Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 171: Phải chăng đó là một giấc mơ xa vời?



[Đầu tiên là điểm sinh tồn mà các bạn đạt được.]

[Theo thường lệ, sau khi rời tàu, hành khách có thể dùng điểm sinh tồn còn lại đổi thành tiền ở thế giới thật, bao gồm cả một số kim loại quý. Tuy nhiên, trọng lượng và thể tích của kim loại quý sẽ có sự hạn chế. Tôi sẽ liệt kê tỷ giá của điểm sinh tồn với một vài loại tiền chủ yếu ra. Lát nữa các bạn có thể tự kiểm tra ở cổng giao dịch.]

Nghe vậy, Ba Viên không khỏi nuốt nước miếng, nói: "Mày nói luôn đi, tao muốn đổi hết điểm sinh tồn thành đồng nhân dân tệ thì phải làm thế nào?"

Đoàn tàu hơi ngơ trong chốc lát. Sau đó, một hàng chữ to đùng hiện ra trên chiếc màn hình màu xanh lam:

[Một điểm sinh tồn đổi được mười nghìn nhân dân tệ.]

"Vãi!" Ba Viên buột miệng chửi thề, sắc mặt trở nên khó mà diễn tả nổi. Anh ta nói: "Thân là đại diện cho quy luật tối cao của vũ trụ, mày không thấy tỷ giá như vậy là hơi thấp quá à?"

[Tôi sẽ ghi chú lại ý kiến của bạn và phản hồi lại.]

Ba Viên bĩu môi, biết là nói nữa cũng vô dụng, dù sao quản lý của đoàn tàu cũng chẳng có quyền hạn gì. Nghĩ về việc trong tài khoản của mình còn khoảng mấy chục điểm, cộng thêm điểm và thưởng vượt ải lần này nữa, số tiền bán mạng kiếm ra này không phải rất nhiều, nhưng nói chung thì có còn hơn không.

[Tiếp theo, đoàn tàu sẽ dùng điểm sinh tồn để thu hồi lại những đạo cụ mà các bạn chưa dùng hết. Giá cả thu hồi đạo cụ đã được cập nhật ở trong danh sách sản phẩm ở cổng giao dịch. Các bạn có thể tự kiểm tra.]

[Chú ý, tất cả những đạo cụ vượt quá trình độ công nghệ trung bình của thế giới thực hoặc đi chệch khỏi hướng phát triển của thế giới thực đều không thể được mang ra khỏi tàu. Vui lòng hoàn thành công việc hoàn trả trước khi xuống tàu. Nếu bỏ sót hoặc quên đồ vật nào sẽ bị cưỡng chế tịch thu.]

"Đạo cụ đặc biệt cũng không thể mang đi sao?"

Tống Dục hỏi, hiển nhiên là đang lo lắng về Tống Minh Không.

[Không được.]

"Vậy... Chúng sẽ ra sao?"

[Xóa sạch ký ức, thực hiện các nâng cấp và bảo trì cần thiết, sau đó đưa trở lại thế giới phó bản để "ngủ đông", chờ lần được đánh thức tiếp theo.]

Thời khắc này, Phó Kỳ Đường nghĩ tới nhóc Hướng Viễn và bé búp bê Học Sinh Giỏi. Dù sao chúng cũng là đạo cụ, được tạo ra với mục đích giúp đỡ người chơi vượt ải. Cho dù người chơi thành công hay thất bại thì nói trắng ra là cũng chẳng liên quan tới chúng. Hiển nhiên là chúng sẽ có chủ nhân tiếp theo, chủ nhân tiếp theo nữa. Mọi sự đồng hành đều có kỳ hạn.

Tống Dục chỉ gật đầu, không nói thêm nữa nhưng tâm trạng đã chùng xuống hẳn.

[Ngoài ra, mỗi hành khách cũng sẽ nhận được huân chương văn minh để cảm ơn những nỗ lực của các bạn trong việc bảo vệ nền văn minh.]

[Ngoài tượng trưng cho danh dự, huân chương còn là một loại chứng nhận thân phận. Người có huân chương sẽ không còn bị đoàn tàu chọn trúng nữa mà sẽ có cơ hội được chủ động chọn tàu.]

[Mỗi khi có bài kiểm tra đánh giá nền văn minh mới, những người có huân chương đều sẽ nhận được thông báo, có thể chọn báo danh tham gia hoặc quan sát. Nếu chọn tham gia, theo cách nói của các bạn thì gọi là quân chi viện. Trong vô vàn thế giới ngoài kia, thành viên của quân chi viện có rất nhiều, dành cả cuộc đời để đấu tranh cho sự tồn tại của các nền văn minh khác nhau. Nếu chọn quan sát, các bạn sẽ trở thành một khán giả mới, cái này hẳn là các bạn đã rất quen thuộc rồi.]

"Vậy nghĩa là những khán giả này quả thực là những người chơi đã thông quan thành công, chỉ có điều là đến từ những thế giới khác nhau." Phó Kỳ Đường nói.

Về chuyện này thì anh đã đoán ra được từ trước rồi nên giờ không hề cảm thấy kinh ngạc mà ngược lại còn cảm thấy khá thú vị. Khó trách lúc nãy có người bình luận hy vọng sau này có cơ hội cùng xem livestream. Nếu vậy thì quả thực là sẽ có cơ hội, hơn nữa cũng không hề nhỏ.

"Nhưng những gì mày nói nãy giờ đều là những người chơi đã thông quan thành công. Vậy còn những người đã chết trước đó thì sao? Họ cũng là những người bảo vệ nền văn minh, chỉ là không may mắn nên không thể bước tiếp đến cuối cùng thôi. Lẽ nào họ cũng cứ thế mà âm thầm chết đi, chẳng có gì hết?"

Trần Thương bất ngờ đặt ra câu hỏi. Cậu ta nhìn chằm chằm màn hình phía trước mặt, cố gắng khống chế cảm xúc, không để cho bản thân biểu hiện quá mức kích động. Câu hỏi này sắc bén đến nỗi ngay cả không khí cũng nhất thời đóng băng khi nó được thốt ra. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng về chiếc màn hình, dường như họ linh cảm được điều gì đó, nhưng dường như chẳng có gì cả. Họ chỉ có chút mơ tưởng, mong nhận được một câu trả lời thỏa đáng.

Trên màn hình cuối cùng cũng có chữ xuất hiện.

[Cái chết không phải là kết thúc.]

[Thực ra ý thức cũng những hành khách thông quan thất bại đều sẽ tạm thời được lưu giữ trong máy chủ của đoàn tàu. Sau khi kiểm tra kết thúc hoàn toàn sẽ được giao cho quy luật tối cao của vũ trụ. Lúc đó, họ sẽ được chuyển hóa thành những quản trị viên mới và được dịch chuyển tới những nền văn minh đang chờ để đánh giá. Chỉ cần có thể dẫn dắt một đội nhóm thông quan thành công thì người quản trị viên này sẽ có cơ hội được trở về thế giới thực của mình.]

[Vậy nên, vô cùng cảm ơn các bạn. Các bạn không chỉ giải cứu được nền văn minh của mình, mà còn giải cứu cả tôi.]

Ngay lập tức, toa tàu số 0 bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng hoan hô. Trần Thương không kiềm chế được nữa, đập mạnh xuống mặt bàn, sau đó gục mặt vào cánh tay mình mà khóc thầm. Mắt mọi người bỗng long lanh ánh nước, đến cả Cung Tử Quận cũng thấy cảm động. Đây quả thực là chuyện đáng mừng. Cho dù là kiểu sống lại này không hề hoàn chỉnh, độ khó của việc trở về thế giới của bản thân sau khi trở thành quản trị viên cũng vô cùng cao thì cũng chẳng sao hết. Có hi vọng là tốt rồi.

[Ngoài ra, những hành khách thông quan thất bại và trở thành quản trị viên cũng sẽ được bảo đảm một mối liên hệ có hạn với thế giới thực. "Có hạn" ở đây tức là những người bạn đồng hành trong đội ngũ. Đây là mối liên kết duy nhất giữa họ và thế giới thực. Một khi mối liên kết này bị đứt đoạn thì dù họ có hoàn thành nhiệm vụ cũng rất khó để có thể trở lại.]

[Vậy nên bất luận ra sao, mong các bạn đừng quên mất họ.]

Trần Thương gật mạnh đầu, nghẹn ngào nói: "Nếu như ý thức của họ vẫn còn thì liệu có thể cho chúng tôi gặp nhau một lần được không?"

Đoàn tàu dường như đang do dự và suy xét. Chốc lát sau, nó cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.

[Được. Đây là một yêu cầu rất hợp lý.]

[Nhưng có một điều tôi phải giải thích trước là trên một chuyến tàu không thể có nhiều quản trị viên cùng lúc, e rằng những người khác chỉ là dự bị. Tôi cần phải tạm thời thu hẹp quyền hạn của mình để cho họ có không gian hoạt động, và điều đó đòi hỏi phải có thêm năng lượng.]

[Tàu sắp đến trạm rồi, năng lượng không còn nhiều nên cũng không thể hỗ trợ các bạn gặp được tất cả mọi người. Thực ra tôi vừa đưa ra một vài phép tính. Năng lượng hiện có chỉ có thể đánh thức hai người, thời gian nói chuyện cũng chỉ được trong vòng ba phút. Nếu các bạn đồng ý thì hãy nói tên của hai người này cho tôi, tôi sẽ lập tức đánh thức họ.]

Sau khi đoạn văn bản này hiện ra, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh. Có thể được trùng phùng với người thân thiết thì dù chỉ có ba phút thôi cũng là vô cùng trân quý.

"Tôi không cần. Tôi chẳng có ai cần nói chuyện cả. Bạn của tôi đều vẫn còn sống hết nên không chiếm sóng đâu." Ba Viên liên tiếng, vẫn nở nụ cười lấy lòng ngốc nghếch như bình thường.

"Tôi cũng vậy. Tiếp theo không còn việc gì nữa đúng không? Thế thì tôi về nghỉ ngơi đây. Từ lúc tới đây đến giờ tôi chưa có được một giấc yên ổn nào cả, giờ không ngủ bù không được." Tô Úy nói rồi đứng lên vận động cơ vai.

Vừa nói, cậu ta vừa đi về phía cửa.

Đôi tai nhung hình bán nguyệt trên đầu cậu ta rung rinh, giọng nói khàn khàn của gấu bông vang lên: "Định về ngủ thật đấy à? Nhưng mà tôi không buồn ngủ chút nào. Tôi muốn đi mua đồ trước. Trước đây lần nào trở về cậu cũng bắt tôi trốn đi. Tôi còn chưa từng được mua sắm nữa."

"Ngủ dậy rồi mua. Lúc đầu óc đang không tỉnh táo sẽ rất dễ mua phải mấy thứ vớ vẩn."

"Đầu óc tôi không hề không tỉnh táo! Cho tôi đi mua sắm!"

"Đừng có đùa nữa. Mày là một con gấu bông đồ chơi đấy..."

Âm thanh dần dần nhỏ lại.

Sau đó Tống Dục, Dịch Văn Văn và Lý Lan cũng đều nói rằng mình không có ai cần nói chuyện nên đã rời đi. Tàu sắp vào trạm, người chơi cuối cùng cũng được trở về thế giới thực nên hiện tại mọi người đều tương đối bồi hồi và lo lắng, cần thời gian để bình tâm lại. Ngoài ra còn phải đi kiểm tra danh sách những thứ có thể được đem về thế giới thực để mua nữa. Dù sao thì đạo cụ trên tàu cũng có đủ loại đủ kiểu, nhiều thứ chẳng có tác dụng mấy khi đối đầu với quỷ nhưng lại khá hữu ích trong cuộc sống bình thường.

Phó Kỳ Đường liếc nhìn Cung Tử Quận, thấy hắn khẽ gật đầu với mình thì mỉm cười, nói với ba người còn lại: "Vậy chúng tôi cũng đi đây."

Ba người này là Trần Thương, Lâm Phưởng và Miêu Anh. Họ đều có người mà bản thân vô cùng muốn được gặp lại nên ở lại cũng chẳng có gì là lạ.

Ngay lúc Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận đi ra ngoài, Lâm Phưởng như đã hạ quyết tâm, vừa hơi lạc lõng nhưng cũng rất nhẹ nhõm.

Anh ta mỉm cười, nói: "Chờ chút! Tôi đi cùng hai người."

"Tiểu Lâm..." Miêu Anh gọi.

"Không sao đâu. Chị Miêu Anh, chị muốn gặp em gái, Tiểu Trần muốn gặp Tiểu Minh. So ra thì tôi cũng không cấp bách lắm. Hơn nữa, đoàn tàu cũng đã nói rằng sau khi chọn lọc xong nền văn minh tiếp theo, một đoàn tàu mới chính thức vận hành thì sẽ được tự do giao lưu với những quản trị viên mới rồi."

"Nhưng mà... Biết phải đợi đến bao giờ." Trần Thương khẽ lẩm bẩm.

Cậu ta biết mình lại một lần nữa được những con người chẳng lớn hơn mình bao nhiêu chăm sóc và nhường nhịn. Cậu ta vừa cảm động, lại vừa thấy hổ thẹn với sự thiếu chín chắn của bản thân. Cậu ta rất muốn chăm sóc lại người ta, báo đáp sự lương thiện và dịu dàng họ dành cho mình, nhưng lại không làm được.

"Không sao. Món ngon thì ăn muộn cũng vẫn ngon." Chuyện gặp nhau cũng vậy.

Lâm Phưởng nói rồi bước nhanh theo Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận ra ngoài, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Cuối cùng, trong toa số 0 chỉ còn lại Miêu Anh và Trần Thương.

[Chắc chắn rồi đúng không?]

Một hàng chữ mới xuất hiện trên chiếc màn hình màu xanh.

[Hãy cho tôi biết tên của hai người họ, tôi sẽ lập tức đánh thức họ. Ngoài ra, các bạn có thể lựa chọn nói chuyện ở đây hoặc về toa tàu của mình để tâm sự.]

"Tôi về toa của mình. Hãy đánh thức Miêu Vi giúp tôi. Cảm ơn." Miêu Anh lên tiếng rồi quay lại nói với Trần Thương: "Tôi đi trước đây."

Sau khi Miêu Anh đi mất, Trần Thương mới nói: "Tôi nói chuyện ở đây cũng được. Hãy đánh thức Minh Tu giúp tôi."

[Được. Quá trình đánh thức sẽ mất khoảng một phút. Vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.]

*

Một phút này quả thực rất dài. Lúc giọng nói của Minh Tu vang lên từ chiếc loa phát thanh của tàu, Trần Thương không hề nhận ra.

"Trần Thương? Đã thông quan rồi vẫn ngốc nghếch vậy. Cậu đúng là hết cứu!"

Minh Tu gọi lại lần nữa, giọng điệu vẫn là kiểu chê bai, ghét bỏ như trước.

"Tiểu Minh!"

Trần Thương hoàn toàn không cần phải xác minh thân phận của đối phương, vì cậu ta sẽ không bao giờ quên được giọng nói này. Bọn họ lớn lên bên nhau, từ khi còn là hai đứa nhóc cùng nhau đuổi theo một quả bóng cho đến khi trở thành hai chàng thiếu niên sức dài vai rộng. Cậu ta đã từng cho rằng thời gian sẽ cứ thế tiếp tục trôi đi, cùng nhau lên đại học, đi làm, rồi trở thành phù rể duy nhất trong hôn lễ của đối phương, cuối cùng trở thành hai lão già, ngày nào cũng cùng nhau đánh cờ, câu cá. Cho dù là sau khi Minh Tu mất, ngày nào Trần Thương cũng mơ về giấc mộng đó. Chỉ có điều giấc mơ càng đẹp thì khi tỉnh dậy lại càng buồn.

"Cậu khóc đấy à? Đừng có khóc mà. Vốn đã không đẹp trai rồi, khóc lên trông xấu kinh." Minh Tu nói.

Cậu ta thở dài. Nếu thành hình thì có lẽ giờ cậu ta đang chỉnh lại gọng kính.

Trần Thương gật mạnh đầu, hỏi: "Tiểu Minh, sao cậu biết tôi thông quan rồi?"

"Rõ ràng quá còn gì. Tôi nhớ là mình đã chết rồi. Mà để có thể khiến người đã chết thức tỉnh ý thức thì chắc chắn là đoàn tàu đã xảy ra sự cố gì đó hoặc là người chơi đã đạt được thành tựu gì đó. Có rất nhiều suy đoán có liên quan, nhưng liên kết với những gì xảy ra trước lúc tôi chết thì khả năng lớn nhất chính là đã có người thông quan thành công rồi."

"Cậu đoán đúng rồi."

Trần Thương nói, sau đó kể sơ qua lại những gì đã xảy ra sau khi Minh Tu chết.

"Nói vậy thì tức là tôi chỉ cách thông quan có một chút xíu ha. Đúng là tiếc thật."

"Đúng đó. Nếu lúc ấy cậu vẫn còn sống thì giờ chúng ta đã có thể thông quan cùng nhau rồi. Tất cả là lỗi của Berlusconi! Gã là hung thủ giết người!" Trần Thương đột nhiên nhớ về chàng trai tóc vàng, mũi cao, mắt sâu kia, phẫn nộ nói.

Không ngờ Trần Thương lại nói đến chuyện này, Minh Tu hơi nghẹn họng.

Cậu ta ngập ngừng hai giây rồi mới nói: "Thực ra anh ta cũng đâu có biết... Bọn họ cũng chỉ là công cụ của đoàn tàu mà thôi."

"Nhưng gã chính là hung thủ giết người!"

"Thôi, đừng nói cái này nữa. Cậu bảo điểm sinh tồn có thể đổi thành tiền đem về. Thế giờ cậu có bao nhiêu điểm?"

Nét mặt Trần Thương hơi ảo não, nói: "Không tới một trăm năm mươi điểm. Một trăm điểm là thưởng thông quan. Vì tôi chẳng giúp ích gì nhiều nên chỉ được điểm cơ bản thôi. Cộng với điểm còn thừa lúc ở phó bản trước thì còn lại từng đó."

"Vậy là khoảng gần một triệu năm trăm nghìn tệ. Tiếc là điểm của tôi đều về mo hết rồi, không thì cũng được thêm mấy chục điểm nữa. Nhưng mà thôi, một triệu năm trăm nghìn tệ cũng đủ dùng rồi."

Minh Tu ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói tiếp:"Trần Thương, về cậu đưa cho ba mẹ tôi hai trăm nghìn tệ..."

Trần Thương quả quyết từ chối, nói: "Không được. Tôi đã nghĩ thông rồi. Về nhà tôi sẽ đưa hết tiền cho cô chú. Dù sao cũng là do tôi không chăm lo được cho cậu..."

"Đừng có dở hơi nữa. Nhiều tiền như thế cậu định đưa cho họ kiểu gì? Lẽ nào định nói với họ là tôi chết rồi, đây là tiền trợ cấp an ủi à?"

Minh Tu rất muốn trợn mắt trắng. Nếu mà được thì cậu ta rất muốn gõ cái đầu chó ngốc nghếch của Trần Thương như trước kia.

Cậu ta nói tiếp: "Hơn nữa, theo như đoàn tàu nói thì chỉ cần sau này tôi dẫn dắt được một đội ngũ thông quan thành công là có cơ hội sống lại rồi. Vậy nên cậu phải làm theo lời tôi nói. Cậu đưa cho ba mẹ tôi hai trăm nghìn tệ, nói với họ là tôi được một cơ quan bí mật tuyển dụng vào làm, vì tình hình gấp gáp nên không kịp thông báo với gia đình. Còn về cơ quan bí mật gì thì cậu cứ nói bừa ra, viện nghiên cứu, viện hàng không vũ trụ, Cục An ninh Quốc gia... Hai trăm nghìn tệ này là phí tuyển dụng của tôi. Lát nữa tôi sẽ ghi âm lại, đến lúc đó cậu đưa cùng cho họ là được."

Trần Thương sửng sốt, cảm thấy mấy tình tiết kiểu tiểu thuyết viễn tưởng này hơi không đáng tin cậy, hỏi: "Cậu nghĩ là ba mẹ cậu sẽ tin à?"

Minh Tu thật thà đáp: "Nói thực thì... Tôi cũng không chắc lắm. Vậy nên ban đầu cậu nhất định phải kiên cường. Đợi đến khi có chuyến tàu mới, tôi có thể tùy ý giao tiếp với thế giới thực thì sẽ tìm cách để gọi điện về. Đến lúc ấy họ chẳng tra được tin tức gì của tôi, lại biết tôi không gặp nguy hiểm gì mà chỉ là sinh sống và làm việc ở nơi khác thì không tin cũng sẽ phải tin thôi."

Đây quả thực là một cách chẳng thể coi là cách.

Trần Thương ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng, nói: "Minh Tu, cậu yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm được. Trước khi cậu về, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô chú."

Minh Tu mỉm cười, nói: "Ừ. Tôi tin cậu."

Trần Thương lại hơi nghẹn ngào, nói: "Cậu nhất định phải trở về đấy. Tuy theo như đoàn tàu nói, tỷ lệ thông quan không cao, dẫn dắt được một đội thông quan thành công cần rất nhiều thời gian nhưng bất kể là bao lâu, tôi đều sẽ đợi cậu. Cậu không được từ bỏ đâu đấy."

"Yên tâm đi. Thay vì quan tâm cái này thì cậu nên lo là đến lúc tôi về, cậu sẽ thành một ông chú hói đầu rồi đi."

Minh Tu cũng có đôi phần nghẹn ngào. Cậu ta không chắc chắn được tương lai sẽ thế nào nhưng vẫn có đôi chút hi vọng. Chỉ cần còn có hi vọng thì cậu ta nhất định không từ bỏ. Đây chính là đặc điểm, sự kiên trì điểm và quyết tâm của tất cả những người chơi đến từ hàng vạn nền văn minh khác nhau. Họ không hề vi đại. Tuy nhiên, mỗi một con người chiến đấu vì nền năm minh đều xứng đáng được kính trọng.

Ba phút trôi qua rất nhanh. Trần Thương nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình, đang định nói gì đó thì đã bị Minh Tu giành trước.

Cậu ta nói: "Cậu có nhớ cô bạn gái cậu hẹn hò hồi năm lớp Mười không?"

Trần Thương sửng sốt, gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Không nhớ." Sau đó lại bổ sung: "Nhưng mà tôi chỉ hẹn hò với cô ấy hai tháng."

"Ờ. Cô ấy đề nghị chia tay, chê cậu học dốt quá."

"......"

"Chỉ là đột nhiên tôi nhớ ra chuyện trước kỳ thi tháng là sinh nhật cô gái đó, mọi người đi hát karaoke với nhau. Lúc đó, cô ấy đã hát một bài hát."

"Hả?"

Minh Tu không nói nữa mà để ý thức của mình dần lan rộng ra bao trùm toàn bộ đoàn tàu, với sự giúp đỡ của số 26, cậu ta bắt đầu chương trình phát thanh trên tàu.

Một giai điệu buồn nhẹ nhàng vang lên, hát về từng lần chia tay không lời từ biệt trong cuộc sống, nhưng khi người có lòng nghe được, mỗi một câu chữ đều là sự đoàn tụ.

[Có lẽ tôi sẽ vượt núi, cưỡi gió đi về phía hoàng hôn, băng qua dải Ngân hà chỉ vì lời nói của người.]

[Có lẽ tôi sẽ trở lại bên cửa sổ và ở lại trong thế giới phồn hoa. Khi bốn mùa trôi qua, mùa hè sẽ lại xuất hiện. Phải chăng đó là một giấc mơ xa vời?]

Chắc chắn không phải mơ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv