Nhưng có lẽ mì trường thọ vẫn phải để sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Anh theo lệ đến đây, vừa mở cửa đã thấy Nhan Thanh đang tựa đầu giường đọc sách. Màn được buông xuống một nửa, Giang Hiểu Hàn tựa như không ở trong phòng.
Trước đó hắn đã nghe được tin Nhan Thanh có chuyển biến tốt từ chỗ Nhậm Bình Sinh, vì vậy thấy y tỉnh cũng không bất ngờ. Trở tay cài cửa, hắn đặt thực hạp lên bàn, lại từ đó bưng ra chén thuốc.
Dù sao Nhan Thanh cũng đã tỉnh, Giang Ảnh không cần hết sức thả nhẹ bước chân. Hắn vừa đẩy bình phong, đang muốn nói chuyện thì thấy Nhan Thanh ra hiệu cho mình im lặng.
"Đêm qua Hiểu Hàn ngủ không được, vừa mới chợp mắt một lúc." Nhan Thanh áy náy gật đầu với hắn, nhẹ giọng nói: "Huynh ấy ngủ không sâu, nên phiền ngươi nhẹ nhàng một chút."
Giang Ảnh: "???"
Giang Ảnh có cảm giác như mình chưa tỉnh ngủ, hoặc là nãy đã vào sai cửa rồi.
Khi mở cửa, gió vào phòng khiến màn giường khẽ rung, đủ để Giang Ảnh thấy vẫn còn một người nằm trên giường. Bị chăn màn che hơn nửa, có điều, nhìn qua dáng người cùng hoa văn trên y phục thì thật đúng là công tử nhà hắn chứ không ai vào đây được.
Giang Ảnh: "..."Tuy nói giường khá rộng rãi, có ngủ ba, bốn người cũng không có vẻ gì là phải chen chúc, lúc này Giang Hiểu Hàn ngủ ở một bên giường, trên người đắp chăn mỏng, còn cách Nhan Thanh hẳn một thước; nhưng những điều ấy cũng không thể thay đổi được việc hai người họ đang nằm trên cùng một cái giường.
Giang Ảnh không khỏi kinh ngạc đứng tại chỗ, mắt nhìn qua nhìn lại Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn, há miệng, gì cũng không nói được.
___ Chẳng lẽ lại hỏi sao hai người họ lại ngủ cùng một giường sao?!
Tình cảm của Giang Hiểu Hàn đối với Nhan Thanh sớm đã không phải bí mật gì, không chỉ hắn và Giang Mặc, ngay cả Trang Dịch cũng nhìn ra mấy phần. Nhưng nam tử thương nhau dù gì cũng không giống lẽ thường, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng không dám vọng tưởng kết quả gì. Ai ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, mối quan hệ giữa hai người này đã tiến triển nhanh như gió rồi.
Chẳng lẽ mấy ngày nay khiến Giang Hiểu Hàn quá mức sợ hãi, vì vậy đêm qua Nhan Thanh vừa tỉnh đã không kìm được mà thổ lộ? Nhưng như vậy lại không giống tính cách của Giang Hiểu Hàn.
___ Có lẽ vì Nhan công tử đây bình thường không lộ ra vẻ gì, nhưng một khi hành động lại khiến người kinh ngạc.
Giang Ảnh nghĩ như thế, ánh mắt nhìn về phía Nhan Thanh càng trở nên kính nể.
Nhan Thanh nào biết hắn đang suy nghĩ điều gì, y nhận chén thuốc Giang Ảnh đưa tới, thuận miệng hỏi một câu: "Trang tiểu công tử đâu?"
Vẻ mặt Giang Ảnh có chút rầu rĩ: "Y... đã về thành Bình Giang rồi."
"Hả?" Nhan Thanh ngẩn người. Đêm qua quá mức vội vàng, rất nhiều chuyện Giang Hiểu Hàn cũng chưa kịp nói cùng y. Trang Dịch vẫn luôn tận tâm tận lực vì ôn dịch, sao nói đi là đi rồi?
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhan Thanh lại hỏi.
"Không có gi." Giang Ảnh đáp: "Chỉ là sau khi thần y đến, ôn dịch cũng dần được giải quyết, bên tây thôn đã dần có người khỏi bệnh, có lẽ ít ngày nữa là có thể giải quyết xong xuôi. Trang công tử cho rằng nơi này điều kiện thiếu thốn nên đã về Bình Giang trước."
Nhan Thanh gật đầu, dù sao Trang Dịch cũng đã được nuông chiều từ nhỏ, những ngày này phải ở trong thôn cũng coi như chịu khổ rồi.
Nhan Thanh không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ có Giang Ảnh biết, đây là Trang Dịch giận hắn rồi.
Lúc trước Trang Dịch muốn giúp hắn giải vây lại bị cự tuyệt, tiểu công tử tựa hồ cảm thấy bị mất mặt, mấy ngày sau đã thu dọn đồ đạc trở về thành Bình Giang, nói thẳng bản thân y thuật không tinh, không muốn ở lại thôn Lưu gia khiến mọi người thêm phiền.
Lúc đó Giang Hiểu Hàn tâm loạn như ma, thực sự không để ý đến y, thêm nữa cảm thấy Trang Dịch ở lại đây lâu sẽ nguy hiểm cho y, vì vậy cũng đồng ý.
Khi Giang Ảnh định đưa y đi mới phát hiện Trang Dịch đã sớm truyền tin cho người của Trang gia đưa xe tới đón. Xe ngựa gỗ mun vô cùng quý giá, ngay cả chân đạp cũng được quấn bằng tơ, cho Trang Dịch đạp lên. Trang tiểu công tử được hạ nhân đỡ lên xe, không thèm quay đầu liếc hắn một cái.
Hắn còn muốn gọi người lại giải thích đôi câu, rồi lại cảm thấy nói cái gì cũng có vẻ sáo rỗng. Trang Dịch không hiểu, hắn chỉ là một thanh đao, nếu ngay cả với chủ nhân mà còn dám tùy ý ngỗ nghịch, vậy thì giá trị sống cũng không còn.
Mà Giang Hiểu Hàn sớm muộn gì cũng phải trở về Kinh thành. Đó là nơi nước ngầm mãnh liệt, chưa biết chừng còn bị tan xương nát thịt.
Vì lẽ đó, Giang Ảnh chỉ trầm mặc nhường đường, nhìn theo chiếc xe ngựa kia đi ngày càng xa.
Sắc mặt Giang Ảnh không được tốt, đương nhiên Nhan Thanh có thể nhìn ra. Có điều, dù gì hắn cũng là thuộc hạ của Giang Hiểu Hàn, y không tiện lắm miệng.
"Phương thuốc này từ đầu đến cuối có thay đổi không?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Ảnh đáp: "Hình như là không đổi. Chỉ nghe nói sau khi công tử hạ sốt, thần y liền xem xét tăng giảm liều lượng từng thành phần."
Vậy thì thật kỳ lạ. Nhan Thanh nhíu mày, chén thuốc trong tay y lúc này tuy chẳng ngon lành gì, nhưng cũng chỉ là vị đắng đơn thuần. Thế nhưng chén thuốc y uống khi còn mê man kia, ngoài đắng, còn có một vị tanh không nên có, khiến người thực sự nuốt không trôi.
Giang Ảnh hỏi: "Có điều gì không thích hợp sao ạ?"
"Không có." Nhan Thanh đặt bát xuống: "Đã làm phiền ngươi rồi."
Đang nói, cửa phòng lại bị một người khác đẩy ra.
Giang Mặc không có nội lực như Giang Ảnh, nhĩ lực cũng kém không ít, hai người họ nói chuyện trong phòng, Giang Mặc đứng ngoài không hề nghe thấy, còn tưởng rằng trong phòng chỉ có mình Giang Hiểu Hàn như bình thường.
"Công tử, đây là tình hình bên ngoài mấy ngày ___"
Nhan Thanh không kịp ngăn lại, Giang Mặc vừa vào vừa nói, chờ đến khi cậu ta nhìn thấy Nhan Thanh thì đã chậm.
Giang Hiểu Hàn tát nhiên bị tiếng ồn đánh thức. Hắn không kiên nhẫn nhíu mày, ấn ấn thái dương ngồi dậy. Chăn mỏng từ trên người trượt xuống, lộ ra áo trong trắng tuyết.
Giang Mặc: "..."
Cậu ta khiếp sợ nhìn Giang Hiểu Hàn, nhất thời không nói ra lời.
Nhan Thanh thở dài.
Giang Hiểu Hàn vất vả mấy ngày liên tục mới ngủ được một giấc ngon mà lại bị đánh thức, không khỏi có chút bực mình. Hắn xuống giường, tiện tay lấy ngoại bào treo ở mắc áo mặc vào: "... Có chuyện gì?"
"A? Dạ... Khụ, là tin tức từ bên ngoài." Giang Mặc mở tay, lộ ra mấy khối cầu bằng đồng: "Ngoài chuyện trong Kinh, còn có tin tức từ người của chúng ta. Lúc trước công tử muốn điều tra chuyện của Lạc Tùy Phong, nay đã có đầu mối."
Giang Hiểu Hàn khoác ngoại bào, nhận cầu đồng cũng không mở ra, khoát tay áo một cái: "Lui xuống trước đi."
Giang Mặc chỉ ước hắn nói câu này, liên thanh đáp vâng, kéo theo Giang Ảnh ra ngoài.
Giang Hiểu Hàn đi chân trần, rót cho mình một chén trà lạnh, nhưng đứng bên cạnh bàn, không về giường.
Nhan Thanh chột dạ nhìn bóng lưng hắn: "Hiểu Hàn?"
Nghe y tỏ vẻ chịu thua, cảm giác bực mình trong lòng Giang Hiểu Hàn rút không còn một chút. Hắn bất đắc dĩ thở dài, lại rót thêm một chén trà rồi trở về bên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhan công tử quang minh lỗi lạc cũng học được cách đánh lén rồi sao, hửm?"
Đêm qua hắn bị hành động của Nhan Thanh làm cho ngây người, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Nhan Thanh điểm huyệt ngủ, dứt khoát khiến hắn ngủ say.
Giang Hiểu Hàn vừa nghĩ tới đã thấy mất mặt. Thua dưới tay Nhan Thanh cũng không là gì, chỉ là đêm qua hắn như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lo sợ bất an đến nửa đêm, vì sao Nhan Thanh lại như chuyện gì cũng không có.
"Huynh cũng không nhìn sắc mặt mình, kém đến như vậy. Nếu như ta không làm thế, đêm qua huynh đã không ngủ ngon được." Nhan Thanh ôn tồn giải thích với hắn: "Ta còn chưa hỏi, đến cùng thì huynh đã không nghỉ ngơi hẳn hoi bao nhiêu ngày rồi? Từ khi ta rời Bình Giang thành, huynh đã có đêm nào ngủ ngon sao?"
Giang Hiểu Hàn bị hỏi cho á khẩu, không trả lời được. Nhan Thanh trước giờ không thích quản chuyện của người khác, không biết từ bao giờ đã chú ý hắn như vậy.
Nghĩ như vậy, Giang Hiểu Hàn bỗng thầm vui vẻ.
"Thuốc em đưa ta cũng không có bao nhiêu." Giang Hiểu Hàn nói: "Không biết có phải do... quen rồi hay không, có vài hôm không có thuốc uống, buổi tối sẽ không ngủ yên được."
Hắn có bản lĩnh đổi trắng thay đen, một câu bảy phần thật ba phần giả, cứ vậy mà quăng vấn đề về cho Nhan Thanh. Nhan Thanh vốn là người đơn thuần, không phải đối thủ của hắn, chỉ hai ba câu đã bị dắt mũi: "Vậy để ta viết phương thuốc, huynh sai người phối đi. Chỉ là, dù sao thứ này cũng là thuốc, ngày sau huynh nên dùng ít đi mới tốt."
Giang Hiểu Hàn biết khi nào đủ thì dừng: "Dù sao cũng không vội, chờ em khỏe rồi hẵng làm."
"Nhưng ta còn điều không rõ, vì sao đêm qua em lại nói với ta những câu kia." Giang Hiểu Hàn bỗng hỏi: "Nếu không phải em bị bệnh, chúng ta lại bề bộn nhiều việc, sợ là cũng không ai nhìn ra tâm ý của ta, sao em lại biết được?"
Nói tới đây, Nhan Thanh không khỏi có chút khó khăn. Nhưng trước giờ y không quen nói dối, quanh co chốc lát, vẫn là nói ra sự thực.
"Thật không dám giấu giếm, ta đã từng tỉnh một lần, chỉ là trên người vô lực, nhanh chóng ngủ thiếp đi." Nhan Thanh nghĩ một chút, tai có chút ửng hồng, giấu đầu hở đuôi nhìn sang hướng khác: "... Hình như trong lúc đó có người mớm thuốc cho ta."
Giang Hiểu Hàn: "..."
___ Đây không phải là bị người tóm gọn à?
Giang Hiểu Hàn ảo não không thôi, không khỏi thầm mắng bản thân thất sách. Cũng may Nhan Thanh không phải không có ý với hắn, bằng không lúc này e rằng đã mỗi người một ngả rồi.
Hắn liếc mắt nhìn bên tai ửng hồng của Nhan Thanh, không khỏi khẽ cong khóe môi.
___ Cũng còn may, ít ra thì trong họa có phúc.