Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 172: Tàu cao tốc Vô Hạn Hiệu / Tựa như người thân quen trở về bên nhau



Sau khi rời khỏi toa số 0, Phó Kỳ Đường thản nhiên đi về toa tàu của Cung Tử Quận. Cánh cửa toa tàu màu đen chậm rãi mở ra, Phó Kỳ Đường bước vào bên trong.

Cung Tử Quận đi phía sau anh nửa bước, đột nhiên hỏi: "Anh Tiểu Phó, em không có người nào mình muốn gặp à?"

Phó Kỳ Đường quay lại nhìn hắn: "?"

Giọng của Cung Tử Quận bỗng trầm hẳn xuống, giọng điệu còn có chút tự ti: "Ví dụ như mấy người..."

Hắn ngập ngừng, như đang muốn nói ra một vài cái tên nhưng lại không nhớ ra được, chỉ đành bỏ qua và nói tiếp: "Trước đây em cũng khá thân thiết với họ mà."

Nghe hắn nói vậy, Phó Kỳ Đường không khỏi dở khóc dở cười. Ghen tuông với ai vậy không biết? Mà sao đột nhiên lại đi ghen tuông vậy?

"Ờm... Em nghĩ coi..."

Anh cố ý khoanh tay dựa vào bàn, âm thầm quan sát vẻ mặt của Cung Tử Quận.

Thấy mình càng ậm ờ, sắc mặt hắn càng âm u, Phó Kỳ Đường mới chậm rãi nói: "Nếu mà muốn tâm sự thì Hứa Phong hoặc là Thẩm Gia Đống, Tiết Kha cũng được. Hình như em vẫn còn nợ cô ấy một chầu rượu."

Phó Kỳ Đường không nói thì thôi, lời vừa thốt ra đã khiến người ta kinh hãi. Sau khi nghe thấy ba cái tên này, Cung Tử Quận không còn cười nổi nữa. Khi xưa, đây chính là ba người tích cực theo đuổi Phó Kỳ Đường nhất.

Cung Tử Quận tuy hơi hối hận nhưng vẫn muốn mạnh mồm. Trông hắn bây giờ hệt như một chú cún bự làm sai nhưng quyết không nhận lỗi.

Hắn ương ngạnh nói: "Hay là em xem xét người khác đi."

Phó Kỳ Đường cố ý hỏi: "Hửm? Anh thấy ba người họ có điểm nào không ổn? Không biết giờ quay lại còn kịp không nhỉ? Nếu em đổi ý, dù là Miêu Anh hay Tiểu Trần thì chắc là vẫn sẽ cho em chút mặt mũi thôi ha."

Lúc này, Cung Tử Quận im luôn.

Phó Kỳ Đường bật cười, sáp lại hỏi: "Giận à? Chuyện này là do anh nhắc đến mà."

Anh cố ý đá Cung Tử Quận, mũi giày sượt qua gấu quần hắn.

Anh nói: "Em đùa thôi mà."

"Thật à?" Cung Tử Quận liếc nhìn anh.

"Tất nhiên rồi. Nhưng mà em muốn biết là anh ghen tuông cái gì vậy hử? Tự nhiên lại nhắc đến mấy người hồi trước. Kỳ quái gì đâu à."

"Vì em đã cứu họ tận mấy lận, cho dù biết rõ tình hình nguy hiểm nhưng vẫn muốn thử. Anh cản em hoài nhưng chẳng lần nào thành công. Em để tâm đến rất nhiều người."

Một lúc sau Cung Tử Quận mới lên tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Phó Kỳ Đường của hắn còn ẩn chứa một chút cảm xúc có thể gọi là ai oán. Thời khắc này Phó Kỳ Đường mới đột nhiên hiểu ra. Đúng là Cung Tử Quận đang ghen, nhưng ẩn chứa trong đó thực ra là cảm giác không an toàn. Chỉ còn một ngày nữa là tàu sẽ vào trạm, tất cả mọi người sẽ trở về thế giới an yên, bình thường. Đối với người khác, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng với Cung Tử Quận thì chưa chắc. Quá khứ và hiện tại của hắn quá mức khác biệt. Rời tàu có nghĩa là hắn sẽ trở về với điểm xuất phát, lại trở thành một chàng trai ngoài tính khí nóng nảy ra thì chẳng còn gì hết. Sự khác biệt to lớn này khiến Cung Tử Quận nhất thời không biết phải làm sao và rơi vào khủng hoảng.

"Nhưng em để tâm đến anh nhất. Ở đâu cũng vậy."

Phó Kỳ Đường nói. Từng chữ thốt ra hệt như được bọc đường. Phó Kỳ Đường mỉm cười. Anh ôm lấy mặt của Cung Tử Quận, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn giống như đang đánh đàn.

"Anh biết đó, ngày xưa em có ước mơ được làm cảnh sát. Tuy là sau này lại làm cảnh sát giao thông nhưng vẫn không khác gì mấy. Vậy nên, mấy việc như cứu người hoàn toàn là vì sứ mệnh và trách nhiệm chứ không phải vì em quan tâm hay yêu thích họ. Hiểu chưa? Hơn nữa anh quên rồi à? Một điểm đổi được một trăm nghìn tệ đấy. Cung Tử Quận, giờ anh đang có bao nhiêu điểm hả?"

Cung Tử Quận sửng sốt, cố gắng nhớ lại rồi lại gần bên tai Phó Kỳ Đường nói ra một con số.

Phó Kỳ Đường nghe xong hết hồn.

"Có ba năm thôi mà anh kiếm được nhiều điểm thế á?"

Anh nhìn chằm chằm Cung Tử Quận, sau đó bật cười, giọng nói bỗng nhẹ tựa lông hồng: "Thế mà anh còn bày đặt lo với chả lắng? Bé chó sói sở hữu tới cả chục tỷ nhân dân tệ, lại còn đẹp trai thế này, người lo lắng phải là em mới đúng chứ!"

Anh vỗ lên mặt Cung Tử Quận rồi nói tiếp: "Trẻ tuổi, đẹp trai, lại còn giàu có. Haiz... Anh muốn đổi sang người tốt hơn lúc nào cũng được luôn ấy."

Nhẫn nhịn để hơi thở ấm áp phả vào mặt một lúc lâu, Cung Tử Quận cuối cùng cũng không nhịn được nữa cúi xuống hôn Phó Kỳ Đường, vừa mãnh liệt, vừa háo hức, lại vừa trân trọng.

"Không có ai tốt hơn được nữa đâu."

Hai bóng hình chồng lên nhau bước vào phòng, làn sóng say mê khuấy động bầu không khí trong lành.

Giữa mưa gió to lớn, Cung Tử Quận nói ra một câu, từng chữ đều vô cùng dịu dàng: "Anh đã có được người tốt nhất rồi."

*

Ngày hôm sau, vẫn là trong toa số 0, những con số hiển thị trên chiếc màn hình màu xanh lam không ngừng nhảy nhót. Chỉ còn mười phút nữa, tàu sẽ vào trạm.

Tô Úy vừa uống bia, vừa không ngừng ngước nhìn thời gian trên màn hình, nói: "Đoàn tàu bảo là tôi thế này tạm thời chưa thể về nhà được, tình hình của con gấu bông này tương đối đặc biệt. Chắc là sẽ phải tới thị trấn búp bê một chuyến, tìm thợ làm búp bê ở đó tách gấu bông ra khỏi người tôi. Nhưng mà đoàn tàu đã bảo đảm rằng sẽ không có nguy hiểm gì nên tôi đã đồng ý rồi."

Lâm Phưởng tò mò nhìn đôi tai gấu trên đầu Tô Úy, hỏi: "Thế đoàn tàu sẽ đưa cậu đi à? Nó sắp ngừng lại rồi cơ mà?"

"Quản lý sẽ xin giúp tôi." Tô Úy gãi đầu, đáp.

Ở một góc khác, Trần Thương đang tò mò xem xét cánh tay vừa mới được đoàn tàu chữa trị cho của mình. Ba Viên ngồi cạnh nhận xét cánh tay mới này vừa trắng vừa nhỏ, cứ như tay của con gái. Trần Thương không phục, bèn bắt Ba Viên cùng nhau so kè vật tay. Ba người chơi nữ là Miêu Anh, Dịch Văn Văn và Lý Lan thì đang tụm lại một chỗ nói chuyện, trao đổi địa chỉ cũng như phương thức liên lạc, hẹn nhau qua một khoảng thời gian nữa sẽ cùng tới thăm con gái của Lý Lan. Tống Dục đang sắp xếp lại chứng từ trong chiếc vali anh ta mang theo lúc lên tàu, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Dịch Văn Văn đang cười to ở phía bên cạnh.

Cung Tử Quận nhìn Phó Kỳ Đường, chân thành nói: "Số 26 nói lát nữa xuống thì mọi người đều sẽ trở về mốc thời gian lúc trước khi lên tàu. Anh Tiểu Đường, anh nhớ em là người thành phố X. Anh sẽ đi tìm em."

Phó Kỳ Đường đáp: "Ừm."

Vì có được ký ức của cả hai kiếp sống nên mãi sau anh nhớ ra được rằng ở thế giới thực, mình là một cảnh sát giao thông, đang trên đường đi công tác.

Anh nhớ về nơi mà mình phải đến lần này nên cố ý làm bộ không có chuyện gì hết mà hỏi lại Cung tử Quận: "Hình như là hơi xa. Anh phải đi từ thành phố Y tới, đúng không?"

......

Tu... Sau khi tiếng còi cuối cùng vang lên, một đoàn tàu màu xám từ từ tiến vào ga. Cửa tàu mở ra, ánh mặt trời bên ngoài hắt vào bên trong tàu. Tất cả mọi người đứng đó, nhất thời dường như đều quên mất mình đang định nói gì, làm gì, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một lúc lâu sau, Miêu Anh mới lên tiếng: "Đi thôi. Rất vui vì được làm quen với mọi người, cũng cảm ơn rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi. Sau này hãy liên lạc thường xuyên nhé."

Nửa gương mặt của cô được ánh mặt trời soi tỏ, khiến cho nụ cười của cô trông càng thêm rạng rỡ. Cô nói rồi bước về phía trước và biến mất.

"Tôi cũng đi đây. Anh Tiểu Phó, anh Sói, Văn Văn, mọi người nữa, lưu số điện thoại của tôi cả rồi đấy. Sau này nếu có tới thành phố A thì đừng quên rủ tôi đi nhậu nhé."

Ba Viên vẫy tay rồi cũng quay người, bước về phía ánh mặt trời.

"Nghĩ đến việc trở về vẫn còn phải trải qua nửa năm lớp Mười Hai nữa, không thấy vui trong lòng. Có bao nhiêu chữ đều trả hết chữ lại cho thầy cô rồi, thi đại học kiểu gì bây giờ?"

"Ấy? Chị Văn Văn, hóa ra chị đang học lớp Mười Hai thật à? Em còn tưởng chị lừa em nữa."

"Lừa cậu làm cái gì? Cậu vốn nhỏ tuổi hơn tôi mà!"

"Tôi cũng tưởng Tiểu Trần lớn lớn rồi cơ. Dù sao thì với cái chiều cao này, ai mà tin là mới Mười Sáu cơ chứ. Hahaha..."

"Văn Văn, về rồi phải liên lạc với chị đấy nhé. Chị sẽ liên lạc với em."

Lúc mọi người đang lục tục xuống tàu, Phó Kỳ Đường quay sang nhìn người bên cạnh mình.

"Đến lượt chúng ta rồi."

Anh nói rồi đưa tay về phía Cung Tử Quận. Một bàn tay khác đặt lên tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Hai người cùng nhau bước xuống sân ga, mỗi bước chân như vượt qua dòng thời gian lắng đọng, bao nhiêu hiểm nguy và muôn vàn kỳ diệu, cuối cùng trở lại nhân gian tại khoảnh khắc này.

......

Sân ga chật kín hành khách. Một bà mẹ bế con chật vật chen ra khỏi đám đông và đưa tấm vé trên tay cho người soát vé ở cửa tàu. Bàn tay một giây trước vẫn còn đang được nắm chặt đã trống không, chỉ là trong lòng bàn tay dường như vẫn đang nắm giữ thứ gì đó. Phó Kỳ Đường bừng tỉnh, cúi đầu liếc nhìn. Đó là một tấm vé tàu màu xanh nhạt.

"Tút... Quý hành khách thân mến, chuyến tàu G926 từ thành phố X đến thành phố Y chuẩn bị ngừng soát vé. Vui lòng mau chóng..."

"Chưa biết là ai tìm ai đâu nha."

Anh khẽ cười rồi đưa vé tàu cho nhân viên soát vé.

*

Nơi nào đó tại thành phố Y, mười giờ đêm. Cảnh sát giao thông Tiểu Lộc ôm hai chiếc bình giữ nhiệt vừa đổ đầy nước nóng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh.

Sau khi đưa một bình cho chàng trai trẻ đang đứng bên đường, cậu ta ngượng ngùng nói: "Đội trưởng Phó, thật là... Anh vừa vất vả tới đây một chuyến lại đúng lúc gặp đợt kiểm tra gắt gao, nửa đêm còn phải trực ca cùng chúng tôi. Thật ngại quá, vất vả cho anh rồi!"

Chàng trai mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm. Hơi nước trắng xóa bay lên, làm nổi bật khuôn mặt của anh.

"Không sao. Bên này không đủ người, tôi trực ca cũng có vấn đề gì đâu." Phó Kỳ Đường nói.

Anh nhìn xung quanh. Đây chẳng phải đoạn đường tấp nập gì, xung quanh cũng không hề có mấy chỗ vui chơi giải trí như quán ba, quán nhậu, lưu lượng xe cũng rất ít. Chẳng hiểu sao lại lập chốt trực đêm ở đây.

Dường như Tiểu Lộc nhận ra sự thắc mắc của anh nên chủ động giải thích: "Lúc trước trong đội nhận được tin người dân báo cáo rằng ban đêm ở đây có đua xe, vừa ồn ào lại còn vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi kiểm tra camera giám sát và phát hiện cứ đến đêm lại có có bảy, tám chiếc xe máy chạy đua quanh các con phố gần đây. Tất cả đều là xe phân khối lớn, thậm chí một số còn không có biển số xe. Đáng sợ hơn nữa là đám đua xe này hầu hết đều là học sinh các trường lân cận, tan lớp tự học buổi tối là kéo nhau ra ngoài vui chơi. Thanh niên choai choai mười bảy, mười tám tuổi rất hăng máu, có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất phiền phức. Hai ngày nay đúng vào đợt siết chặt kiểm tra nên tôi đã bị phái tới đây."

Phó Kỳ Đường gật đầu. Anh như nhớ ra gì đó, không khỏi khẽ mỉm cười, nói: "Học sinh cấp ba bây giờ đều chạy xe máy đi học vậy à?"

"Thì đều do phụ huynh không quan tâm đến con em mà ra. Có chuyện gì thì đến hối hận cũng chẳng kịp." Tiểu Lộc nói.

Hai người đứng đó một lúc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy vài chiếc xe máy đang đi đến. Bốn chàng "kỵ sĩ" mặc đồng phục học sinh đứng cạnh nhau chắn đường.

Tiểu Lộc đặt bình nước xuống đi qua phía đó chặn mấy chiếc xe lại.

Nhóm "kỵ sĩ" cởi mũ bảo hiểm, bốn gương mặt thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết lộ ra.

"Bao nhiêu tuổi rồi hả? Có căn cước công dân không? Lấy ra tôi kiểm tra!"

"Hay nhỉ! Mới mười lăm tuổi mà đã dám chơi mấy cái trò này. Không sợ gãy chân à?"

"Gọi điện cho phụ huynh mau!"

Tuy còn trẻ nhưng Tiểu Lộc lại rất cao lớn, lúc nghiêm túc trông vô cùng đáng sợ. Đám "kỵ sĩ học đường" mới đầu còn ương ngạnh nhưng chẳng mấy chốc đã bại trận, rối rít cầu xin Tiểu Lộc tha cho nhưng lại bị cậu ta từ chối một cách vô tình.

Đúng lúc này, một loạt tiếng động cơ vang lên ở phía bên kia con phố, đang tiến lại gần đây. Tiểu Lộc tức đến giậm chân, đang tính thả đám kỵ sĩ học đường kia ra để xông về phía đó thì đã bị Phó Kỳ Đường cản lại.

"Để tôi đi cho. Cậu ở đây trông chừng đám này đi." Phó Kỳ Đường nói.

Một chiếc mô tô màu đen lao tới từ bên phải, Phó Kỳ Đường đứng từ xa vẫy tay ra hiệu dừng xe. Chỉ cách đó trăm mét, chiếc mô tô màu đen ngay lập tức xuất hiện và dừng bên cạnh Phó Kỳ Đường.

"Vui lòng xuất trình bằng lái." Phó Kỳ Đường nói.

Anh liếc nhìn chủ nhân của chiếc xe, nhận thấy đối phương cũng đang nhìn mình qua chiếc mũ bảo hiểm thì không khỏi bật cười.

Anh hất cằm về phía bốn kỵ sĩ học đường vừa mới bị tóm kia, hỏi: "Bạn học của bọn họ à? Đã đủ tuổi chưa mà dám chạy như vậy hả?"

Chủ xe chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Hắn lấy bằng lái xe trong túi áo ra đưa cho anh.

Phó Kỳ Đường liếc nhìn chiếc bằng lái. Người đàn ông trong ảnh đầu bự tai to, ít nhất cũng phải cả trăm cân. Có nhìn sao cũng không thể giống với cái tên cao lớn chân dài trước mặt.

"Lấy bằng lái của người khác ra lòe tôi? Anh bạn nhỏ, cởi mũ bảo hiểm ra đi."

"Anh cảnh sát, em vội đi đón bạn trai. Đến muộn thì em ấy giận mất. Anh bỏ qua cho em đi."

Giọng nói tràn ngập ý cười vang lên từ phía sau chiếc mũ bảo hiểm, mang theo sự khàn khàn đặc trưng của thanh thiếu niên, trùng khớp với âm thanh trong ký ức, vừa ngạo mạn, vừa lạnh lùng.

Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy mép dưới của chiếc mũ bảo hiểm, nhấc mạnh nó lên, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc lộ ra.

Giống như vô số lần trong quá khứ, Cung Tử Quận ngồi trên xe mô tô, nghiêng đầu, toát ra chút đặc tính của loài chó mà Phó Kỳ Đường không thể cưỡng lại.

Hắn cười, hỏi: "Vậy được chưa?"

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở thế giới này, lại tựa như người thân quen trở về bên nhau.

Toàn văn hoàn - 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv