Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm năm trước, oanh động lúc cô mang dấu hôn đầy người xuất hiện ở tiệc đính hôn, anh tới tận bây giờ cũng không quên được.
Nghe vậy, cuối cùng Dung Kỳ câm nín.
Năm năm trước, cậu và Lão Hoắc còn chưa quen biết. Nhưng khi cậu còn ở trong nước, trong giới cũng chỉ lớn đến vậy, việc này ít nhiều cũng có nghe một chút.
Nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới người này chính là Cảnh Phạm.
Khó trách ánh mắt vừa rồi Lão Hoắc nhìn cô như nhìn kẻ thù. Hóa ra thật sự là kẻ thù.
Hoắc Cảnh Thành ngồi trên ghế lái.
Cảnh Phạm còn chưa kịp mở miệng, anh đã khởi động xe.
Cô đơn giản buông tha cho việc giãy dụa. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đến cũng phải đến, để kệ xem thật ra anh muốn làm gì là được.
So với việc mình không muốn nhìn thấy anh, chỉ sợ anh lại càng không muốn gặp mình.
Xe đi được một đoạn, bên trong xe vô cùng im lặng.
Hoắc Cảnh Thành cuối cùng cũng mở miệng: “Cách xa bạn tôi ra một chút.”
Bảy chữ tràn ngập cảnh cáo.
Cảnh Phạm đầu dựa vào cửa kính xe, nghe thấy lời anh nói nhướn mày, cười khổ. Đây là anh mục đích anh bảo mình lên xe?
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Đừng vọng tưởng đánh chủ ý lên cậu ấy.”
A ~~
Anh thật sự coi mình là rắn rết mà ~
Giống như tới gần ai, người đó sẽ gặp tai họa.
Khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Phạm vẫn luôn mỉm cười: “Hoắc tổng, anh không thấy mình quản hơi nhiều à? Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?”
Hoắc Cảnh Thành quay qua liếc cô một cái.
“Nói như vậy, cô định qua lại với Dung Kỳ?”
Cảnh Phạm ngồi thẳng dậy: “Nhớ không nhầm lúc trước ở quán bar, anh nói với tôi người bạn này của anh rất có hứng thú với tôi. Đúng không? Tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt. Tính cách tốt, hình thể đẹp, phẩm vị cũng không tệ, vì sao lại không lui tới chứ?”
Bàn tay cầm tay lái của Hoắc Cảnh Thành xiết chặt. Cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần là đàn ông, ai cô cũng không định buông tha?”
“Cũng không phải.” Cảnh Phạm cười cười, nghiêng người ghé sát lại anh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, lông mi chớp chớp: “Ví dụ người như Hoắc tổng, tôi chẳng có chút hứng thú nào cả.”
Hoắc Cảnh Thành hô hấp nặng nề.
Ánh mắt trầm xuống.
Là lòng tự trọng quấy phá sao? Vậy mà cảm thấy những lời người kia nói khiến người ta thật sự vô cùng căm tức.
Hơn nữa...
Dáng vẻ mỉm cười đưa tình của cô, mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ khi cô tới gần anh, với anh mà nói, căn bản là một loại hấp dẫn không tiếng động.
Người này bây giờ chẳng phải đang hấp dẫn anh sao?
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, ánh mắt càng phát ra sâu không lường được: “Không có hứng thú?”
“Đúng vậy, không có hứng thú.” Cô không biết suy nghĩ trong lòng anh, nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc nói xong lời nói dối.
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thành nheo lại, đột nhiên cúi người xuống, không đợi Cảnh Phạm phản ứng lại, một tay không khỏi phân trần giữ chặt sau gáy cô.
Cảnh Phạm trố mắt.
“Anh, mau lái xe... Ưm...”
Âm thanh còn lại bị môi người nọ bá đạo ngăn chặn.
Xe đột ngột dừng lại, đỗ giữa đường.
Trên môi truyền đến nhiệt độ và tiếng hít thở ồ ồ của người kia, Cảnh Phạm kinh ngạc đến ngây người.
Hai tay chống ngực anh bắt đầu xiết lại, đầu ngón tay phát run.
Đây nhất định là ảo giác của cô.
Không thể nào.
Hoắc Cảnh Thành chán ghét mình như vậy mà! Sao anh có thể hôn mình?
Mà đương sự cũng kinh động không kém.
Anh đang làm gì?
Anh đang hôn một kẻ anh căm thù đến tận xương tuỷ!
Giọng nói này ngừng kêu gào trong đầu anh, giống như tiếng chuông báo động.
Anh hẳn nên lập tức lùi về sau, hẳn nên lập tức đẩy cô ra xa, thậm chí ném khỏi xe, nhưng cứ như bị ma ám, anh căn bản không làm được.