta đã như vậy rồi, mặc kệ có mục đích gì, cho dù phải ngồi tù mấy năm cũng không sao cả, anh ta muốn cứu con anh ta.
Đụng vào người ta mới biết, mình bị ma quỷ ám.
Một công nhân công trường khác đụng vào Diệp Ý Phong, tình cảnh sống cũng tương tự, cần tiền gấp, không phải cứu người thì là đánh bạc. Đã trốn ra ngoài tỉnh. Đường Như Linh khai ra điều này, mặt hài lòng, giống như đứa trẻ thi được điểm cao, cô ta biết bên kia máy theo dõi có Lâm Đồng Chương hoặc là Diệp Tắc Bạch, thậm chí là cả hai người.
Cô ta cũng từng nghĩ sẽ làm người chính nghĩa người tố cáo ra ngoài, nhưng thành phố này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu những thứ gọi là cơ sở ngầm của tầng lớp nhân sĩ, cô ta kém xa bọn họ, không đợi được đến lúc tổn thương bọn họ thì đã bị người có tâm diệt trừ, cô ta phải tận mắt trông thấy bọn họ đau khổ nhìn người thân mất đi.
Cô ta vừa trả lời câu hỏi vừa hướng về phía máy theo dõi cười rực rỡ và kiêu ngạo.