Hệ thống này, ta không cần!
—
Tử Khuê thương thế rất nặng, mà Nguyên Phục cũng chẳng kém. Tử bả vai trái, lưỡi rìu ăn sâu tới gần tim. Nếu không phải hắn Luyện Thể có thành tựu thì nhát chém đó đã bổ đôi người ra làm hai mất rồi.
Cả hai không hẹn mà cùng hiểu ý, hét lên một tiếng rồi thâu binh khí về.
Ở trên không trung, trận chiến đang tới hồi cam go. Phía bên này, Cẩm gia hai huynh đệ mặc dầu tu vi cao hơn một bậc, nhưng trước Nhật Nguyệt Đồng Luân vẫn thua chị kém em. Món pháp bảo Chiếu Quang Xạ Nhiệt có thể thiêu đốt thiên hạ vật ô uế, chính là khắc tinh của Luyện Huyết Thuật. Còn Ám Nguyệt Song Quang mặc dù gọi là ám, nhưng lại mang tươi mát thanh thoát của ánh trăng khuyết. Nó chém tới đâu pháp thuật thần thông của Cẩm Ngân tan nát tới đó. Khiến hai người kia liên tục phải bại lui.
Còn Đoạn Ngọc Tình thì tình thế sáng sủa hơn chút, nàng ta lợi dụng huyễn thuật lúc ẩn bên đông lúc ẩn bên tây, khiến Bùi Hưng không biết đằng nào mà lần. Miệng không ngừng chửi rủa thậm tệ.
Lại nói, Nguyên Phục bị phế mất cánh tay trái, nhờ vào Bát Môn Nhập Hóa Diễn Ma Công khôi phục thương thế. Bất quá tốc độ phục hồi không thể nào khả quan. Dầu sao đối phương cũng là tu sĩ cùng cấp bậc, nào phải khu khu mấy tên Kim Đan như lần trước đâu?
Cũng may vết thương này chưa phải đòn chí mạng, hắn phục dụng qua Long Huyết cường hóa nhục thân, lại mặc trên người Hắc Long Cẩm Y.
Còn phía Tử Khuê, gã bị một thương đâm ngay giữa bụng. Nhưng sinh mệnh của một tu sĩ Luyện Thể nào phải đơn giản là xong như thế? Trước đây Tống Quân là tu sĩ Luyện Pháp, bị xoắn nát Nguyên Anh, thần hồn tam hỏa thiêu cháy vẫn nhởn nhơ đủ thì giờ tự bạo, chớ nói chi Sát Tam Quân - Tử Khuê.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tử Khuê gầm nhẹ một tiếng. Hình xăm Bạch Hổ bên tay phải lóe lên. Tức thì vết thương trước bụng cấp tốc hồi phục. Tưởng chừng như y phải dùng thiên tài địa bảo gì đấy chứ không phải thuật pháp thông thường.
Chỉ nghe gã cười nói:
- Mười lăm năm trước, ta từng giết qua ba con đại yêu. Lấy xương cốt chúng nó mà mài thành phấn mực. Đấy là một loại bí thuật của Thần Biến Ngọc Sơn, lợi dụng yêu khí chưa tan khắc lên người, khiến ta có thể dùng thần thông của chúng nó.
Nói rồi lại chỉ hình xăm bạch hổ bên tay phải, nói:
- Con này gọi bằng Bạch Diên. Trong ba yêu là khó giết nhất, bởi nó lấy sức mạnh đại địa mà thi pháp thần thông. Dời non lấp bể là chuyện nhỏ, cắt đầu mọc lại, phanh thây muôn đoạn vẫn phục hồi như thường. Đấy mới là sự ghê gớm của nó!
Nguyên Phục nhịn đau, cười hỏi:
- Thế các hạ làm sao giết được nó?
Tử Khuê cười ha hả, nói lớn:
- Thiên hạ này không có cái gì là tuyệt đối. Điểm yếu duy nhất của Bạch Diên là Yêu đan. Chỉ có điều, giống súc sanh này có thể di chuyển yêu đan bất cứ đâu trên cơ thể. Vậy, ta chỉ cần băm nó ra thành cám là được rồi!
Mặc dù gã nói có vẻ đơn giản, nhưng khó khăn trong đó mấy ai mà biết được. Quả nhiên, kẻ liều chiến đấu, đều giống chung một dạng.
Nguyên Phục tay phải nắm chặt cán thương, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường, nói:
- Vậy nếu ta đâm các hạ thành tổ ong, có khi nào cũng như con Bạch Diên ấy chăng!
Tử Khuê ngửa cổ cười lớn, quát:
- Được! Chỉ sợ các hạ không đủ bản lĩnh đó.
Nói dứt lời lại múa rìu bổ nhào chém tới.
Nguyên Phục thế đã thua, không biết phải ứng đối ra sao. Giữa lúc đấy một tia sáng loé lên trong đầu. Ở võ lâm phàm tục khi xưa có một phép khi đối đầu với các cao thủ sử rìu, chuỳ, phủ, đại đao… Đấy chính là nhắm vào yếu điểm nơi cổ tay.
Nghĩ như vậy, Nguyên Phục nghiêng người khẽ đảo, chiếc tua trên ngọn thương rung lên một cái, vạch ra một vòng sáng đâm tới cổ tay Tử Khuê. Lúc này thần thông của nó phát ra âm thanh như vạn điểu réo vang.
Tử Khuê đầu óc ông ông tác hưởng, hai tai nhức nhối như bị sét đánh cạnh bên, mắt thấy có vệt sáng chiếu tới cổ tay liền biết ý định đối phương. Nhưng thế đi của Chân Cương đang thịnh, nếu hiện tại rút về nào kịp nữa? Đấy cũng là cái hạn chế của rìu pháp trong võ thuật đó vậy!
Nghe “Xuỳ” một cái, tay phải của gã bị kình lực xoắn nát tươm. Cây Chân Cương không được giữ chặt liền rơi xuống, nào ngờ Tử Khuê trong lúc nguy cấp biến chiêu thật nhanh. Tay trái Thanh Long hình xăm loé sáng, năm ngón tay như được bao trùm thần lực, vẩy nhẹ một cái. Tức thì Chân Cương đang rơi, tựa như bị gió lốc cuốn lấy, tuột thẳng vào bàn tay trái y. Ngay khi đó, Tử Khuê vung mạnh rìu chém mạnh vào ngang cổ Nguyên Phục. Nguyên Phục sớm đã đoán được thế chiêu đối thủ, thân hình không lùi mà tiến, chân phải tung ra một cước nhắm chuẩn vào cán Chân Cương. Tức thì, cây rìu ấy bị chấn lệch đi xẹt qua trên đầu Nguyên Phục, khoảng cách còn chưa tới mấy phân.
Tình thế khi đó thật nguy hiểm cực kỳ, nếu như Nguyên Phục chỉ cần chậm một chút hay lệch đi một chút thì bây giờ đầu và thân hắn đã mỗi nơi một nẻo rồi.
Võ học có nói: “Sai một ly đi một sải” thật chẳng sai chút nào.
Tử Khuê thế chiêu hung mãnh tàn bạo, mà Nguyên Phục đối ứng cũng linh hoạt lạ kỳ. Thực là nghệ nguyên củ!
Tử Khuê không giận mà cười, quát:
- Hay lắm! Giỏi lắm!
Nói rồi tay trái khựng lại, khẽ lật một cái, lưỡi rìu quay ngược về chém xiết từ hông lên. Nguyên Phục đưa thương đón đỡ, nhưng không dám để lưỡi rìu chém trực diện vào cán thương.
Nghe cái “Keng!” vang dội, hai món binh khí chạm vào nhau phát ra sóng âm đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, Tử Khuê tay trái đột nhiên giật mạnh về, cây thương bị rìu khều trúng. Cả người và thương lao thẳng vào người đối phương. Thân hình Tử Khuê hơi thấp xuống, hướng thẳng đầu mình húc vào bụng Nguyên Phục.
Trong võ công hay thực chiến, đưa đầu tới trước mặt địch thủ chính là đại kỵ. Nhưng trong giới tu tiên thì chưa hẳn là đúng, bởi vì ngay lúc đó ngự trên đầu của Tử Khuê chính là hư ảnh của Hắc Ngưu. Nhìn vào giống y hệt như hình xăm trước ngực của gã vậy!
Biến cố quá nhanh khiến Nguyên Phục không kịp ra đối sách, cây thương cũng bị rìu ghìm chặt không điều về ứng cứu được. Nếu như để đầu Hắc Ngưu này húc trúng. Trước bụng hắn sẽ phải thủng hai cái lỗ máu chứ chẳng phải nói chơi.
Trong lúc vạn sự nguy cấp Nguyên Phục nhớ tới đạo của mình. Hắn không do dự buông ngọn thương ra, hai tay vòng lên chộp thẳng vào sừng trâu. Bởi vì tay trái thương thế còn chưa phục hồi, khiến Nguyên Phục trán toát mồ hôi hột. Hàm răng cắn chặt tới bật cả máu.
Đồng thời cùng lúc, Nguyên Phục pháp tướng sau lưng hiển hiện. Nó chụp hai tay lại, giáng thật mạnh xuống đầu Hắc Ngưu. Tử Khuê đang chúi thấp đầu nên không nhìn thấy được phía trên, nhất thời bị Pháp Tướng nện rơi ầm xuống mặt đất.
Nguyên Phục thở hổn hển, trận chiến này là trận đầu tiên khi hắn bước vào Thần Cảnh. Mức độ biến ảo thật khó mà phòng bị.
Dưới mặt đất, Tử Khuê từ trong đống đổ nát bật nhảy ra. Toàn thân gã nhuốm đầy máu, hẳn là máu của đám sĩ binh tử trận kia. Gã mắt trợn lên, căm giận quát:
- Hay cho Pháp Tướng! Giỏi thật! Gớm thật!
Thiên hạ Luyện Thể không phải ai ai tu hành tới Thần cảnh đều có Pháp Tướng. Tử Khuê tâm trí có hạn, dầu đã Thần Cảnh nhiều năm vẫn chưa thức tỉnh được. Thành thử gã thấy ai mà có Pháp Tướng thì giận lắm.
Thế nên mới cho chuyện Tử Khuê giết ba con yêu thú rồi khắc lên người, lấy đó mà thay thế Pháp Tướng.
Lúc này hai bên đã đánh tới đỏ mắt. Tử Khuê hú dài một tiếng, triệu ra ba tôn Yêu Tướng. Thanh Long, Bạch Hổ, cùng Hắc Ngưu.
Mặc dù ba tôn Yêu Tướng này là nhân tạo, uy lực có thể khó sánh bằng Pháp Tướng thuần tuý. Nhưng nó lợi ở cái số đông, kiến nhiều có thể cắn chết voi cũng chẳng gì lạ.
Mắt thấy đầu Thanh Long gầm lớn, thân hình nó dài tới trăm trượng. Long trảo đạp mây bay vút tới, cuốn lấy một bên tay phải tôn Pháp Tướng của Nguyên Phục. Cùng lúc, Bạch Hổ cũng nhảy vồ vào há miệng đớp lấy cổ tay trái.
Pháp Tướng to lớn nhưng cồng kềnh, trong thực chiến tính áp dụng không lớn. Quả nhiên vừa mới thi triển ra liền bị đối thủ khoá chặt. Đầu Hắc Ngưu nhân cơ hội đó, như cự thạch từ trên núi ầm ầm lăn xuống.
Nguyên Phục tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trốn không được thoát không xong. Bỗng dưng, một tiếng quát vang lên:
- Chớ hại ta sư đệ!
Tuy là tiếng quát đấy, nhưng giọng nói lại yêu kiều tựa gió xuân. Nguyên Phục vừa nghe liền biết ngay ai tới.
Khi đó, một đạo dải sáng vụt qua quấn chặt lấy cổ Hắc Ngưu. Không cho nó xê sẩy được bước nào. Lúc nhìn lại, mới hoá ra đạo dải sáng kia là một sợi dây màu hồng nhạt. Còn người tới chính Đoạn Ngọc Tình.
Bùi Hưng bị nàng ta dùng Huyễn Thuật trêu đùa hồi lâu, trong bụng đã sớm ức chế lắm rồi. Bây giờ Đoạn Ngọc Tình hiện thân giúp Nguyên Phục chống đỡ, chính là thời cơ thích hợp ra tay.
Gã không do dự chút nào, lấy găng tay gỡ đi viên Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ yêu đan quẳng tới. Niệm chú rồi quát:
- Bạo!
Tức thì, viên yêu đan phát ánh sáng đỏ loè. Một tiếng nổ rúng động trời đất vang lên.
Nguyên Phục hai mắt trừng lớn, trong lòng vừa sợ vừa lo. Hắn mặc dù đối với Đoạn Ngọc Tình không có quá nhiều yêu đương ý tứ, lần trước ở Kiều Gia sơn trang cũng chỉ là vô tình mà thôi.
Hơn nữa, hắn đối với Thiên Ma Cốc đã nảy sinh ác cảm, thường nói ưa ai ưa cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng. Thành thử, từ lúc Cẩm Vân mời được hai người về hắn vẫn chưa cho nàng sắc mặt tốt.
Nhưng hiện tại, Đoạn Ngọc Tình bỏ mặc nguy hiểm cứu mình, khiến trong lòng bất giác nảy sinh chút tâm động. Mắt thấy nàng bị yêu đan bạo nổ sao mà không hoảng cho được.