Giang đại nhân da mặt dày không người thường nào sánh bằng, Nhan Thanh bị hắn nhìn nóng cả mặt, hận không thể lập tức mời hắn ra ngoài. Đáng tiếc, tối qua Nhan công tử vừa làm chuyện xấu, lúc này còn đang chột dạ, nào dám tùy ý trêu chọc hắn.
Nhan Thanh khẽ hắng giọng, cố gắng chuyển chủ đề: "Ban nãy Giang Mặc nói, huynh sai cậu ấy thăm dò Lạc Tùy Phong sao?"
Giang Hiểu Hàn biết y da mặt mỏng, nếu chọc thủng sẽ quá gấp, bèn theo bậc thang đi xuống: "Phải. Ta vốn nghĩ, thứ hắn lấy được cùng lắm chỉ là ghi chép Ôn Túy nhận hối lộ trong vùng thôi. Muốn kéo đổ lão ta có rất nhiều cách thức, không cần chấp nhất như vậy. Nhưng sau đó phát hiện có người ngồi không yên, tính kế ta, xử lý Ôn Túy tại Bình Giang phủ, khi đó ta liền cảm thấy không được bình thường. Lúc đó ta cho rằng, vật này không chỉ là nhược điểm của mình Ôn Túy."
"Huynh cảm thấy, Ôn Túy cùng lắm cũng chỉ là một kẻ chết thay?" Nhan Thanh chỉ một chút đã thông: "Thời điểm ông ta rơi vào tay huynh quá mức trùng hợp, lại chính là sau khi làm mất đồ. Vì vậy, kẻ đứng sau không đoán được liệu chuyện này có liên quan đến huynh hay không, cho nên dứt khoát làm tráng sĩ chặt tay. Cuối cùng kết liễu Ôn Túy, như vậy huynh cũng không thể tiếp tục điều tra được nữa."
"Ta phái người đuổi theo, kết quả, đối phương nghênh ngang trở về Giang Ninh phủ, tựa hồ không sợ ta sẽ tra được trên người Tống Vĩnh Tư." Giang Hiểu Hàn nói tới chính sự, thu hồi lại chút ngả ngớn ban nãy, hắn xoa xoa đồng cầu trong tay, suy nghĩ một chút lại nói: "Ta cho rằng, bọn chúng hẳn đã phát hiện ra trong tay ta cũng không có bản gốc."
"Bọn họ xác định nhanh như vậy, hẳn phải có căn cứ." Sắc mặt Nhan Thanh nghiêm túc: "Hiện nay huynh vẫn chưa chọn phe tại Kinh thành, cũng không đáp lại bất kỳ lời lấy lòng nào, vì vậy, trong mắt người khác, huynh vẫn chỉ trung thành với một người duy nhất. Vậy thì nói rõ, thứ này không chỉ là bằng chứng cho việc đấu đá thông thường. Nó rất quan trọng, đến độ, chỉ cần xác định huynh không lập tức báo về Kinh thành liền có thể suy ra trong tay huynh không có bằng chứng then chốt."
"Ta cũng nghĩ vậy." Giang Hiểu Hàn nói: "Là ta bất cẩn rồi."
"Trong lòng huynh đã chọn ra nghi phạm." Nhan Thanh nhìn về phía hắn.
Giang Hiểu Hàn gật đầu: "Tống VĨnh Tư tuyệt không có lá gan đó, lão ta cũng không thể dây dưa sâu đến như vậy. Cho nên, chỉ còn dư lại một người."
"Là người trong Kinh." Giang Hiểu Hàn trầm giọng.
"Nhưng ta thật không hiểu. Tứ điện hạ là người có lợi thế trở thành Thái tử, hiện nay hắn chỉ cần giữ vững thanh danh, biết thu liễm, chuyên tâm chuyện chính sự là được." Nhan Thanh nói: "Thậm chí, chỉ cần đánh đổ Tam hoàng tử, hắn đã có thể nắm chắc vị trí Thái tử, vì sao còn muốn gây chuyện ở Bình Giang?"
Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu: "Cái này ta cũng không hiểu. Ta vẫn cảm thấy trong việc này có điều gì đó mà bản thân không biết."
"Cho nên huynh muốn điều tra Lạc Tùy Phong?" Nhan Thanh hỏi.
"Ta nghi ngờ người đứng sau Lạc Tùy Phong cũng không biết mình trộm được thứ nguy hiểm gì, nếu không sẽ không phải tới lúc này còn không có chút tin tức nào. Hơn nữa, quan chức trong chiều không hiểu rõ người giang hồ, khả năng chỉ là may mắn mới có được cơ hội này, chỉ muốn Lạc Tùy Phong tùy ý tìm chút nhược điểm của Ôn Túy, lại không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ, lôi ra được vật kia." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Nói đến đây, kỳ thực ta càng ngày càng cảm thấy, Bệ hạ cho ta rời kinh tuần tra Lưỡng Giang cũng không phải chỉ vì lý do bề ngoài... Ta vốn tưởng Bệ hạ làm vậy chẳng qua là muốn ta kiểm tra đức hạnh của quan địa phương, lại xác nhận ứng cử viên của vị trí Thái tử trong kinh. Nhưng hiện nay xem ra, lần tuần tra này tựa hồ có thâm ý khác."
Giang Hiểu Hàn nói rồi, tìm kiếm trong số đồng cầu, chọn ra một viên có khắc hình mây, dùng sức bóp, lấy giấy bên trong ra.
Hắn đọc nhanh như gió, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Quả không sai."
"Hả?"
Thủ hạ phụ trách tình báo dưới tay Giang Hiểu Hàn đều là do một tay Giang Ảnh dạy dỗ, theo dõi ám sát, không gì không giỏi. Tuy nói Lạc Tùy Phong võ công cao, hành tung quỷ dị, nhưng mấy ngày nay, người của Giang Hiểu Hàn cũng đã thu được kha khá tin tức.
Nhan Thanh nhận tờ giấy, liếc qua, kinh ngạc nói: "Xương rắn?"
"Đúng vậy." Giang Hiểu Hàn chỉ chỉ lên tờ giấy: "Tháng trước, Hạ Lưu Vân vừa tìm được một bộ xương rắn hoàn chỉnh. Nghe nói con rắn kia dài tới ba mươi thước, phải quấn thành ba vòng mới nhét vừa rương gỗ. Bộ xương rắn này hoàn chỉnh, thân sương bóng loáng, là bảo bối."
Giang Hiểu Hàn khom lưng đi giầy, thuận miệng nói: "Ta nhớ ngươi từng nói, Lạc Tùy Phong được nuôi lớn bởi một con mãng xà nuôi lớn. Ta nghĩ, đây tám phần mười là con rắn đó."
Nhan Thanh lại không cho là đúng: "Nhưng khi Lạc Tùy Phong được sư phụ dẫn về, vì để biểu hiện lòng cảm kích, sư phụ hắn cũng đã dẫn theo con rắn kia trở về sơn trang. Năm ngoái sư phụ Lạc Tùy Phong tạ thế, sơn trang Lưu Quang đều là do Lạc Tùy Phong quản lý. Nếu đã vậy, cứ cho rằng đây thực sự là con rắn kia, Lạc Tùy Phong hẳn phải trân trọng nó, sao có thể để Hạ Lưu Vân tìm được?"
Giang Hiểu Hàn nở nụ cười: "Có thể chứ."
Thấy Nhan Thanh vẫn không rõ, Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu, đứng lên, lấy ra một quyển địa đồ trong bọc quần áo của mình bên ngoài phòng.
Địa đồ này được làm bằng da dê, nét vẽ vô cùng tinh xảo. Nhan Thanh nhìn qua một chút, phát hiện trên đó không chỉ có địa thế của ven bờ Lưỡng Giang mà còn có từ Cửu Giang phủ kéo dài tới Kinh thành.
"Cái này...?"
Giang Hiểu Hàn đặt địa đồ lên đầu gối y, chỉ cho y xem: "Sơn trang Lưu Quang ở ngay Lư Châu. Hạ Lưu Vân quản lý một vùng Hoài Nam, cũng coi là đại quan một phương. A Thanh, người giang hồ bọn em có lẽ không biết ___ tri huyện thanh liêm nhậm chức ba năm cũng có được mười vạn ngân lượng không phải là nói không."
Nói rồi, đầu ngón tay hắn chỉ theo địa đồ: "Các phủ địa phương thuộc Hạ châu, huyện, thậm chí là hương, đều sẽ định kỳ thu thập kỳ trân dị bạo để hiến lên trên. Trong những món đồ này, có vài món được đưa vào trong Kinh, cũng có đồ dành cho phủ doãn địa phương."
Giang Hiểu Hàn dừng một chút: "Bí mật gọi đó là đồ dâng lễ."
Nhan Thanh cau mày: "Như vậy không phải là thu nhận hối lộ sao?"
"Các khu đất phong cùng châu phủ hàng năm đều phải dâng quà chúc thọ cho Bệ hạ vào Vạn thọ yến, nếu quà của phủ nào được lọt vào mắt xanh, năm đó sẽ dễ chịu không ít, thậm chí còn có khả năng được miễn thuế." Giang Hiểu Hàn nói: "Vì lẽ đó, so với những phủ doãn không cần lo ăn uống mà nói, nhóm thuộc hạ tri châu hay huyện lệnh càng phải tiến cống nhiều trân bảo hơn để tranh thủ một phương an khang. Mà vậy thì cũng phải chuẩn bị một phần cho phủ doãn địa phương, mong họ vào Kinh rồi, có thể nói nhiều lời hay ý đẹp hơn một chút. Cứ từng bậc từng bậc tiến cung, nên được quan viên địa phương xưng là thang lên trời."
Kỳ thực, cho dù Giang Hiểu Hàn không nói những lời này, Nhan Thanh ngẫm nghĩ cũng có thể rõ. Nước quá trong sẽ không có cá, tại lãnh thổ rộng lớn này, sao có khả năng một chuyện mờ ám cũng không có.
Giang Hiểu Hàn thấy sắc mặt y không quá khó coi mới thầm thở phào: "Đây là đường đi của người làm quan, em không biết cũng là lẽ thường."
Nhan Thanh hỏi: "Ý huynh là, xương rắn ấy là do những châu huyện bên dưới thu thập được, dâng cho Hạ Lưu Vân làm lễ vật?"
"Khả năng lớn là vậy. Lạc Tùy Phong làm người cứng nhắc, lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sợ là sau khi biết được chuyện này liền trực tiếp tới cửa tìm người." Giang Hiểu Hàn giễu cợt nói, tựa hồ nhớ tới tình cảnh hai người đối lập lúc còn ở Bình Giang phủ: "Ta không cần nghĩ cũng biết, tình cảnh khi ấy khẳng định không dễ nhìn."
Nhan Thanh không khỏi gật đầu tán thành.
Bằng những gì y hiểu về Lạc Tùy Phong, người này hoàn toàn dám xông vào phòng ngủ của Hạ Lưu Vân đòi đồ.
Giang Hiểu Hàn còn nói: "Hạ Lưu Vân khác với Ôn Túy, ông ta là người cẩn thận, lại có tâm kế thủ đoạn, ngay cả ta cũng phải cực kỳ thận trọng khi giao thiệp cùng ông ta. Lạc Tùy Phong hẳn đã bị ông ta dùng hai, ba câu dắt mũi, mới đáp ứng giúp ông ta làm việc, dùng để đổi lại bộ xương rắn kia."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Có Hạ Lưu Vân nhúng tay, dù cho huynh có tới tìm Lạc Tùy Phong, hắn cũng sẽ không giao lại đồ cho huynh." Nhan Thanh mím môi: "Xem ra chỉ có thể lấy được bộ xương rắn kia trước, sau đó mới có thể nói chuyện cùng Lạc Tùy Phong."
Nói rồi, y lộ ra vẻ mặt khó khăn: "... Xem ra chỉ có thể cướp đi."
Y suy nghĩ rất đơn giản. Nếu Lạc Tùy Phong chỉ có một nhược điểm, vậy thì chỉ cần đoạt nhược điểm đó tới tay, rồi thì chuyện gì cũng dễ nói. Mặc dù Nhan Thanh không muốn làm những chuyện này, nhưng y biết có vài việc không thể không làm. Nếu để mặc bọn họ gây sóng gió, sợ là triều đình không yên, giang sơn lâm nguy.
Nhan Thanh vất vả lắm mới chuẩn bị xong tâm lý, lại thấy Giang Hiểu Hàn tỏ vẻ khó hiểu: "Sao lại phải cướp?"
"Thế không phải... Huynh phái người đi trộm đồ sao?" Nhan Thanh sửng sốt.
Lúc này Giang Hiểu Hàn mới hiểu ý của y, bật cười, cất giọng gọi: "Giang Ảnh!"
Giang Ảnh nghe tiếng, đẩy cửa mà vào. Giang Hiểu Hàn thu địa đồ, phân phó: "Thả tin tức ra ngoài, nói ta nhiễm bệnh nặng ở Bình Giang thành, tuy nay đã khỏi nhưng thân thể không tránh khỏi tổn thương, cần một bộ xương rắn trăm năm để bồi dưỡng."
Giang Ảnh đáp lời rồi rời đi.
Giang Hiểu Hàn quay đầu, cười híp mắt nhìn Nhan Thanh: "Em xem."
Nhan Thanh: "..."
Y sao lại quên, vị trước mặt này là Tả tướng đại nhân dưới một người trên mọi người, e rằng cũng là bậc cuối của cái "thang trời" này.
Giang Hiểu Hàn cuốn gọn lại địa đồ: "Lần này chúng ta chỉ cần chờ ở thành Bình Giang là được."
Nhan Thanh còn có chút không yên lòng: "Xương con rắn đó có thể bắt bí Lạc Tùy Phong, để hắn dễ dàng giao đồ cho huynh sao?"
"A Thanh, trong mắt người giang hồ, Lạc Tùy Phong là một nhân vật đáng được tôn trọng. Thế nhưng đối với Hạ Lưu Vân, hắn chỉ là một tay đánh có cũng được, không có cũng được." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn đứng lên, chỉnh lại ngoại bào trên người, lại lấy thắt lưng trên mắc áo xuống: "Tranh chấp trong chiều đình, vũ lực là thủ đoạn hạ đẳng nhất. Thêm nữa, ta ở Kinh thành, trước nay chưa từng nhận loại quà cáp này, Hạ Lưu Vân tự biết rõ. Có được một cơ hội như thế, ông ta còn ước gì có thể nhào lên đây."
"Huống hồ, ta vừa mới xử lý Ôn Túy ở Bình Giang, xem như là giúp Tam điện hạ một tay. Hiện tại ông ta đang muốn thuận thế lôi kéo ta, sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chỉ là một bộ xương rắn mà thôi, Hạ Lưu Vân sẽ không không nỡ."
Giang Hiểu Hàn vừa nói vừa buộc đai lưng, cầm lấy ngọc bội trên kệ nhìn một chút rồi lại thả xuống, như không có chuyện gì xảy ra mà gia gian ngoài, lấy một khối lam điền ngọc mới, buộc bên hông.
"Vì sao huynh lại không mang theo ngọc bội?" Nhan Thanh hỏi.
"Để lại cho em." Giang Hiểu Hàn nói rồi, đi đến bên ngoại bào của Nhan Thanh treo trên mắc, tìm đai lưng ở bên dưới, treo ngọc bội lên đó.
"Huynh cần dùng để liên lạc với thuộc hạ, hay là lấy về ___"
"Xuỵt ___"
Giang Hiểu Hàn ra hiệu y im lặng, đi về bên giường: "Ta không cần tín vật để liên lạc thuộc hạ, có ta ở đây, còn không sánh bằng một cái ngọc bội sao."
"Huống hồ, thân ta không có vật dư thừa, cũng chỉ có thứ này có thể lấy ra." Hắn nói rồi, cười cười, khom lưng, kề sát bên tai Nhan Thanh: "... Em nhận rồi, coi đó như vật đính ước là được."
Hắn nói xong, cũng không xem Nhan Thanh có phản đối hay không, không nói gì thêm, lấy sách thuốc trong tay y, để người nằm xuống: "Được rồi, chuyện đêm qua không tính toán cùng em. Em nghỉ ngơi cho tốt, để ta mời Nhậm tiền bối đến bắt mạch cho em."