Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Phạm cúi đầu nhìn thuốc, lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, hơi kinh ngạc.
Dung Kỳ giải thích: “Tôi thấy cô bị Lão Hoắc cắn bị thương, đây là thuốc chống viêm, cô cầm mà bôi. Tôi mua ở tiệm thuốc bên kia kìa.”
Dung Kỳ nói xong khoa tay múa chân chỉ tiệm thuốc bên cạnh.
Cảnh Phạm hiểu ra anh có ý tốt, trái tim lạnh lẽo thoáng có chút ấm áp.
Đưa tay ra nhận, mỉm cười với cậu: “Cảm ơn.”
Nụ cười kia tràn ngập sức cuốn hút.
Dung Kỳ nhìn mà ngơ ngẩn mất một lúc, vội xua tay: “Không cần cảm ơn, thuận tay thôi mà. Đúng rồi, ngoài thuốc chống viêm, còn một cái là trừ sẹo. Tôi chọn ở tiệm thuốc, cũng không biết hiệu quả thế nào, có dùng được không.”
Cảnh Phạm gật đầu, ngoài nói ‘cảm ơn’ cũng không biết phải nói gì.
“Đúng rồi, chúng ta trao đổi số điện thoại được không?” Dung Kỳ nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng.
Cảnh Phạm không có lý do từ chối, lấy di động từ trong túi ra.
“Đây là số của tôi.” Dung Kỳ đưa di động đến trước mặt Cảnh Phạm, chỉ vào dãy số kia.
Cảnh Phạm gật đầu: “Tôi lưu tên anh là gì đây?”
“Dung Kỳ. Dung trong dung khí (mang, chứa), kì trong kì nguyện (ước nguyện). Còn cô, Lão Hoặc gọi cô là Cảnh Phạm, vậy Phạm trong tên cô có nghĩa là gì?”
“Phạm trong Phạm ngữ (tiếng Phạn).”
Hai người trao đổi số điện thoại, Dung Kỳ chủ động mở miệng: “Cô ở đâu, nếu không tôi đưa cô về một đoạn?”
“Không cần, tôi muốn một mình một lát.”
“Muộn như vậy rồi, một cô gái đi trên đường không an toàn. Tôi đưa cô về?” Dung Kỳ tha thiết nhìn Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm đang nghĩ nên từ chối khéo ý tốt của Dung Kỳ như thế nào, một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh bọn họ.
Hai người nghe tiếng nhìn qua.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn lãng của người bên trong xe hiện ra dưới ánh đèn vô cùng lạnh lẽo.
Là anh.
Hoắc Cảnh Thành.
Bất ngờ, Cảnh Phạm ngây người.
“Lên xe.” Anh mở miệng, hai chữ, đơn giản không độ ấm.
Nói, đương nhiên là nói với Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm kinh ngạc.
Dung Kỳ đi qua, tay khoác lên cửa kính xe: “Lão Hoắc, anh đừng đùa nữa, mau đi đi. Tôi tiễn cô ấy về.”
Hoắc Cảnh Thành nghiêm túc nhìn Dung Kỳ: “Cậu không trêu đùa được cô ta đâu.”
Dung Kỳ quẫn bách: “Ai muốn trêu đùa cô ấy? Em là loại người đó sao?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành bỏ qua cậu, nhìn về phía người đứng sau: “Lên xe.”
Đối thoại vừa rồi của hai người, Cảnh Phạm nghe thấy hết. Cô trào phúng nhếch môi: “Cả người tôi đều bẩn, không dám lên xe nhiễm sang Hoắc tổng ngài.”
Cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch ngây thơ nghĩ Hoắc Cảnh Thành tốt bụng muốn đưa mình về.
Hoắc Cảnh Thành sắc mặt cũng không gợn sóng. Mặt không chút thay đổi mở cửa xe xuống dưới, kéo cô nhét vào ghế phó lái.
Cảnh Phạm giận không kìm nén được: “Hoắc Cảnh Thành, thả tôi xuống!”
Anh làm như không nghe thấy cô nói gì, trực tiếp kéo đai an toàn ra giữ cô trên xe.
“Lão Hoắc, anh làm gì vậy? Anh như thế này là bắt cóc!” Dung Kỳ ở một bên ngăn cản.
Hoắc Cảnh Thành trực tiếp đóng cửa xe, khóa lại, liếc qua di động trong tay Dung Kỳ một cái: “Cậu có thể báo cảnh sát.”
“...” Dung Kỳ giơ ngón giữa với anh.
Hoắc Cảnh Thành xoay người chuẩn bị quay về ghế lái. Đi được một bước lại dừng lại. Ánh mắt âm u nhìn Dung Kỳ, đột nhiên mở miệng: “Vị hôn thê của anh trai tôi khi còn sống chính là cô ta.”
Dung Kỳ sửng sốt.
Sau đó hiểu ra.
“Nhưng mà...” Nói đến đây, cậu dừng lại, ánh mắt nhìn sang Cảnh Phạm còn giãy dụa trong xe, vẫn không tin nổi: “Có phải hiểu lầm gì không?”
“Tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, cậu cảm thấy còn hiểu lầm thế nào được?” Anh hỏi lại.