Giang Hiểu Hàn còn có việc muốn làm.
Mấy ngày nay, đại đa số thời gian của hắn đều dành cho Nhan Thanh, cho nên cũng không linh thông tin tức bên ngoài như trước đây. Nhưng bây giờ Nhan Thanh đã tỉnh rồi, hắn có thể an tâm đi xử lý chút sự vụ.
Cậu nhóc nọ thấy hắn ra ngoài thì vội vã chào đón, chớp mắt nhìn hắn. Cậu bé trước giờ ngoan ngoãn, không khóc không quấy, lúc không có việc gì làm thì chỉ ngồi yên ở thềm đá, chờ người dặn dò. Trải qua mấy ngày bưng trà dâng nước, cũng coi như giúp được Giang Hiểu Hàn chút chuyện, vì vậy ấn tượng của hắn đối với cậu nhóc khá tốt.
"Y tỉnh rồi." Giang Hiểu Hàn nói: "Nhóc có thể vào thăm, nhưng không được làm phiền."
Cậu nhóc vui vẻ ra mặt, đáp lại giòn tan: "Vâng!"
Giang Hiểu Hàn chỉnh lại bao tay bạc, sải bước trong sân, tháo dây cương của Ngọc Sư Tử.
Cậu bé thấy vậy, thử hỏi: "Đại nhân muốn ra ngoài sao ạ?"
"Ừ." Giang Hiểu Hàn xoay người lên ngựa. Ngọc Sư Tử không chạy hồi lâu, đã sớm rảnh đến thiếu kiên nhẫn, lúc này như vui vẻ mà tự đi quanh tại chỗ hai vòng. Giang Hiểu Hàn khẽ quát một tiếng, Ngọc Sư Tử mới bất đắc dĩ dừng lại.
"Ta ra ngoài một chuyến, lâu nhất hai canh giờ sẽ trở lại." Giang Hiểu Hàn dặn dò: "Giờ tỵ hai khắc, Nhậm tiền bối sẽ đến khám cho Nhan Thanh. Các người nhớ giữ yên lặng, đừng phiền y nghỉ ngơi. Nếu như có chuyện gì, chờ ta trở lại rồi nói."
Cậu bé nhanh nhẹn gật đầu: "Dạ!"
Giang Hiểu Hàn kéo dây cương, Ngọc Sư Tử vung móng rời đi.
Hắn muốn đến Thần Vệ doanh một chuyến.
Ôn dịch đã giải quyết được phân nửa, Thần Vệ doanh không cần phải ngày ngày vào thôn khống chế tình huống như ban đầu nữa. Hiện tại, mỗi ngày chỉ điều ra một tiểu đội từ ba đến năm người vào thôn dò xét một vòng, giúp một vài chuyện vặt.
Nhưng Giang Hiểu Hàn sẽ không để Thần Vệ Doanh mãi rảnh rỗi như vậy. Là những người tinh nhuệ trong số cận vệ Thiên tử, đương nhiên phải làm chút chuyện thích hợp với thân phận của mình.
Vì vậy, Giang Hiểu Hàn cần phải gặp Tạ Giác.
Thần Vệ doanh đóng trại ở nơi cách thôn mười dặm, chỉ cần đi một chốc là đến. Tướng sĩ đang canh gác nhận ra Giang Hiểu Hàn, không hề cản hắn.
"Tạ Giác đâu?" Giang Hiểu Hàn tung người xuống ngựa, ném dây cương cho thủ vệ.
"Đang ở trong lều ạ." Thị vệ kia tuổi tác không lớn, luống cuống tay chân dắt Ngọc Sư Tử, quay đầu chỉ chỉ: "Đại nhân, ngài đi theo hướng kia, là ở chiếc lều trong cùng ạ."
Khí trời ngày hè nóng nực, hầu hết màn cửa lều trại đều được vén cao lên. Giang Hiểu Hàn đi thẳng một đường, lại phát hiện lều của Tạ Giác che kín mít, nhìn đã thấy oi bức.
Giang Hiểu Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, không tùy tiện vén màn mà đứng lại bên ngoài, ho khan một tiếng: "Tạ Giác?"
Trong doanh trướng đầu tiên là truyền ra một tiếng rầm, như là âm thanh do vật nặng rơi xuống đất, tiếng ma sát ghê người vang lên, cuối cùng là tiếng bước chân lảo đảo hướng ra ngoài.
"Đến đây đến đây." Tạ Giác vừa nói vừa vén màn cửa: "Minh Viễn? Sao ngươi lại tới đây?"
Giang Hiểu Hàn liếc mắt nhìn hắn, Tạ Giác khoác tạm kinh giáp, miếng giáp trên vai bị quặp vào trong, trời mới biết vì sao cậu ta không cảm thấy cộm.
Hắn lại nhìn một vòng quanh trướng, mới phát hiện một người vốn không nên xuất hiện ở đây.
"Trình công tử?" Giang Hiểu Hàn có chút kinh ngạc.
Trình Nguyên giữ cổ áo, lúng túng gật đầu với hắn: "Giang đại nhân."
Trên mặt cậu lộ vẻ tức giận, vạt áo nhăn nhúm, vội vã gật đầu với Giang Hiểu Hàn xong liền vén lều trại nhanh chóng rời đi. Tạ Giác không kịp nói gì, vội vã đuổi theo vài bước, hô to gọi nhỏ sai thủ hạ đưa người về.
Giang Hiểu Hàn không khách khí mà ngồi xuống bên bàn, thuận tay rót cho mình một chén nước từ bình đồng, thấy Tạ Giác cúi đầu ủ rũ trở về, mới không có ý tốt nhướn mày: "Ta tới không đúng lúc sao?"
"Nào có... Không phải đâu." Tuổi Tạ Giác còn nhỏ, không giấu được chuyện gì, tâm tình thế nào cũng viết lên mặt.
Giang Hiểu Hàn ý tứ sâu sa, dài giọng: "Thế à ~"
"Ôi, thế ngươi tới có chính sự gì hay không?" Tạ Giác xấu hổ, ấp úng hỏi: "Ngươi đến cùng tới làm cái gì?"
Giang Hiểu Hàn nhấp ngụm nước thấm giọng mới mở miệng nói: "Chuyện ở đây đã gần xử lý xong, vài ngày nữa ta cũng phải về thành Bình Giang. Thần Vệ doanh không thể mãi ở nơi này, ta tới tìm ngươi là để thương lượng chuyện này."
"Chuyện này thì có gì cần thương lượng." Tạ Giác lôi ghế đến ngồi, cúi đầu chỉnh lại giáp trên người mình: "Dù gì thì cũng đã cho người đưa Ôn Túy về Kinh thành, Thần Vệ doanh không cần phải tiếp tục ẩn mình, có bao nhiêu tướng sĩ cứ dẫn vào thành hết là được."
Cậu ta nghĩ đến đơn giản, nhưng Giang Hiểu Hàn còn có dự định khác.
Tuy Ôn Túy đã ngã xuống, nhưng dù sao chuyện này cũng đánh hắn một đòn khiến cho hắn ứng phó không kịp. Khi hai phe phái trong Kinh thành âm thầm phân cao thấp, Ôn Túy lại gặp phải chuyện, thế lực vốn cân bằng trong nháy mắt đã nghiêng sang một bên. Tuy Giang Hiểu Hàn có dự định xử lý Ôn Túy, nhưng tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng không phải kết quả hắn muốn.
Vô luận thế nào, Ninh Tông Nguyên vẫn chưa nghiêng về phía vị hoàng tử nào, như vậy, đối với Giang Hiểu Hàn mà nói, để hai thế lực ngang tài ngang sức mới là tràng cảnh tốt nhất. Hiện tại, Giang Hiểu Hàn đã tự tay phá vỡ thế cân bằng đó, cho nên, hắn nhất định phải lợi dụng Hạ Lưu Vân làm chút chuyện, lưu cho mình một đường lui, mới có thể bảo đảm, trước khi Ninh Tông Nguyên đưa ra quyết định, vẫn có thể duy trì sự ngang bằng giữa hai phe.
Lần này hắn đi tuần tra Lưỡng Giang, vì muốn khiến bọn họ không ứng phó kịp nên Thần Vệ doanh cả đường đều tách khỏi hắn. Nhưng lần này vì chuyện của Ôn Túy và nạn ôn dịch, Thần Vệ doanh có muốn cũng không thể tiếp tục ẩn mình. Hạ Lưu Vân nhất định đã nổi lòng nghi ngờ, dù cho bây giờ hắn đến An Khánh phủ, sợ rằng cũng không điều tra được gì.
Giang Hiểu Hàn từ trước đến giờ không muốn làm chuyện vô ích. Nếu đã vậy, chẳng thà hắn dùng luôn cớ Bình Giang phủ hiện không có người tiếp quản mà tạm thời lưu lại, chờ bên kia chủ động đến lấy lòng.
Nhưng nếu chỉ án binh bất động, e là đã không phải Giang Hiểu Hàn hắn.
Hắn vốn để Vệ Thâm ở lại, rồi cho Tạ Giác bí mật dẫn người đến An Khánh. Nhưng lúc định nói ra, Giang Hiểu Hàn chợt có một loại linh cảm chẳng lành.
Đó là một loại linh cảm khó hiểu nhưng lại vô cùng rõ ràng, như thể nếu Tạ Giác đi sẽ gặp chuyện.
"Các ngươi dọn dẹp rồi về Bình Giang đi." Giang Hiểu Hàn chuyển ý: "Ta sẽ truyền tin cho Vệ Thâm, để hắn dẫn từng nhóm Thần Vệ doanh bí mật vào An Khánh phủ, chờ tin tức của ta. Còn ngươi, cứ tạm thời ở Bình Giang trước."
"Được." Tạ Giác bình chân như vại: "Binh phù ở trong tay ngươi, ngươi quyết định là được."
Từ trước đến giờ, cậu ta vẫn luôn vạn sự không bận tâm, bởi cái họ "Tạ" này, ai ở Kinh thành gặp cậu ta cũng sẽ gọi một tiếng "tiểu tướng quân", Ninh Tông Nguyên cũng vui vẻ cưng chiều cậu ta. Ngoài ngày lễ Tết cần có mặt thì còn lại cũng không cần cậu ta phải bận tâm điều gì.
Vì chuyện của Tạ Lưu Y, dù bề ngoài Giang Hiểu Hàn không có vẻ gì là thân cận với Tạ gia, nhưng hắn vẫn quan tâm đến Tạ Giác nhiều hơn mấy phần.
Giang Hiểu Hàn chuyển đề tài: "Tạ Giác, sau này ngươi có dự định gì?"
"Dự định cái gì?" Tạ Giác nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Bọn họ thích ồn ào thế nào trong Kinh thì kệ bọn họ, Tạ gia quân hết lòng vì chủ, Bệ hạ chọn ai là Thái tử, ta liền trung thành với người đó. Còn muốn ta dự định cái gì?"
"Cũng đúng." Giang Hiểu Hàn thở dài, không định nói tiếp với cậu ta về vấn đề này. Hắn uống xong nửa chén nước, đứng dậy đi ra ngoài: "Sáng ngày mốt, ngươi dẫn theo Thần Vệ doanh trở về thành đi. Ngươi chọn hai mươi người ở lại, còn lại đều để Vệ Thâm dẫn đi... Nhớ kỹ, phải bí mật, lặng lẽ cho từng nhóm vào thành, đừng để Hạ Lưu Vân phát hiện."
Tạ Giác đứng lên, làm dáng muốn ra ngoài tiễn hắn, nghe vậy không khỏi hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Ta ở đây mấy ngày, chờ A Thanh bồi dưỡng thân thể rồi về." Giang Hiểu Hàn đi tới cửa, như nhớ ra điều gì, quay đầu lại: "Tạ Giác, mấy ngày nay, nếu có thư từ biên cương gửi đến, tiện thì báo lại cho ta."
Tạ Giác không rõ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tạm thời vẫn chưa." Giang Hiểu Hàn vén rèm cửa, mím môi, thấp giọng lẩm bẩm: "... Hy vọng là ta nghĩ nhiều thôi."