Hệ thống này, ta không cần!
—
Hai người vừa tới ngoại trừ Nguyên Phục cùng Cẩm Ngân thì đâu còn ai vào đây?
Cẩm Vân thoát khỏi cửa tử, trong bụng vừa giận vừa sợ, nghĩ thầm nếu như vừa rồi không có sư đệ trợ giúp. Chắc hẳn mình bây giờ cơ thể phải nát ra như tương cám. Đoạn, y trầm giọng nói:
- Hai vị sư đệ mọi chuyện ổn thỏa cả rồi chứ?
Cẩm Ngân không vui, đáp:
- Ta nhân dịp bọn này sơ sẩy muốn ám sát Lý Công Minh. Nào ngờ tới chỗ Bà Giang khẩu thì không biết từ đâu mọc ra ba tên tướng sĩ, cứu được y đi rồi.
Đám người Nguyên Phục nghe được thì chắc lưỡi tiếc thầm. Còn bốn người bên kia lại hoảng kinh. Chỉ nghe, Nguyên Phục nói:
- Cái kế dụ hổ ra khỏi hang này trót lọt, sư đệ đã phóng hoả toàn doanh. Xem ra Lý Công Minh số mạng còn chưa tận.
Nói rồi ánh mắt liếc nhìn xuống bãi chiến trường, chỉ thấy hiện tại quân mã của Lý Công Minh chết như ngả rạ. Máu tươi nhuộm đỏ đại địa. Hắn hướng Ngũ Hoè nói lớn:
- Thái Huy nghe lệnh! Dẫn ba quân tiến về Bà Giang khẩu. Nhất định phải bắt được Lý Công Minh cho kỳ được mới thôi.
Ngũ Hoè giết tới đỏ mắt, nghe được lệnh này cung kính hô:
- Tuân mệnh!
Nói rồi phất cờ ra hiệu binh sĩ rầm rộ phóng đi.
Nhật Quang chịu ơn Lý Công Minh, mới góp sức phò tá. Nghe được những lời này thì giận sao tả xiết, liền hừ lạnh, quát:
- Ai cho bọn mi đi rồi! Mau nạp mạng tại đây.
Dứt lời toan tế ra Chiếu Quang Xạ Nhiệt, hướng về quân mã của Ngũ Hoè oanh sát.
Nào ngờ, một đầu khô lâu chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, nó há cái miệng đầy răng lởm chởm táp tới trước mặt Nhật Quang.
Nhật Quang cả kinh, bình sinh y ít khi giao thủ với ma môn tà đạo. Nay thấy đầu lâu ghê tởm này thì đứng hình mất mấy giây không phản ứng kịp. Cũng may Nguyệt Lung cùng gã tu hành song tu công pháp sớm đã liên kết tinh thần với nhau, đoạn hai lưỡi Ám Nguyệt Song Luân vụt qua đâm vào hốc mắt khô lâu.
Nghe “Uỳnh!” Một tiếng lớn, cái đầu khô lâu nổ tan thành ngàn mảnh, kình lực phản chấn khiến Nguyệt Lung trán nổi gân xanh. Mấy giọt mồ hôi bất giác chảy xuống, thấm ướt cả khăn che mặt.
Cẩm Ngân cầm khô lâu đao bước ra, ánh mắt đầy khinh thường liếc tới, nói:
- Mỗi người chọn một tên. Tốc chiến tốc thắng!
Đơn giản mà nhanh gọn, quả đúng với tác phong của y.
Cẩm Vân cười gằn, trầm trầm nói:
- Ta nhìn mấy tên Thông Thiên Giáo liền ngứa mắt. Lưu Ly Bảo để ta xử lý.
Nói rồi cũng không để mấy người kịp đồng ý, đã tế Nhiên Huyết Tam Vân Xích chém nhào tới.
Nhật Nguyệt Song Quang trước nay hành động đều theo đôi theo cặp, Nguyệt Lung thấy đối phương bỏ qua mình mà tấn công Nhật Quang thì bụng giận lắm. Thật không xem nàng ra gì!
Nghĩ thế liền vung Ám Nguyệt Song Luân ra cản đường Cẩm Vân. Nào ngờ, Cẩm Ngân cũng múa đao xông ra chẹn đường tiến công của nàng, chỉ nghe y cười khẩy một tiếng, rồi nói:
- Nhật Nguyệt Song Quang theo đôi theo cặp, vậy ta với sư huynh từ nhỏ luyện qua song đao hợp công cũng thử tài hai vị một phen xem có thật ghê gớm như trong lời đồn không!
Thế là bốn người quần chiến trên không trung, thuật pháp, pháp bảo, huyền bảo chạm nhau phát nổ ầm ầm. Nghe cứ như tiếng sấm dậy!
Đoạn Ngọc Tình che miệng cười khẽ, liếc Bùi Hưng một cái rồi nói:
- Kiện pháp bảo trên tay đạo hữu thật lạ kỳ, có thế chống đỡ được ta Huyễn Thuật cùng Mị Thuật. Không biết có thể cho tiểu nữ xem thoáng qua một cái được không?
Bùi Hưng mặt đỏ tới mang tai, không biết là do giận quá hay là do xấu hổ. Y không nói không rằng đứng yên đó như trời trồng.
Đoạn Ngọc Tình nhếch miệng, lại nói:
- Đạo hữu không nói, ta coi như đáp ứng!
Từ “ứng.” Vừa dứt khỏi miệng, thân hình nàng ta phiêu phù như làn sương rồi biến mất.
Bùi Hưng giật nảy mình, hét toáng lên:
- Yêu nữ lại dám dùng Mị Thuật trêu đùa ta, hôm nay mi phải chết.
Tử Khuê đứng cạnh bên cũng sớm cay cú Đoạn Ngọc Tình, hai mắt gã trợn lồi ra quét xung quanh một lượt. Giây lát gã dừng lại ở một hướng, rồi quát:
- Á à, mi nấp đây à!
Dứt câu liền múa rìu lên bổ liền một trảm.
Nguyên Phục đứng quan sát nãy giờ nào dám ngó lơ. Dù sao Đoạn Ngọc Tình cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, mắt thấy mị thuật dưới mục nhãn của Tử Khuê mất linh. Liền ném ra trường thương cản lại.
Vậy là tám người giây phút đã chia ra, mỗi người đều đơn đả độc đấu. Sống chết trước mắt, không ai rảnh tay mà giúp người còn lại được.
…
Nói tới Nguyên Phục, sau thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, bèn nhờ vả Ngũ Hoè tìm cao thủ rèn đúc pháp khí, luyện cho mình mấy món bửu bối.
Trong đó, bộ hắc bào này chính là làm từ da của Long Kiệt. Khiến cho người mặc đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm. Đi trên mây như dẫm vào đất bằng, lội xuống nước thì như cá về biển lớn. Diệu dụng vô tận!
Còn cây Long Giác (Sừng Rồng) thì hắn cho người chế thành bộ cung, hiện còn chưa biết đặt tên là gì. Riêng hai sợi Long Tu, một sợi dùng làm dây cung, sợi còn lại thì chế thành pháp bảo “Khốn Thiên Thằng”. Còn một loạt pháp bảo chế từ vảy rồng xương rồng các thứ, vì nhiều quá nên tạm không thể liệt kê.
Nếu hắn của ngày hôm nay gặp lại Tống Quân, cũng sẽ không đến nỗi chật vật như lần đó.
Bất quá gặp đối thủ cũng là danh gia Luyện Thể của đại tông phái. Hắn cũng muốn thử sức mình một phen, nên trước sau chỉ dùng lối đánh Luyện Thể am hiểu nhất.
Tử Khuê thấy một trảm bị đối phương ném thương cản lại, nhất thời cũng cảm nhận y hệt như Nguyên Phục. Gã hai mắt sáng quắc, thu rìu mà đứng, nói:
- Người từ đâu tới? Mau xưng tên họ là chi? Tại hạ Tử Khuê, Thần Dung Luyện Thể. Xin được thỉnh giáo!
Nguyên Phục cũng không tiếp tục truy kích, một tay giang ra hấp ngọn trương trở về, lạnh nhạt đáp:
- Nguyên Phục, Thần Dung Luyện Thể.
Tử Khuê từng giết qua tam yêu, trong đó có một con thuộc giống rồng. Nên ngửi được sát long khí trên người Nguyên Phục rất đậm. Từ xưa tới nay kẻ sĩ trọng anh hùng, Tử Khuê có thể nóng tính nhưng gặp bực này cao thủ cũng không dám làm càn, giơ rìu lên cẩn trọng nói:
- Rìu này đúc từ vảy của Côn Bằng ở đảo Côn Ngô ngoài hải vực. Lưỡi rìu sáng bóng cắt bảo như cắt bùn, nặng tới sáu vạn cân. Không phải cao thủ Luyện Thể không thể nâng, không phải Thần Cảnh không thể chém. Rìu này, ấy gọi bằng Chân Cương!
Nguyên Phục ngớ người, không nghĩ đối phương lại biết cách xã giao của võ lâm phàm tục. Giây lát hào khí trong người ùa về, hắn nâng thương đáp lại:
- Thương này rèn từ xương cốt của Tử Vân Kim Bằng mà thành, dài năm thước ba phân, mũi nhọn như vuốt ưng dài gần một thước. Nung luyện trong địa hoả hơn ngàn năm tiêu trừ ma tính, nặng mười vạn lẻ tám cân. Dầu là Thần Cảnh cũng chưa chắc nâng nổi. Thường nói: Thiên hạ binh khí, duy thương xuyên phá. Thương này, gọi bằng Điểu Vân Phá Hồn đó vậy.
Tử Khuê khen hay một tiếng, quát:
- Nếu đã như vậy, cho ta được mở rộng tầm mắt thương pháp của các hạ.
Từ xưng hô “Đạo hữu” bây giờ lại chuyển sang “Các hạ”, đủ hiểu Tử Khuê cao hứng vì gặp được đối thủ đến cỡ nào.
Nguyên Phục không đáp, thi triển Đoạn Hồn Thập Bát Thương đánh nhào tới. Môn thương pháp này không chỉ có tính sát thương cao, mà qua mỗi lượt giao thủ lại chấn động tới thần hồn địch nhân. Nào ngờ món Linh Bảo Chân Cương kia rèn từ vảy Côn Bằng, có thể kháng tinh thần công kích.
Vừa qua được vài chiêu hắn đã gặp thế nguy hiểm, Tử Khuê rìu nặng lực mạnh, chiêu nào cũng ngầm chứa linh lực, quả thật không phải tầm thường.
Nguyên Phục trước nay đấu pháp tuy ít nhưng đều là sinh tử chiến, sớm đã luyện thành bản lĩnh. Nhưng Tử Khuê là Luyện Thể hắn đầu tiên đối mặt, người này rìu pháp riêng thành một lối, hung tàn cuồng bạo.
Mắt thấy một rìu như thái sơn áp đỉnh từ trên cao bổ xuống, giữa đường không biết xoay chuyển như thế nào mà vụt cái thành quẹt ngang hông. Nguyên Phục biết Điểu Vân Phá Hồn Thương cứng cáp, nhưng đối diện thế công như thế mình có đỡ ắt cũng bị dư lực chấn tới trọng thương. Đành liên tiếp lùi về sau không dám trực diện đón đỡ.
Trong võ học có nói, khi giao thủ phải chế phục địch thủ chứ không để địch thủ chế phục mình. Bây giờ Tử Khuê thế công mãnh liệt như thác lũ, Nguyên Phục chẳng biết từ khi nào đã bị cuốn theo lối đánh của y. Nếu cứ tiếp tục thế này, thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, liền nghĩ bụng:
“Phải phá được thế công mới có cơ may xoay chuyển tình thế. Thương pháp trọng công chứ không trọng thủ.”
Đoạn lại thấy Tử Khuê vung rìu chém tới, hắn không thèm né tránh, một chiêu “Đoạn Thuỷ Trường Lưu” lách qua cổ tay, ngọn thương xiên xiết đâm vào bụng đối phương.
Tử Khuê không ngờ được lúc khẩn cấp liều mạng Nguyên Phục sẽ dùng lối đánh lưỡng bại câu thương. Gã giật mình bật cười lớn, cũng không thu chiêu về mà tiếp tục bổ xuống.
Liền nghe “Phập phập” hai tiếng, bụng Tử Khuê bị thương đâm thủng một lỗ, đồng thời vai trái Nguyên Phục cũng bị bổ một nhát, sâu lút cả cán. Máu tươi bắn ra như tưới.
Nói thì lâu chứ hai người giao thủ chỉ trong chớp mắt, thậm chí Nguyên Phục còn không nghĩ được rằng đối phương sẽ mặc kệ đòn “Ngọc Đá Cùng Tan” như thế. Ban đầu, ý định của hắn chỉ là đe dọa khiến Tử Khuê phải thu chiêu về phòng thủ mà thôi, nào ngờ gặp phải kẻ liều!
Các cụ có nói: “Đừng cãi lý với kẻ say. Đừng bắt tay với kẻ xấu. Đừng chiến đấu với kẻ liều. Đừng nói nhiều với kẻ ngu.”
Vậy mà Nguyên Phục trong lúc hào khí ùa về lại để quên mất điều quan trọng này. Bây giờ muốn hối cũng chẳng kịp!
Bất quá xét tới cùng hai bên thương thế nặng nhất vẫn là Tử Khuê. Bởi bụng là nơi gần với đan điền nhất, nếu gã cứ tiếp tục cường công. Cơ thể không phế, thì cũng phải trọng thương!