Hàng mi chớp động từ từ mở ra đảo quanh muốn thu hết tất cả hình ảnh bao quát vào tâm trí. Nhưng tất cả những gì Alice thấy được chỉ là một màu tối đen không ánh sáng. Rõ ràng tay chân được tự do nhưng cô gái chẳng thể nào cử động. Tựa như bản thân đã hoàn toàn đông cứng lại...
" Có ai không? Giúp tôi với, làm ơn... "
Alice kêu lên khiến âm thanh vọng lại vang vang bên tai thật dị thường. Giống như không có tiếng nói nào của cô ta truyền ra bên ngoài. Alice cảm nhận sự bất lực trên cơ thể, cố nhúc nhích nhưng chẳng thể dịch chuyển.
" Làm sao đây? Có ai giúp tôi với... "
Tất cả chìm trong màu đen huyền hoặc làm tâm trí Alice như mụ mị. Chớp động mi tâm thật nhiều lần cũng là bóng tối vô ưu bao trọn cả thân ảnh đơn bạc. Cái cảm giác đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn lại như chìm trong giấc ngủ khiến người vừa sợ vừa khiếp hoảng. Chẳng còn phân rõ rốt cuộc bản thân đang ở hiện thực hay chỉ đơn giản là cơn ác mộng.
" Tiểu Bạch Ngọc, em có nghe chị nói không? Em ở đâu? Cà Phê... Anh Conal... Mọi người đâu hết rồi? "
Alice vươn giọng muốn tìm lại sự an toàn nhưng càng gọi chỉ càng nhận lại sự thất vọng rõ ràng. Đôi mắt xanh lục mở to như muốn xé rách màn đêm để hướng về ánh sáng.
Vụt... Vù...!!
Cơn gió thoảng qua khiến Alice lạnh sóng lưng, liếc mắt ra phía sau khi cảm nhận được một luồng khí lạnh xâm nhập vào da thịt đến tê dại. Âm thanh khẽ khàn tựa chừng không tồn tại lại đặc biệt rõ rệt trong khung gian tĩnh mịch.
" C... có... có lẽ mình đã nghe... nhầm thôi... "
Cố tự trấn an để vơi đi nỗi lo âu đang trào dâng trong cốt tâm.
" Áh... "
Alice giật mình hét toáng lên khi có một bàn tay lạnh lẽo đang chạm vào lưng mình. Xuyên qua lớp áo mà như đang sần sùi siết lấy làn da mịn màng. Mồ hôi lạnh từ trán Alice chảy xuống nhỏ giọt trên nền đất. Nước mắt chảy dài minh chứng cho nỗi sợ hãi nhưng chẳng thể bật dậy để chạy trốn...
" Hức... "
Alice cắn môi ngăn lại tiếng nấc đang muốn thốt ra từ cổ họng, kìm nén nỗi kinh hoàng như muốn chối bỏ những sự việc kỳ dị.
" Không ai cứu em đâu, em gái... "
Âm giọng vang lên mang theo ý cười nhạo báng như thật khoái chí. Alice nghe được câu từ hâm dọa ẩn chứa tia nguy hiểm mà run lên.
" Chị... chị... sao chị... "
" Sao tôi lại bắt em gái thân yêu phải không? Đương nhiên là vì chướng mắt rồi "
" Tôi... tôi không... không làm gì chị cả mà?? "
Alice nghẹn ngào thì thào trong không gian mà bản thân chẳng phân rõ. Tiếng nói bên tai lại sắc như lưỡi dao tiếp tục cất vang...
" Đi chết đi "
Phập...!!!
" Ah... "
Một tiếng động vang lên êm ái lại dứt khoát khiến Alice không khỏi sợ hãi. Nhắm chặt mắt hoảng hốt kêu lên như chấp nhận chào đón cơn đau nhói ập tới. Nhưng qua hồi lâu vẫn chẳng cảm nhận được gì ngoài âm thanh cười lớn hả hê
" Ha ha haaaa... Sao? Mày sợ à? Ha ha, đùa thôi... "
Alice giật mi mắt mở ra lần nữa, tia sáng xanh đen mê muội bất ngờ rọi thẳng vào mâu quang khiến cô ta chưa kịp thích ứng. Một ngọn lửa bay lơ lửng xung quanh, làm cảnh vật trở nên yêu dị.
" Đây là đâu? "
Alice đảo tròng mắt quan sát cảnh tượng lạ lẫm, phía trước mặt là Tinly đang đứng khoanh tay cười cợt.
" Em gái xinh đẹp của chị, cần gì phải vội vã? "
Cô ta bước tới đưa bàn tay với những móng vuốt dài không ngay ngắn ra chạm nhẹ vào bên má mịn màng của Alice. Nhưng hành động lướt khẽ kia lại tạo ra những vết trầy xước rỉ máu...
" Chị... "
Nước mắt cô gái dâng trào bởi cơn đau rát và nỗi sợ hãi dần chiếm lĩnh. Run rẩy cắn môi chật vật như cá trên thớt càng khiến Tinly vui vẻ
" Ha haaa... Nhìn bộ dạng hiện tại của cưng xem... "
" Áh... Ahhhhhhh... "
Alice mở to mắt hét toáng lên khi nhìn thấy thứ kinh dị phía sau lưng Tinly. Một bộ xương trắng bị mài mòn bởi năm tháng, máu ứ đọng nhỏ xuống từng giọt chẳng phân rõ rốt cuộc vì sao. Đầu lâu cũng bám dính đầy huyết đỏ tanh hôi nhơ nhuốc. Từng bước di chuyển đều nghe tiếng kêu răng rắc tưởng chừng sẽ nhanh chóng bị đứt lìa. Tinly né qua một bên, nhướn mày
" Làm gì hét dữ vậy? Đồng loại mà? "
" Ah... hức... Không... làm ơn, thả... thả tôi... Không... làm ơn... "
Alice nhắm mắt hoảng loạn mạnh mẽ lắc đầu, nghẹn ngào cất giọng van nài. Nhưng âm thanh tiếng bước chân di chuyển nặng nề vẫn vang rõ quỷ mị bên tai.
" Nào em gái, cưng kiếm cái hình dạng đó ở đâu mà đẹp thế? Hay là để Vin dung hòa vào làm một với cưng? "
" Chị... nói gì? "
Alice kinh hách trước câu nói nhẹ nhàng, nước mắt vươn đọng nhìn Tinly bần thần hỏi lại...
" Hử? Sao? Tất nhiên là để Vin ăn mòn rồi thay thế cưng chứ sao "
" Tôi... vậy tôi sẽ ở đâu? "
" Tất nhiên là... bên trong Vin "
Alice chấn kinh run rẩy nhìn bộ xương đang tới gần, nước mắt lăn dài trong bộ dạng cười cợt thỏa mãn của người chị xa lạ. Mấp máy môi
" Không... đừng... Tôi xin... làm ơn... Tôi không muốn... Tại sao? Tôi là em gái chị mà? "
" Hừ... Mơ mộng vọng tưởng "
" Tuy... tuy tôi không nhớ chị l... là ai... Nhưng mẹ... mẹ chị là mẹ nuôi của tôi mà? Xin... xin chị... Hức... tha cho tôi... "
Alice cầu khẩn nhưng chỉ nhận lại sự hững hờ của họ, cái đầu lâu đối diện với nữ nhân hơi nghiêng qua như ngắm nghía. Máu rơi xuống tí tách ghê rợn giữa ánh đèn mờ chập chờn của cầu lửa cứ bay tới bay lui. Âm vang nặng nề càng cận kề thì lại khiến trái tim nơi ngực trái đập mạnh vọng vào tâm can không ngừng khổ sở của cô gái yếu đuối.
Bịch... Bịch... Bịch...!!
Alice co rút con ngươi khi thứ được gọi là Vin kia đã đứng ngay trước mặt. Lắc đầu gào khóc trong vô vọng nhắm chặt mắt lại. Bàn tay đầy xương đưa tới...
Phập...!!!
" Ahhhhhhh... "
Máu tươi văng ra tứ tung, Alice thấu nhận cảm giác đau đớn tột cùng khi lồng ngực bị những ngón tay cứng đờ gai góc xuyên vào bên trong. Mắc kẹt lại dần dà đi sâu, hai mắt trợn tròng hấp hối sống không được chết không xong khiến Alice hứng chịu nổi dày vò từng chút một... Tinly nhíu mày nghi hoặc
" Là thân xác con người? Không phải ảo ảnh sao? "
Alice vẫn cứng đờ ngồi bất động để bộ xương đang chui vào bên trong, thân xác nhu nhược càng ngày càng toét lớn như chào đón sự xâm phạm. Đến khi tưởng chừng nữ nhân sắp chìm vào vực thẳm vô tận...
Rầm...!! Bộp...!!
" Ai?? "
Lộp cộp... Lộp cộp...!!
Cô nhảy vào khi tấm mành đen rách ra một đường dài, đôi mắt hồng ngọc phút chốc lóe lên tia sáng. Thân hình thú nhỏ được bao quanh bởi vầng sáng vàng dần kéo giãn.
" Thả con nhóc ra "
Tiếng nói thật nhẹ du dương cất lên truyền đi bình đạm, không chút cảm xúc tồn đọng khiến người chẳng rõ tâm tư. Dung nhan tầm thường cùng thân xác nhân loại dừng lại bước chân. Tinly cười lạnh
" Hóa ra là một con nhân yêu ngu xuẩn thích lo chuyện bao đồng "
Cô liếc mắt qua bộ xương vẫn không thèm đoái hoài gì tới sự hiện diện của mình. Vươn ngón tay trỏ tạo sợi chỉ Bạch Hỏa vung nhẹ
Phựt...!!
\- GRỪ...!!!!
Thanh âm gào lên thảm thiết đồng thời là lúc Tinly cứng đờ người khi thấy đồng bọn đã bị thiêu rụi trong phút giây. Đám ma trơi cũng cảm nhận được nguồn uy lực của địa ngục mà lặng mất từ bao giờ. Alice nước mắt chảy dài đã chẳng còn xúc giác để cảm nhận được xung quanh. Cô nâng mi lạnh nhạt xoay tay, ma lực dư đọng lại trên thân xác phàm thịt đang lịm dần của Alice...
" Ngươi... ngươi là ai? "
Cô ta nuốt nước bọt lùi về phía sau như đề phòng, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc uốn xoăn ngang vai.
" Một con thỏ "
"..."
Đoàng... Rầm...!!
Tinly văng xa ngã nhào đau đớn khi bị khí lực vô hình tấn công, miệng chảy máu dài đau đớn đến mức chẳng thể phát ra âm vọng. Cô nhìn A Ti La đang lơ lửng hằn giọng
" Thứ bẩn thỉu này làm sao xứng đáng để người ra tay? Xin để thuộc hạ xử lý chủng loài thấp kém này "
' Không '
Cô dùng thần thức ra lệnh, Tinly vẫn ngơ ngác nhìn quanh như không hề biết tới sự tồn tại của A Ti La.
" Ngươi... ta sẽ nói với mẹ... đuổi ngươi ra khỏi trường "
Nữ nhân run rẩy tức giận đe dọa chật vật đứng lên, cô liếc mắt nhìn đến. Con ngươi như vòng xoáy thấu cảm linh hồn yếu ớt của kẻ đối diện khiến Tinly không khỏi khiếp sợ. Cô ta biến mất, tất cả màu đen cũng như một cái vỏ bọc được xé toạc mà đưa họ về lại ánh sáng.
Alice nằm trên thảm cỏ xanh mướt mặc cho phong hương đang đưa đi mùi tanh đau đớn. Cô bước dần tới, lấy một cái lọ từ không trung đút viên thuốc đã được cô tinh luyện vào miệng thân xác sắp mất đi linh hồn...
\[ Ký chủ? Người không giết cô gái đó? \]
' Không '
\[ Tại sao? Người giữ lại cô ta có ích gì? \]
' Sẽ thôi '
Cô liếc mâu quang về một hướng xa xăm giữa biển cỏ mênh mông, tựa như đang quan sát không gian bất định...
\[ Ký chủ... Ta cảm thấy người rất lạ... \]
'...'
\[ Linh hồn người chưa yếu tới mức mất đi bản thân như vậy chứ? \]
'...'
\[ Nhìn ký chủ như vậy ta thấy không quen. Người rốt cuộc muốn làm gì? \]
' Làm những điều ta không nghĩ tới '
\[ Tại sao? Người ổn chứ? \]
' Không '
\[ Ký chủ, người cần vào không gian nghỉ ngơi? \]
'...'
Cô nhìn Alice đã được khôi phục từ bao giờ như chưa từng có điều tồi tệ gì xảy ra. Nữ nhân mở mắt, con ngươi mờ ảo nhìn thấy hình ảnh cô đứng đó trước gió như một giấc mộng dễ dàng tiêu biến. Chớp động lần nữa, Alice ngồi dậy đưa tay ôm lấy ngực mình.
" Không đau nữa? Là mơ? Không... không phải... "
" Chu~ "
Alice đang thất thần thì bị bàn tay nhỏ bé đập đập nhẹ nhàng. Nhìn xuống liền mỉm cười ôm cô lên
" Là em sao? Tiểu Bạch Ngọc... "
Hai mắt thỏ long lanh như chứa chan sự lo lắng, Alice chăm chú vào người bạn trong tay mà sững lại như suy tư. Sau đó ôm cô vào lòng vừa nghi ngờ vừa cảm kích.
" Là em cứu chị sao? "
" Phải "
Alice giật mình trước câu trả lời ngắn gọn, đưa cô ra trước mặt chớp chớp mắt. Vui vẻ hỏi lại
" Em nói chuyện được sao? "
" Phải "
Cô há miệng thỏ rất bình thản cất tiếng như đó là điều dĩ nhiên. Alice cười tươi như dương quang đứng lên xoay vòng tựa chừng đang bước vào thế giới cổ tích. Hứng khởi bởi nghe được người bạn duy nhất của mình nói chuyện. Hoàn toàn quên đi sự khủng hoảng vừa rồi...
" Ha haa... Hay quá đi, sau này tiểu Bạch Ngọc có thể cùng chị trò chuyện. Ôi... "
\[ Đinh -----\> Hảo cảm tăng 5% \]
\[ Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 24% \]
\[ Sao ký chủ không nói chuyện ngay từ đầu? Cứ phải đợi tới bây giờ mới nói O.O? \]
' Hiệu quả và cơ hội là thứ đi cùng nhau để dẫn đến giá trị. '
\[ ... O.o?? \]
" Tiểu Bạch Ngọc, chúng ta cùng về nha? Ah... Phải rồi "
Alice đặt cô xuống nền cỏ, cười tủm tỉm bước ra giữ một khoảng cách bắt chéo chân nhún người làm tư thế quý tộc của một công chúa.
" Cảm kích ơn cứu mạng của Thố hiệp sĩ "
\[ Wow... ≥^.^≤ \]
Cơn gió lướt trôi cuốn nhẹ tơ tóc thưa thớt, hành động trang nghiêm xinh đẹp như một đóa hoa thuần túy trang nhã hòa vào thiên nhiên. Cô sững lại long lanh con ngươi bởi vẻ đẹp được thêu dệt giữa khung trời ma mị. Vừa khiến người yêu thích lại khiến người mê muội. Alice như một Thiên Thần hạ thế không giành cho bất cứ nơi đâu...
" Ừ thì... "
Cô liếc mắt đi nơi khác lạnh nhạt không tập trung vào nữ nhân đó nữa. Alice mỉm cười bước tới ôm cô lên
" Ha haaa... Cùng về nha? "
Khoảng không gian yên bình in lại bóng lưng dần xa của bọn họ. Từng dương quang ôm ấp thảm cỏ như lưu luyến chút hương nồng của thiên nhiên. Rộng lớn tĩnh lặng nhưng chắc gì không phải sự thanh nhàn trước bão táp phong ba...??
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Con sao rồi? Cái con nhỏ đó, để mẹ xử lý nó "
Zola nắm lấy tay Alice xem xét tới lui sẵn miệng thốt ra vài câu mắng nhiếc. Cô liếc lên tên nam nhân vẫn khư khư ôm thân thỏ đứng chết trân một bên chẳng màng sự đời, híp mắt lại trầm ngâm.
" Mẹ, con không sao. "
" Con đói lắm phải không? Đem vào đi "
Cạch...!!
Cánh cửa mở ra, một tiểu nữ nhân bước vào trên tay cầm khay. Tai và đuôi mèo ngoe nguẩy, đôi mắt to tròn liếc qua cô mang theo tia chán ghét được chôn giấu. Bước tới trước mặt Zola
" Đồ ăn xong rồi ạ "
" Tốt lắm Sonlin, từ nay cô sẽ phụ trách việc mang cơm cho tiểu thư "
" Vâng "
Sonlin mỉm cười ngoan ngoãn cúi đầu, cái đuôi đung đưa như một con thú cưng hiền dịu. Alice mím môi nhận lấy phần ăn gật đầu với cô gái như vẫn cảm thấy chưa quen, cầm muỗng nếm thử chút hương vị cùng hình ảnh quen thuộc.
" Con ăn được không? "
" Vâng ạ, cảm ơn mẹ "
" Ha ha, vậy thì tốt "
" Nhưng... "
Alice chần chừ hồi lâu lo lắng, Zola nhìn ra vẻ bối rối liền vuốt tóc ôn tồn
" Sao? Con nói đi "
" Tại sao chị... Tinly... lại ghét con như vậy? "
" Ặc... Cái này... "
" Mẹ? Chị ấy không thích con từ trước tới giờ sao? "
Alice đưa mắt trông ngóng câu trả lời sau khi trải qua cơn ác mộng khủng khiếp kia. Zola gãi mặt cười cười
" Phải... phải đó... nó vốn không ưa con "
" Nhưng từ trước giờ con đã làm gì mà chị lại ghét con như thế? Con... con không hiểu "
Nước mắt Alice chảy dài nức nở cố kìm lại sự đau xót, Zola bất đắc dĩ
" Con đừng quan tâm quá nhiều. Sau này mẹ sẽ giải thích cho con "
" ... Vâng... "
" Phải rồi, mẹ có chuyện cần nói với con "
" Vâng? "
" Về lễ hội Thanh Trần "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô nhìn nam nhân đã âm thầm dẫn cô đi hóng gió bên ngoài vườn, bóng lưng đơn độc vững chãi khiến người muốn dựa dẫm. Chỉ tiếc trên gương mặt tuấn mã lại không có cảm xúc gì...
Đôi mắt hồng ngọc lóe lên ý cười, đôi tay mềm mại choàng qua vai rộng hiển lộ thân hình thanh mảnh. Conal Vincent ôm lấy eo cô bởi sự biến đổi bất ngờ, cả hai kề cận rất gần đến mức có thể cảm nhận cả hơi thở của đối phương... Dung nhan tuy không nổi bật nhưng mang lại cỗ khí chất khiến người mê đắm. Vươn môi mỉm cười nhẹ thì thào
" Ngươi nhận ra ta? "
" \*Gật đầu\* "
" Biết tên ta? "
" \*Lắc đầu\* "
" Serena Victoria "
"..."
" Ngươi là ai? "
"..."
Cô ngắm nhìn sự im lặng điển trai của hắn, đôi mắt đảo quanh nhưng cũng chẳng nắm bắt được tia cảm xúc hay suy nghĩ nào khác lạ. Cả hai vẫn đứng đó giữ bộ dạng mờ ám thân mật.
" Thích ta không? "
" \*Gật đầu\* "
" Lý do? "
" \*Lắc đầu\* "
" Thích ta mà lại kiệm lời như vậy? Dối trá "
Cô nhướn mày mỉm cười, ngón tay trỏ đưa lên vuốt ve gò má nam nhân. Đôi mắt đen tuyền tựa như của Ciara nhưng lại mang theo sự hoang dã ẩn giấu bên trong. Hắn hé môi chậm rãi
" Thật "
" Cái gì thật? Dối trá sao? "
" Thích "
" Ngươi sao đến được đây? "
"..."
Cô xuyên thấu vào mâu quang của hắn, đối mắt nhìn nhau như muốn biết rõ về đối phương. Cô vân vê làn da láng mịn nâu đồng, không nhận thấy điểm nào bất thường mà trầm tư. Conal Vincent từ từ tiến lại, muốn hôn vào đôi môi mềm mại, cô mỉm cười phát giác hành động ngây ngô nhưng lưu manh đó. Khi gần chạm tới...
Bùm...!!
Nam nhân chớp mi mắt nhìn xuống con thỏ đang nằm an vị trên tay rắn chắc mà thoải mái như Nữ Chúa. Vuốt nhẹ bộ lông êm mượt chẳng tỏ thái độ tiếp tục du lãng vô định tận hưởng khoảnh khắc bình yên...
Trên khoảng trời màu đỏ vẫn là Huyết Nguyệt ưu thương, tựa đoá hoa kiêu sa đang bừng nở nhưng đầy huyền bí. Giống như thế giới mà cô đang tồn tại...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thân ảnh khoác áo choàng đen ngồi gục trong không gian vô tận tựa thiên nhai. Chẳng còn phân rõ nơi kẻ đó tồn tại là gì, tất cả như tro tàn đáng sợ một màu còn sầu thảm hơn cả cõi U Minh. Lão hòa vào một thể với bóng tối sau khi ánh sáng nhàn nhạt trên tay tan biến. Giọng nói trầm khàn vang vang tứ phương...
" Huyết Vương sao? Đứa trẻ đáng thương, đợi đến khi người thực hiện được tham vọng. Liệu có biết rằng sẽ là sự bất lực tột cùng hay không? "
Âm thanh tiếng nói chậm rãi mang theo chư vị bi thương vươn đọng. Tại khung cảnh dị thường càng thêm rõ rệt...
" Huyền Minh Vương... Tình yêu của người không được chấp nhận, thế sao cứ tự trói buộc bản thân vào mê muội? Dù vạn năm thay đổi, người cũng chẳng bao giờ có được tình yêu đó. Đúng là những đứa trẻ ngốc nghếch... "
Văng vẳng truyền xa não nề như bị đá đè nén, trầm mình trong cõi u tâm cứ mãi tự thở than vô hồn. Liệu lão là ai? Tiếng nói kia là gì?...
" Huyết Vương, oán nghiệp năm xưa người tạo, đến lúc hoàn trả rồi. Cuộc chiến này, ắt hẳn sẽ mất mát lắm đây... Lão bất tài, chẳng thể nào can thiệp vào trò chơi Thiên Mệnh. Xưng Vương Tam Giới, Uy Hùng Thiên Địa, cứ mãi danh truyền, đời đời kiếp kiếp, hai chữ Huyết Vương... Thật lắm tàn nhẫn... "
Cuộc chiến? Sự bình lặng đến tầm thường đó sẽ tạo ra điều gì? Những sự vật nhỏ nhặt không đáng kể đến lại tạo ra đấu tranh? Phong ba có lẽ cũng hàm chứa ý nghĩa ấy, cứ thế bình yên như đang an giấc mộng say. Rồi bất chợt... ập đến tai ương không kịp ngăn trở...
Chết và Sống? Có lẽ chúng ta biết rõ ai sẽ thắng. Nhưng sự chiến thắng đó thật sự dễ dàng? Hay... mất đi mãi mãi mới quật khởi cường uy? Tất cả chẳng bao giờ đơn giản như vẻ ngoài của nó... Tựa như... suy nghĩ là thế, cho rằng là thế... lại chắc gì đã đúng...