Rầm...!! Đoàng...!!
Mặt đất lún sâu bởi cú đánh mạnh bạo từ một nữ nhân. Khói bụi mịt mù dần tản đi hiện ra diễn cảnh đáng sợ. Một nam sinh nằm trên đất ngã nhào ra bất tỉnh, thương tích chất chồng bởi cuộc tranh đấu với người con gái vẫn đứng hiên ngang.
\- Lại thua?
\- Đúng là Tinly, luôn hung dữ như vậy.
\- Đúng là đần độn mới dám đấu với cô ta.
\- Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Ngồi trên ghế Hội Trường nhìn xuống ai cũng xì xầm to nhỏ. Alice ôm chặt cô trong lòng dường như rất hoảng sợ. Sự tập trung chỉ dời lên một thân ảnh duy nhất là nữ nhân xa xa đang cầm kiếm gỗ mục nát. Mái tóc ngắn uốn xoăn ngang vai đen tuyền ôm sát gương mặt bầu bĩnh. Ngũ quan thanh tú xinh đẹp nhưng có phần đáng sợ trong đôi mắt khiến người nhìn e ngại.
" Đó là chị gái của bạn. Dũng mãnh nhỉ? "
Alice nhìn qua Cà Phê đang ngồi cứng đờ cất tiếng mà cũng gật đầu. Bầu không gian vốn tĩnh lặng bị tàn phá bởi một cơn gió thốc nổi lên ập tới đột ngột vào mặt Alice. Thân hình cô gái sững lại, cảm nhận mũi kiếm nhọn đang chĩa vào chiếc cổ mịn màng. Đối diện là người chị gái hữu danh vô thực... Tinly Sophia...
\- Tuyên chiến rồi?
\- Có kịch hay xem.
\- Chị em tương tàn ah...
........
Hai mắt đối diện nhìn nhau mang lại sự ngột ngạt khó tả thành lời. Tinly nhướn mày nhếch mép, buông mũi kiếm xuống cất tiếng
" Hóa ra đây là cô em gái xinh đẹp từ trời rơi xuống của tôi? Ha ha... Chào mừng em bước đến địa ngục, và tôi sẽ là người tiễn em đi. Con chó lạc đường "
Âm thanh gằn giọng câu cuối nói rõ sự chanh chua và cay nghiệt mà Tinly giành cho Alice. Cô ngồi trong lòng cô ta, nhưng lại chẳng thèm để mắt đến nữ nhân đang mang lại cỗ uy hiếp. Mà dường như chỉ chăm chú về một hướng không xa, nơi khí tức xa lạ lại quen thuộc đang ẩn núp. Đôi con ngươi hồng ngọc phút chốc lóe lên ý cười lạnh lẽo, lạnh đến mức không ai có thể hình dung được khi đứng cận kề.
" Tôi... tôi không muốn... "
" Em gái khinh thường người chị này sao? "
Tinly nhíu mày có vẻ rất khó chịu trước thái độ của Alice. Mọi người xung quanh cười cợt ngóng trông một cuộc chiến oanh liệt.
Tại nơi xa khuất của Hội Trường, ẩn trong màn đêm tối có thể nhìn bao quát toàn bộ diễn cảnh đang xảy ra. Zola mỉm cười nhẹ nói chuyện phiếm
" Nguyệt Tâm Sứ thấy đứa con gái nuôi của ta thế nào? "
" ... "
Kẻ được gọi là Nguyệt Tâm Sứ đứng lặng lẽ nhìn ra, nhưng tầm mắt lại vẫn chỉ dán vào thân ảnh thỏ con nhỏ bé. Zola cảm nhận được điểm bất thường nhưng cũng chỉ im lặng quan sát...
Rầm...!!
" Mày xem thường tao sao con nhỏ kia? "
Tinly tức giận chém đường kiếm xuống nền đất khiến nó phút chốc lúng sâu. Hành động bạo trợn không hoài nghi đã khiến Alice giật mình. Cô dời lại ánh nhìn lên kẻ phá rối, đôi con ngươi biến thành màu đỏ máu nhiễm đẫm uy quyền. Tinly nhận thức được liền nhìn xuống đối diện với cô, nhưng trong cốt khảm lại hiện lên từng tầng sợ hãi.
Tinly một giây cũng không muốn nhìn vào đôi mắt như có chứa cả cõi u hồn đó nữa. Lùi lại từng bước cố trấn tĩnh sự sợ hãi vô hình đang trào dâng. Mồ hôi trên trán úa ra thi nhau chảy dài...
' Hừ '
Cô liếc mắt lãnh đạm thu lại uy khí, cũng là lúc Tinly đột ngột bỏ chạy mất dạng không nói lời nào khiến ai cũng bàng hoàng. Alice ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cô trong vòng tay không rõ từ bao giờ đã biến mất...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vùng đất rộng lớn với thảm cỏ đang lao mình nghiêng ngả theo cơn gió. Thân hình thỏ nhỏ đơn bạc đạp lên nền đất nhưng lại tràn đầy sự cuồng ngạo. Đôi mắt cũng trở về huyết tử điu tàn vốn có, đối diện với vị Nguyệt Tâm Sứ thần bí...
" Huyết Vương, người thu lại toàn bộ khí tức khiến ta nhận không ra "
Bàn tay mảnh mai đưa lên vuốt nhẹ, gương mặt nữ tử thanh thuần hiện ra rõ ràng. Nụ cười đầy thâm ý của Phượng Lam Di dường như ẩn chứa phần đề cao cảnh giác.
" Ha~ "
Cô cười nhạt, một tầng sáng bao phủ thỏ con từ từ kéo dài khiến cô trở về là một linh hồn tựa ảo ảnh. Mái tóc xuông mượt màu tím lung linh phất phới giữa biển trời như một dãy tơ tằm thắt lại lòng nhân. Rũ rượi trên dung nhan tuyệt trần xinh đẹp vẫn ma mị lạnh nhạt đến ưu sầu. Tinh linh bình thản cho người ngắm nhìn như thể là đặc ân cao thượng. Mi mắt vẫn hạ xuống nhìn thảm cỏ, hai tay thon dài thật khẽ chạm lên sự hoang dại xanh tươi. Tầng kết giới vô hình triệt để bao trọn cả hai...
" Người muốn gì? Ta không phá hoại người đâu "
" Đi theo ta "
Ba từ đơn giản thốt ra như chuông bạc ngân vang đọng lại lòng người. Phượng Lam Di kinh ngạc trước câu nói như gió thoảng mây trôi, sau cũng cười nhẹ tự trấn định trả lời.
" Ta tài hèn sức mọn, không đủ khả năng đi theo Huyết Vương ngài "
" Đi theo ta trong thế giới này "
" Tại sao? "
Cô nâng mi cong vút đen tuyền lên để lộ mâu quang như đang chứa muôn vàn tinh tú của cõi vĩnh hằng bên trong. Đôi mắt có thể xuyên tạc linh hồn rẻ mạt của một con người. Cũng có thể xuyên thấu đáy lòng họ mà khuấy đảo bên trong... Thật đẹp... thật diễm lệ...
" Ngươi sẽ chết "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Tiểu Bạch Ngọc... em đâu rồi? "
Alice lo lắng đi xung quanh tìm kiếm mong thấy được bóng dáng cô. Nhưng lướt qua bao con người, đi qua bao nơi cũng không thấy cô ở đâu. Hai mắt cũng bắt đầu ngấn lệ, không quan tâm đến những tiếng xì xầm to nhỏ của học viên.
" Họ đang nói bạn có khả năng khiến Tinly sợ hãi kìa "
Cà Phê tưng tưng nhảy theo nói cho Alice biết tình thế của mình hiện giờ. Nhưng cô gái vẫn không đoái hoài gì tới, chỉ chăm chăm vào việc tìm kiếm. Chạy đi đến khu vườn khi trước, nhìn dáo dác xung quanh.
" Em ở đâu vậy? Trở lại với chị đi "
Nhưng thứ trả lời lại câu hỏi của Alice là âm vọng truyền vang từ cơn gió. Một mảng tĩnh lặng khiến cô gái cảm nhận rõ sự hiu quạnh. Khoảng không gian rộng lớn trải dài, bước đi trên nền cỏ mà đôi mắt bắt đầu ước lệ. Siết chặt tay vào lòng ngực như sợ hãi mất đi một người bạn quan trọng.
" Ah... "
Alice giật mình hét lên khi có một đôi bàn tay đang nắm lấy cổ chân nhỏ gọn. Theo phản xạ nhìn xuống mới nhận thức được đó là một nam nhân bẩn thỉu, chớp động mi mắt chau mày tự hỏi
" Sao mình lại thấy quen như vậy? "
Alice mím môi đang không biết làm gì thì thấy bóng hình thỏ con từ xa đang nhảy tới. Nụ cười vươn lên môi chạy vội ôm cô vào lòng
" Tiểu Bạch Ngọc, em đã đi đâu vậy? "
Cô nhìn nữ nhân đang vui mừng đến tươi tắn cũng yên lặng an tọa trong lòng cô ta. Đôi mắt hồng ngọc liếc nhìn tên ăn mày đánh giày, đưa tay chỉ chỉ thu hút lại sự chú ý của Alice.
\[ Sao tên này ở đây chứ? \=.\=? \]
" Ah, phải rồi. Anh là ai vậy? "
" ... "
" Nhà anh ở đâu? Anh là học viên của trường? "
" ... "
Alice cố hỏi nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đến não nề của hắn. Bước gần tới hơn đưa tay muốn chạm vào hắn thì bỗng nhiên bàn tay đầy vết thương đưa lên đầu thỏ xoa xoa. Alice mỉm cười vờ hỏi
" Anh cũng thích tiểu Bạch Ngọc sao? "
" \*Gật đầu\* "
Cuộc đối thoại trở nên khách quan hơn khi Alice nhận được sự tương tác của nam nhân. Liền ngồi xuống nền cỏ ân cần hỏi han
" Anh lạc sao? "
" ... "
" Tôi là Alin Sophia, con nuôi của hiệu trưởng. Còn anh? Có cần tôi giúp gì không? "
" ... "
" Anh tên gì? "
" Conal Vincent "
" Anh cần gì sao? "
" ... "
Hắn lại tiếp tục im lặng, cúi đầu vẫn đưa tay xoa bộ lông mượt mà của cô như thật sự yêu thích. Tai thỏ khẽ nhích, nhìn vào mái tóc rối bù như tổ quạ tưởng chừng có thể xuyên thấu qua mà đối diện với đôi mắt cô liêu. Alice mím môi, cảm nhận được sự đơn độc lẻ bóng đến ưu thương của nam nhân mà khởi lòng trắc ẩn.
" Anh đi theo tôi nha? "
" ... "
Alice đứng lên thì tầm mắt cũng nâng theo nhìn chăm chăm vào cô không rời. Chẳng nói câu nào cũng chẳng có ý định nghe lời. Alice thấy vậy liền cầm cô chuyển qua bên trái. Hắn liền nghiêng đầu qua, dời qua bên phải thì Conal cũng hướng sự chú tâm theo.
" Ha ha... Có tiểu Bạch Ngọc nữa, anh đi theo nha? "
Conal Vincent đứng lên mà hai chân có vẻ run rẩy, quần áo rách rưới cũ nát trông vừa đáng thương vừa thảm hại. Alice cắn nhẹ môi thở dài bước đi trước, hắn cũng chậm rãi theo sau một cách lặng lẽ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Anh ngồi đây nha? "
Alice đặt cô xuống giường nói với Conal vẫn đang thất thần một bên. Tự mình chuẩn bị nước ấm và khăn.
" ... "
Cô liếc ánh mắt qua hắn, đôi con ngươi hồng ngọc lóe lên tia sáng chết chóc cùng sát khí cường bạo âm thầm đánh thẳng vào nam nhân. Conal Vincent run lên thật khẽ, nhưng bước chân vẫn vững chãi không hề có dấu hiệu gục ngã. Cô hạ mắt thu lại uy nghiêm...
\[ Vô dụng với hắn sao? Tên này là quái vật à? \=\_\= \]
Cạch...!!
" Ôi con gái cưng yêu của mama, con... "
Zola đang mỉm cười hí hửng thì đột ngột sững lại khi nhận thức có sự hiện diện của kẻ ngoại lai. Bước vào phòng đưa mắt đánh giá nam tử từ trên xuống dưới.
" Con gái, gu thẩm mỹ của con sao mặn vậy? Mới học được 1 ngày đã dẫn trai về rồi? "
" Mẹ đừng nghĩ bậy, con thấy anh ta đáng thương nên mới dẫn về "
Alice cầm chậu nước bước ra chu môi chau mày nói. Zola đưa tay xoa cằm trông bộ dạng vẫn rất nghi ngờ sự mờ ám của họ. Con thỏ Ziu từ bao giờ đã chạy tới bên cạnh cô, vẫn luôn lịch thiệp bảnh bao cười tươi để lộ răng cửa bự.
" Chi~ "
Con thỏ dang tay muốn ôm cô như tỏ rõ nổi thương nhớ.
Phịch...!!
Hai mắt to tròn ngơ ngác khi bản thân đã oanh liệt an tọa trên nệm mà cô thì không còn phía trước. Xoay đầu qua liền tức giận xì khói khi cô đang nằm gọn trong vòng tay của Conal Vincent.
" Chu chu chi chi ah... "
Con thỏ chống nạnh ra sức cất giọng như lên án hành động vô nhân đạo của hắn. Alice mỉm cười nói
" Anh lau mặt đi... "
" Ểh, khoan đã. Để mẹ làm cho, nhìn mama con tài giỏi thế nào nè "
Zola kéo cô gái ra nháy mắt làm ra vẻ bí hiểm, hai bàn tay đưa ra vẫy nhẹ các ngón, miệng nhẩm đọc thần chú
" Ola xina me he a tu ki j fo ga ha i nu... "
Vụt...!!
Một luồng ma khí nhỏ từ hai bàn tay chạy đi bao trọn nam tử với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ. Phút chốc một cái động mắt Alice đã kinh ngạc khi nhìn hắn đã gọn gàng sạch sẽ.
Mái tóc đen vốn rối tung đã được chải chuốc lịch lãm. Gương mặt nhấm nhem tựa chừng được rột rửa chất bẩn mà hiện rõ ngũ quan anh tuấn. Đôi mắt hẹp dài với mâu quang đen tuyền ẩn chứa phong tình vạn chủng, nhẹ nhàng liếc qua cũng như cánh hoa trôi nổi trên sông, cuốn hút nhân tâm. Sóng mũi cao thẳng tôn lên đường cạnh hài hòa của gương mặt. Mày kiếm rậm rạp toát lên cỗ nam tính uy quyền. Làn da đen nâu khỏe mạnh cùng những vết thương đã thành sẹo khiến Conal Vincent như một kẻ sống trong hoang dại. Cơ bụng lộ rõ từng nét khiến bao nữ nhân phải mê mệt...
" Ah... "
Alice xấu hổ che mặt xoay đi bởi làn khói đang dần tản ra. Zola nhìn qua con gái có biểu hiện ngượng ngùng liền cười cười
" Ta quên, hắn chưa có đồ "
Nam nhân trầm mặt đưa tay kéo cái chăn qua định phủ lên, thì Zola đã niệm chú biến nó thành bộ đồ cùng loại với học viên trong trường khoác trên thân hắn. Chiếc áo sơ mi trắng sọc cam tùy tiện hở ra ba cúc. Quần jean dài đơn giản tôn lên thân hình cao lớn cường tráng. Không khỏi khiến mụ nữ nhân suýt xoa
" Chậc... Đẹp trai thật. Mẹ đã xem thường mắt nhìn trai của con "
Alice đỏ mặt trước lời khen không cần thiết của Zola. Đưa mắt nhìn nam tử đã thay đổi khác xưa một trời một vực mà cảm xúc phải hỗn loạn đôi phần.
\[ Đinh -----\> Hảo cảm Alice giành cho Conal Vincent: 5% \]
Cô vẫn được bàn tay săn chắc giữ lấy, nghe thấy âm thanh của tiểu Bát Đản vang lên trong đầu mà cười nhạt. Con thỏ Ziu phía sau bĩu môi liếc ánh mắt xem thường cực độ.
" Ái chà... Thằng nhóc này... "
Zola đi xung quanh đánh giá hắn, đôi mắt rất nhanh xẹt qua tia nghi ngờ sáng quắc nhưng vẫn không thoát khỏi mâu quang của cô. Alice chau mày hỏi
" Sao vậy mẹ? Mẹ biết anh ta là ai sao? "
" Trên cơ thể nồng nặc mùi hương hoang dã. Người không ra người, thú không ra thú, lại ẩn hiện khí tức của tà ma. Con rốt cuộc tìm được tên này ở đâu? "
" Con... ở một khu vườn. Gần ranh giới của Nhân Sói "
" Cái gì? Mẹ quên dặn con, tốt nhất không nên đặt chân tới đó "
Zola đưa tay đập trán như tự khiển trách sự bất cẩn của mình. Alice mím môi tò mò
" Vậy anh ta là Nhân Sói? "
" Có mùi, nhưng không phải "
Zola chỉ ngón trỏ vào cô gái bé nhỏ trả lời mơ hồ, trong giọng nói cũng dường như đang hoang mang. Conal Vincent vẫn không thèm đoái hoài tới, chỉ ngồi trên giường vuốt ve đầu cô chơi đùa. Gương mặt bất biến liệt cảm xúc của hắn khiến cô đoán không ra hắn đang nghĩ gì. Có lẽ hắn thực chất cũng chẳng có tư tâm...
\[ Tên này lạ quá \=\_\=||| \]
" Chi chu cha chi chu... "
Ziu tức giận vừa đánh vừa kêu la như muốn đòi lại cô, hắn liếc cũng không liếc vẫn ngây ngô xoa hai tay thỏ. Nâng chân đang có chú thỏ đực bám víu lên dời ra xa rồi dùng lực đẩy nhẹ khiến Ziu ngã nhào ra sau. Hành động nói lên tất cả...
Phiền phức...!!
" Alin, mẹ sẽ giữ hắn ở lại, sắp xếp cùng với lớp học của con "
" Nhưng ổn không ạ? Vẫn chưa rõ anh ta là ai... "
" Không sao. Hắn không phải người Sói, mà tên gì? "
" Dạ là Conal Vincent "
Alice mím môi trả lời câu hỏi, Zola sững lại nhíu chặt mày nhìn qua nam nhân vẫn làm việc riêng không chú ý tới ai...
" Họ Vincent...?? "
" Có vấn đề gì sao mẹ? "
" Àh không, con nghỉ ngơi đi. Còn thằng nhóc này cứ để mẹ lo "
" Dạ vâng "
" Chuyện về Tinly, mẹ xin lỗi con thay nó. Con nhỏ đó tính tình xấu lắm, lần sau né nó ra là được "
Zola mỉm cười nháy mắt ranh mãnh khiến Alice giật giật khóe môi gượng gạo gật đầu.
" Vâng "
" Con gái đúng là ngoan mà "
Zola cười híp mắt đưa hai tay lên ngoe nguẩy, ngay lập tức Alice ôm lấy thân mình né tránh móng vuốt của bà ta. Phồng má nói
" Cảm ơn mẹ "
" Xùy... Vậy mẹ đi trước "
Xoạc...! Bịch...!
Alice ngẩn người nhìn một tay nữ nhân nắm lấy con thỏ vẫn không ngừng giãy dụa, một tay lôi cổ áo kéo Conal đang bất động rời khỏi phòng mà không chút mệt nhọc. Cô ở trên giường bình đạm nhìn theo bóng dáng đã xa khuất, con ngươi sâu thẳm tựa đáy vực vô tận chẳng ai có thể đoán được suy tư.
" Tiểu Bạch Ngọc, hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ. Em có đói không? Em có muốn ăn cà... Cà gì nhỉ? "
Alice đang nói giữa chừng bỗng khựng lại cố nhớ ra những gì muốn nói. Cô cười nham hiểm nghiêng mặt đi...
\[ Ký chủ xem ra thoát được cà rốt rồi nhỉ? ⇀ ⇁ \]
" Ah... là cà rốt... "
Alice đập tay hét lên như thực ngạc nhiên khi nhớ ra. Cô cũng giật mình nhìn chăm chăm vào nàng ta
\[ Ha haaa... Con nhỏ này có chấp niệm sâu sắc với cà rốt ghê. Ha haaa \]
" Nhưng... hình dáng ra sao chứ? Chị không cách nào nhớ được "
Cô trầm mặt nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm nữ nhân vẫn đứng đó suy nghĩ miên man...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Chào các em, hôm nay chúng ta lại có học sinh mới nữa. Là Conal Vincent "
.............
Thầy Match đứng trên bụt giảng cười nói ôn hòa giới thiệu, học viên trong lớp vẫn im lặng trang nghiêm không có biểu hiện nào là hỗn loạn.
" Ha... Cái lớp này liệt thần kinh cảm xúc rồi em. Em tự chọn chỗ ngồi đi "
Nam nhân bình đạm đưa mắt về một hướng rồi không nói không rằng bước tới dãy bàn bên cạnh chỗ Alice ngồi xuống, không quên ôm cô qua. Nữ nhân vẫn đang mặt nhăn mày nhó ôm bụng đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng bởi cơn co thắt do bao tử tạo ra.
" Alin, em bị làm sao? "
" Dạ thưa thầy, em không sao "
" Thật sự? "
Alice miễn cưỡng gật đầu, từ hôm qua đến giờ cô gái vẫn chưa ăn gì nên giờ đây phải chịu đựng sự hành hạ không mong muốn. Thầy Match mỉm cười nhẹ giọng
" Em không khỏe có thể nghỉ ngơi "
" Em ổn ạ "
" Vậy được, chúng ta vào bài học "
Trước sự cứng rắn của Alice giáo sư cũng đành không nói nữa. Bầu không khí trong lớp yên lặng đến đáng sợ, học viên chỉ lo chú tâm nghe giảng, Alice nhận thấy có một bàn tay đang khều khều mình liền quay xuống...
" Bạn đói hả? "
Trước câu hỏi của thanh niên, Alice chỉ có thể gật gật đầu. Cà Phê lấy ra một cái túi trong suốt, nhìn thấy rõ chất lỏng màu đỏ thẫm được đưa tới.
" Cái này...?? "
" Uống đỡ đi, chưa thấy ma nào lạ như bạn. Mới một ngày không ăn đã như vậy, tôi nghi ngờ bạn có phải là ma không nữa "
" Sao bạn biết tôi đói? "
" Lúc trước loài người cũng có biểu hiện như vậy nên đoán đại "
Cà Phê rất vô tư nói, Alice nhìn xuống túi máu như có thể phản ánh lại hình ảnh của mình mà một cảm giác buồn nôn trực trào dâng. Tái nhợt mặt mày lắc đầu
" Cảm ơn lòng tốt của bạn, nhưng tôi không biết uống "
Cô một bên chứng kiến toàn cảnh, sau lại liếc lên Conal vẫn đang chải lông cho mình. Hắn chẳng nghe lời giảng, cũng không bận tâm vào ai. Dường như trong mắt hắn chỉ có cô...
\[ Tên này đúng là kỳ quặc \]
' ... '
\[ Ký chủ, người vào thế giới Vampire để làm gì? Không định tiến hành kế hoạch nào sao? Từ lúc đến thế giới này ta thấy ký chủ rất lạ, không còn nham hiểm như trước \]
' ... '
Trong tâm trí cô lại văng vẳng thanh âm của tiểu Bát Đản, đôi mắt hồng ngọc nhắm lại cảm nhận sự thoải mái từ đôi tay đang không ngừng chải lông thỏ.
\[ Ký chủ?... \]
' ... '
\[ ... \]
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Reng reng reng...!!
" Kết thúc bài học, quần chúng xả hơi "
Thầy Match nói rồi gom đồ đạc của mình vọt ra ngoài như tên bắn, chẳng thèm quan tâm đến những học viên. Alice thở một hơi dài khó khăn đứng lên, nhìn qua Conal Vincent cười nhẹ
" Anh muốn đi ăn gì không? "
Hắn im lặng đứng lên như thay cho câu trả lời, Cà Phê nhảy tới hỏi
" Hai người quen nhau hả? "
" Phải "
" Xin chào bạn ma câm, tôi là ma cà tưng, cứ gọi Cà Phê "
Đôi mắt đen tuyền liếc nhìn thanh niên thân thiện, sau cũng gật đầu xem như đáp trả. Alice nhìn cô đang được ôm trong vòng tay hắn, cười nhẹ
" Anh thích tiểu Bạch Ngọc tới vậy sao? "
" ... "
" Được rồi, cho anh giữ một chút. Chúng ta đi tìm cái gì đó ăn nha? "
Alice vui vẻ cười nói rồi cùng bọn họ ra khỏi phòng học. Kỳ lạ thay là trên dãy hành lang dài không có một bóng người. Tất cả chìm trong sự tịch mịch âm u đến não lòng. Tia quang vàng nhạt rọi soi trên nền đất lạnh lẽo, dù bao nhiêu lần vẫn khiến Alice phải sợ hãi ngột ngạt không thôi.
" Lạ quá... "
Alice cất giọng khiến thanh âm văng vẳng tứ phương, nhìn về nơi xa như đang bị cắn nuốt bởi bóng tối vô tận. Cà Phê vẫn nhảy tưng tưng về phía trước dường như không để tâm lắm sự vắng vẻ đến hiu tàn này. Cả Conal Vincent cũng chậm rãi không nói bỏ mặc cô gái đang tuột lại phía sau. Alice lo sợ cắn môi, đôi mắt phản chiếu hình ảnh rộng lớn đơn độc, sân trường cũng chỉ có một cơn gió thoảng cuốn lá trôi đi. Ngoài ba người bọn họ, không còn một ai khác.
" Rõ ràng chỉ mới đây còn đông đúc, sao bây giờ lại chẳng có một ai đi ngang như vậy? "
Mấp máy khóe môi tự hỏi rồi tiến nhanh bước chân cố xua đi sự tà mị xung quanh. Đôi mắt nhìn về phía bóng lưng hai người nam nhân vẫn nhảy vẫn đi ở phía trước mà xem đó như là một điều an ủi. Nụ cười nhẹ vươn lên
" Có lẽ mọi người đều đang ở Ngục Lâu gì đó... Chờ... "
Alice sững lại, nụ cười trên môi cũng dần tắt. Cô gái lo sợ nhìn chăm chăm về phía trước, khi hai người bạn đồng hành đang đi đã biến mất trong bóng đêm u uất. Bỏ lại một mình hình ảnh đơn bạc của Alice vẫn dậm chân tại chỗ.
Cơn đau nhói từ đâu ập tới, đôi con ngươi run rẩy liếc về phía sau nơi có hơi thở lạnh toát đang phả ra. Bàn tay từng đốt hằn rõ xương trắng bóp miệng Alice thật chặt không cho phát lên bất kỳ âm vọng nào. Cảm nhận được ý thức dần mất đi, bị cắn nuốt trong một màu đen như mực. Cứ thế vô tung vô ảnh trả lại khoảng không trống rỗng vốn có, hiu quạnh đến cô liêu...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cạch...!!
Cánh cửa lớn mở ra, Cà Phê nhảy vào đại sảnh một đường thẳng tới quầy bán hàng. Cô liếc mắt đảo quanh khắp Ngục Lâu không có ai ngoài sự tịch mịch...
" Hai bạn muốn ăn gì? Ủa... "
Cà Phê xoay lại hỏi mới phát giác thiếu mất một người. Cô trầm mặt nhảy xuống, chậm rãi định rời đi thì bị bàn tay rắn chắc giữ lại. Conal Vincent xoa đầu cô vỗ nhẹ như muốn tỏ ý cùng đi.
" Alin đâu? Bạn ấy cũng định chuẩn bị sao? Nhưng bạn ấy đói mà? "
Cà Phê nhảy tới hỏi ra nghi vấn, cô liếc nhìn thanh niên, mâu quang hiện lên tia sáng lạnh.
" Chi chu cha chu~ "
Từ xa con thỏ Ziu vui mừng kêu lên nhảy cao muốn nhào vào cô như biểu đạt sự nhớ nhung.
Rầm...! Bịch...!!
Conal Vincent gương mặt bất biến không cảm xúc nâng cao tay dịch chuyển cô qua một bên khiến con thỏ không kiểm soát được vận tốc mà ngã sõng soài ra đất trượt dài. Zola mỉm cười nhẹ, trên tay cầm cái khay đựng sẵn đồ ăn nói
" Ta bận nhiều việc mà quên mất con gái cưng cần ăn. Ta có chuẩn bị vài món cho con đây... Ủa? Nó đâu? "
Zola ngó ngang ngó dọc không thấy bóng hình cần thấy liền nghi ngờ hỏi. Nhìn qua nam nhân vẫn ôm khư khư cô trong tay, hắn cũng chỉ lắc đầu thay cho lời nói.
" Hiệu trưởng đại giá quan lâm, không chuẩn bị chu toàn thỉnh người trở về lần khác ghé "
" Cái thằng nhóc này, sỉ vả ta ghê vậy? Con có thấy Alin con gái ngoan của ta không? "
" Bạn ấy lạc đàn rồi "
" Kỳ quái, Conal con... "
Zola cứng họng nhìn qua đã không còn thấy bóng dáng của nam nhân đâu nữa. Cười cười xua đi sự ngại ngùng
" Ha ha, tụi nhỏ bây giờ làm gì cũng vội vã. Phải không Cà... "
" ... "
Xoay đầu lần nữa cũng không còn bóng hình thanh niên đâu. Zola giật giật khóe môi thở dài cảm thán...
" Đi âm thầm lặng lẽ không tiếng động như vậy, chắc do ta già rồi nên chẳng còn đủ sức quản tụi nó... Phải không Zi...u... "
Zola cười cứng đờ đứng giữa đại sảnh, một luồng gió thoảng qua như cuốn trôi sự cô đơn của bà ta. Cầm cái khay lắc đầu xoay người, trông về phía xa xăm, cất giọng thâm ý...
" Học viện bao năm yên tĩnh quá, lũ nhóc này sẽ khiến đại dương gợn sóng đây. Ha ha... Thật mong chờ "