Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bọn họ không làm khó dễ cô chứ?” Ngay tại lúc đó, nhân viên phục vụ lúc trước lo lắng đi về phía cô.
Suy nghĩ của cô lập tức bị cắt ngang.
Hoàn hồn, gần như lập tức áp chế ướt át và chua xót nơi đáy mắt.
Cong môi.
Lắc đầu: “Không, tôi ổn.”
“Nhưng... Chỗ này của cô chảy máu kìa.” Đối phương chỉ cổ cô.
Cảnh Phạm đưa tay che.
Chất lỏng ấm nóng, dinh dính, dính vào lòng bàn tay cô.
Có thể thấy, anh hận mình đến mức nào...
“Tôi không sao. Ở đây không còn việc của tôi nữa, tôi đi trước nhé.”
“Vậy tạm biệt.”
Cảnh Phạm đi về phía sau thay quần áo.
————
“Lão Hoắc, anh đang làm cái quái gì thế?” Dung Kỳ khinh bỉ nhìn người đối diện: “Bắt nạt một cô gái, cậu thấy hay ho lắm nhỉ?”
Hoắc Cảnh Thành tâm tình tồi tệ cực điểm, anh không thèm để ý Dung Kỳ, chỉ uống hết nửa chai rượu vừa rồi còn lại.
“Được rồi, anh đừng uống nữa.” Hạ Lễ Ngộ nhíu mày, đoạt lấy ly rượu.
“Mọi người cứ chơi đi, tôi đi trước.” Hoắc Cảnh Thành kéo kéo cà vạt trên cổ, đứng dậy rời đi.
Anh cần thông khí.
Không biết vì sao, nhớ lại nụ cười cuối cùng của cô gái ấy liền cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực.
“Tôi cũng đi!” Hoàn toàn mất hứng, Dung Kỳ cũng không muốn ở lại nữa. Cậu vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn về phía Cảnh Phạm vừa đi mất.
Vừa rồi Lão Hoắc cắn sâu như vậy, nói chuyện còn khó nghe, có lẽ dọa cô sợ rồi. Giờ chắc đang trốn chỗ nào đó khóc đi?
“Vậy đi cùng nhau.” Hạ Lễ Ngộ nắm lấy vai cậu, xoay đầu cậu lại: “Được rồi, anh đừng nhìn nữa!”
——
Cảnh Phạm thay xong quần áo rời khỏi quán bar, gió lạnh đập vào mặt.
Tim đập loạn nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi thành thị, cảm giác cô đơn trống vắng ùa vào trái tim cô.
Cô nghĩ, lúc trước cô một mình về nước có phải quyết định sai lầm hay không.
Có lẽ...
Cô nên rời khỏi thành phố này, một lần nữa quay về Mĩ, trở lại bên cạnh Tiểu Chanh Tử.
Người ở thành phố này, gặp lại không bằng hoài niệm...
Cô thở sâu, lặng bước nơi ngã tư yên tĩnh.
“Ê! Ê! Này!”
Phía sau có người.
Cảnh Phạm đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không thể tự thoát ra được.
Mãi đến khi người nọ nhào tới, chặn đường cô, cô mới hoàn hồn.
Giật mình lùi về phía hai bước.
“Là tôi, bị dọa à?” Đối phương cười cực kỳ sáng lạn, để lộ khuôn mặt búp bê, thoạt nhìn còn hơi chút trẻ con, giống một đứa bé.
Cảnh Phạm nhận ra anh.
Người vừa ở cùng Hoắc Cảnh Thành.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Cô nhìn anh.
Dung Kỳ bị cô nhìn mà hơi xấu hổ.
Ánh mắt này thật đẹp! Vừa sáng vừa trong, giống thủy tinh vậy.
Cái tên Lão Hoắc kia đối diện với đôi mắt như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như thế, thanh âm ôn nhu đến như vậy, làm sao lại nỡ xuống tay bắt nạt nhỉ?
Thật sự là vô liêm sỉ!
“Làm sao vậy?” Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, Cảnh Phạm hoài nghi hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”
“A, không, không có. Rất sạch sẽ.” Dung Kỳ hoàn hồn: “Tôi cũng không có việc gì. Chỉ là... Vừa rồi Lão Hoắc đối xử với cô như vậy, cô đừng giận nhé.”
Cảnh Phạm mím môi, lắc đầu.
Chuyện giữa bọn họ, thật ra người ngoài không hiểu được.
“Tuy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng bình thường Lão Hoắc không phải như vậy. Hôm nay tình huống có chút đặc biệt.”
“Hửm?”
“Hôm nay là ngày giỗ của anh trai anh ấy. Hàng năm cứ vào thời gian này, tâm tình anh ấy đều không tốt.”
Ngày giỗ của anh Quân Thâm?
Cho nên, hôm nay anh mới đến tìm mình gây phiền toái cho hả giận?
Cảnh Phạm hít một hơi: “Tôi biết rồi.”
Cô có ý muốn đi.
“Còn có cái này nữa...” Dung Kỳ mau chóng lấy từ trong túi ra tuýp thuốc mình vừa mua trong hiệu thuốc.