Hệ thống này, ta không cần!
—
Tiếng nổ vừa dứt, thân ảnh Đoạn Ngọc Tình tựa diều đứt dây rơi xuống đất.
Nguyên Phục trông thấy, giận không tài nào tả xiết.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tôn pháp tướng sau lưng dường như hưởng ứng cơn giận. Một luồng lửa đỏ rực bao trùm toàn thân, từng bó cơ không ngừng sinh trưởng cuộn lên tựa dây leo, tạo cảm giác nó như là xác chết hồi sinh.
Pháp Tướng chính là kết hợp giữa nhục thể cùng linh đài, hội tụ sự thăng hoa tinh thần. Bây giờ Nguyên Phục cơn giận bùng lên, khiến Pháp Tướng tùy theo mà tiến hoá, nó mọc lên từng sợi cơ quấn lấy khung xương, rồi tiếp đến là da thịt... Chẳng mấy chốc, Pháp Tướng của hắn đã thành, một tôn chiến thần ngâm mình trong lửa giận sừng sững hiện ra. Khuôn mặt nó không có tạo hình, hai hốc mắt sâu hoắm chẳng hiện lên tý biểu lộ cảm xúc nào. Nhưng lại khiến ai nấy nhìn vào không tự chủ được mà nổi lòng kinh sợ.
Tử Khuê hãi nhiên, quát:
- Thôi không xong rồi, đây là Pháp Tướng chân thể!
Nói rồi tâm niệm khẽ động, muốn thâu hồi Bạch Hổ cùng Thanh Long yêu tướng về. Ý đồ muốn tẩu thoát.
Nào ngờ, chân thể Pháp Tướng của Nguyên Phục rú lên một tiếng ngân dài, Bạch Hổ cùng Thanh Long chưa kịp lùi về sau đã bị Nộ Hoả bao trùm lấy. Hai tôn yêu tướng hốc mắt trở nên đỏ ngầu, nhả tay pháp tướng Nguyên Phục ra. Chúng nó gầm lên dữ dội, quay ngược trở về tấn công Tử Khuê.
Thần thông lấy thân Yêu Thú khắc hình lên người của Thần Biến Ngọc Sơn, gọi bằng Ma Thú Bí Quyển. Có cái lợi cũng có cái hại, cái lợi chính là hấp thu thần thông của yêu thú cho bản thân sở dụng. Còn cái hại chính là tích trữ oán niệm của yêu thú, một khi chịu phản phệ sẽ nguy hiểm cực kỳ.
Cứ như bây giờ, hai yêu oán khí tích trữ đã mười lăm năm có hơn, chỉ cần một chút Nộ Hoả của Nguyên Phục thôi thúc liền quay trở lại phệ chủ.
Tử Khuê kinh hãi không biết để đâu cho hết, gã bị một đuôi rồng quật trúng, thân hình bay xa cả mấy dặm. Mắt thấy Bạch Hổ nhào tới thiệt lẹ, móng vuốt sắc lẹm như đao vả vù vù mấy đường trên không trung, kình phong rít veo véo như muốn xé toạc không gian, uy thế ghê gớm cực kỳ. Tử Khuê cái chết trước mắt không thể nào làm hơn được, liền nhịn đau vung Chân Cương cắt phăng đi cánh tay trái, máu tươi phun ra như tưới. Từ lúc bị đánh văng đến khi tráng sĩ chặt tay thời gian còn chưa tới mấy khắc, quả nhiên kẻ điên chiến đấu thật mười phần dứt khoát.
Bạch Hổ yêu tướng mất đi vật chủ gia trì linh lực liền tiêu tán vào trong hư vô. Tử Khuê cũng vì thế mà nhặt về được một mạng. Gã oán hận nhìn Nguyên Phục, trầm giọng nói:
- Thù chặt tay này, tại hạ nhớ kỹ rồi!
Dù hai người cách xa tới mấy dặm, nhưng từng chữ Tử Khuê nói như rót chì vào tai. Đoạn, chỉ thấy gã đạp lên Chân Cương, vút một cái đã biến đi đâu mất không thấy bóng dáng.
Nguyên Phục mặc dù muốn tận diệt đối phương, bất quá có tâm nhưng vô lực. Tử Khuê hành sự nóng nảy, phong cách chiến đấu liều mạng cũng như tính cách của y. Nếu đuổi theo có khi gã bí quá hoá điên, lại sử ra chiêu nào bí thuật nữa thì khó mà đỡ được.
Hơn nữa, điều Nguyên Phục quan tâm nhất bây giờ là an nguy của Đoạn Ngọc Tình. Nghĩ vậy, hắn vội điều khiển Pháp Tướng vung tay đón lấy nàng.
Nói tới Đoạn Ngọc Tình bị yêu đan Lục Vĩ Hồ bạo nổ, sớm chỉ thoi thóp một hơi. Nàng chủ tu Luyện Hồn cùng Luyện Pháp, trong tình thế cấp tốc không kịp tế ra pháp thuật hộ thân. Chứ nếu vào lúc bình thời viên kia yêu đan có nổ ngay trước mặt, cũng không khiến nàng ta thương nặng như vậy. Cũng may Nguyên Phục sớm đón được, cấp tốc truyền linh lực trị thương mới cứu được một mạng.
Ôm lấy mỹ nhân trong tay, lòng Nguyên Phục chẳng hiểu tại sao nổi lên cỗ chua xót. Hắn hai mắt trợn lên, quay qua Bùi Hưng, nói:
- Hôm nay không giết được mi ta thề không làm người!
Bùi Hưng vốn đang đắc chí vì oanh bạo được đối thủ, nhưng vừa ngoảnh sang thì thấy Tử Khuê thảm bại. Trong bụng không khỏi vừa sợ vừa tức, nghĩ thầm:
“Đường đường là Sát Tam Quân mà lại thua một hạng vô danh tiểu tốt. Thế mà còn bảo ta phế vật!”
Bất quá vừa nghe những lời này của Nguyên Phục, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát. Gã nhủ thầm một câu: “Phải chạy ngay!”. Tức thì, thân hình quay phắt lại, muốn độn không tẩu thoát.
Nguyên Phục lửa giận dâng cao, đã buông ngoan thoại thì làm sao để gã chạy cho được? Hắn rút từ trong túi trữ vật ra một đoạn dây dài, quăng lên không trung rồi nói:
- Chạy đâu cho thoát. Coi pháp bảo của ta đây này.
Nguyên Phục chủ tu Luyện Thể, từ đầu khi xuất hiện chỉ dùng Linh Bảo trường thương, nên ở đây ai cũng nghĩ hắn trên thân không có Pháp Bảo. Chỉ thấy, đoạn dây kia dài tới mười trượng, từ trên xuống dưới là một màu đen tuyền. Chính là “Khốn Thiên Thằng” chế từ râu của Long Kiệt đó vậy.
Khốn Thiên Thằng như thần Long quẫy mây, vụt cái xuyên qua tầng tầng thuật pháp của cuộc hỗn chiến, nhắm thẳng Bùi Hưng bắn tới. Thế đi của nó như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, lúc bên đông lúc bên tây âm hiểm tựa độc xà.
Bùi Hưng mắt thấy né không kịp, giận quá thét lớn:
- Mi tưởng ta sợ mi chắc!?
Nói rồi cũng tế ra Đả Thần Tiên kháng cự.
Tiện giảng về cây Đả Thần Tiên này, vốn được Bùi Hưng chế luyện từ thời còn ở Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Lấy da của Cự Giao mà bện thành, chuôi cầm làm từ Hấp Huyết Mộc. Đánh trúng thân người có thể lưu lại vết thương sâu. Lúc gã đánh Trương Tế năm mươi roi có từng nói: “Cây Đả Thần Tiên chuyên khắc Luyện Thể tu.” Đúng là chẳng hề sai chút nào.
Chỉ có điều, Khốn Thiên Thằng làm từ râu của Thần Long chính tông, ngự bốn phương chi Thuỷ, điều tiết thiên hạ gió mây. Còn Đả Thần Tiên tuy cũng là vật báu hiếm gặp, nhưng lại chế từ giống Xà Giao vùng sông nước, xét về uy thế nào thể sánh được.
Hai món bảo bối đụng nhau trên không trung phát ra tiếng nổ trầm muộn. Giây lát, ngọn Khốn Thiên Thằng đánh vút một cái, cây Đả Thần Tiên đỡ không được bị xé toạc ra, tựa lá rụng mùa thu lả tả rơi xuống. Bùi Hưng chịu phản phệ, ọc một tiếng phun ra ngụm máu tươi. Nhưng Khốn Thiên Thằng thế đi cực thịnh, không để cho y kịp trở tay đã quấn tới trói chặt gã lại.
Nguyên Phục rút ra Điểu Vân Phá Hồn Thương, nhắm chuẩn rồi một chiêu Kích Kỳ Hậu thương pháp thi triển ra. Ngọn thương xẹt qua như sao xa, nhắm thẳng Bùi Hưng bắn tới thiệt lẹ. Bấy giờ Bùi Hưng đã bị trói chặt không tài nào thi pháp phòng hộ được, mắt thấy có đạo thiểm điện bắn tới liền nhủ thầm: “Thôi mệnh ta xong rồi!”
Ý nghĩ vừa dứt, ngọn thương đã xuyên thủng qua đan điền. Nguyên Anh bị thương ý xoắn nát, trong Linh Đài ba luồng hỏa diễm tràn vào như sóng thần, đốt trụi thần hồn của y.
Phía bên kia hai huynh đệ họ Cẩm cùng Nhật Nguyệt Song Quang đang đấu pháp đang tới hồi gay cấn, đột nhiên nghe tiếng nổ kinh thiên vang lên cạnh bên. Song phương không hẹn mà cùng dừng tay rồi ngó sang, giây phút thấy cảnh tượng diễn ra thì không giấu nổi kinh ngạc.
Nguyên Phục một chấp hai, không những không rơi vào thế hạ phong mà còn khiến Tử Khuê tự phế một cánh tay, cách không đâm chết Bùi Hưng.
Nhật Quang trong bụng không giấu nổi sợ hãi, nghĩ thầm: “Kẻ này là ai mà thân thủ gớm thật. Nếu tiếp tục dây dưa, ta cùng Nguyệt Lung ắt phải táng mạng chỗ này.”
Rồi lại nghĩ: “Trời sắp hừng đông, Tam Hoàng Tử đằng sau có truy binh, ta mà không đến kịp, lỡ gặp nguy hiểm thì hỏng mất.”
Nguyệt Lung bên cạnh cũng hiểu ý, nhìn Nhật Quang rồi gật đầu nhẹ một cái.
Bấy giờ nhìn Nguyên Phục khí thế cực thịnh, nhưng bốn người kia đều là bực nào cao thủ. Chỉ nhìn thoáng qua liền đoán ngay hắn đang phô trương thanh thế, chứ thực chất bên trong đã nỏ mạnh hết đà.
Nhật Quang thôi thúc Chiếu Quang Xạ Nhiệt, bắn ra hai luồng ánh sáng tới Cẩm gia huynh đệ. Cùng lúc đó, Nguyệt Lung liệng Ám Nguyệt Song Quang phóng đi thật nhanh, hòng ám toán Nguyên Phục.
Ý đồ của hai người là nhân dịp này chiếm trước tiên cơ, lấy lợi thế Pháp Bảo cộng thêm việc Nguyên Phục đang giúp Đoạn Ngọc Tình chữa thương, không thể phân tâm, mà giảm bớt quân số địch nhân. Sau mới tìm đường tẩu thoát.
Hai cây Nguyệt đao xoay vần trên không trung, bắn đi như chớp giật. Đang bay được giữa chừng, bỗng nhiên tách ra chia làm hai đường. Một cái ngắm vào Nguyên Phục, cái kia thì nhắm vào Đoạn Ngọc Tình đang nằm thoi thóp cạnh bên.
Nguyên Phục lửa giận chưa nguôi, thấy đối phương hèn hạ như thế càng tức hơn, gầm lên:
- Tiện nhân! Sao mi dám.
Từ trước đến nay hắn rất ít khi văng tục mắng chửi người khác, nhưng một khi lời đã ra khỏi miệng. Tức là đã giận lắm rồi!
Ngay khi đó, Pháp Tướng trên tay xuất hiện Trường Không thương ý phóng đi, một tay khác nổi lên Huyết Liên Nộ Hoả che chắn trước người Đoạn Ngọc Tình.
Huyền Bảo chuyên về công kích thần thức, còn thương ý và tâm hoả của Nguyên Phục cũng thiện về áp chế tinh thần. Nhất thời bốn luồng ánh sáng như điện quang, chạm nhau giữa không trung.
Nguyệt Lung bỗng dưng “Ối chao!” lên một tiếng, rồi phun ngụm máu thẫm đỏ cả khăn che mặt. Nàng ta hãi nhiên, chỉ tay Nguyên Phục thét lớn:
- Coi chừng! Hắn ta không chỉ có một loại tâm hoả.
Nhật Quang bên này đang cản bước hai huynh đệ họ Cẩm. Nghe được lời này cũng giật mình sợ hãi không kém. Hai người không hẹn mà cùng hiểu ý, giang tay ra thâu hồi Pháp Bảo, Huyền Bảo. Cuốn lên mây muốn độn không chạy đi.
Nguyên Phục giận quát:
- Bọn mi tưởng chỗ này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à!
Dứt lời lấy ra cây cung vàng, làm từ sừng Long Kiệt.
Cung, thời xưa thường gọi bằng Khung. “Trương chi khung long nhiên!”
Cây cung mà Nguyên Phục dùng dài tới bốn thước, cong vút lên tựa như trăng khuyết. Nặng năm vạn cân.
Tiếp đó, Nguyên Phục lấy hai ngón tay chụp vào trán kéo ra một cây tiễn. Không phải Tản Thiên Tiễn thì còn là gì đây?
Nguyên bản, cây tiễn này lâu nay đều ngự trong linh đài của hắn, trấn áp ba luồng hỏa diễm. Khiến nó trên thân nhiễm một loại khí tức kỳ dị, trông giống lửa mà không phải lửa, giống hào quang mà không phải hào quang. Thật khó để miêu tả ra làm sao.
Nay cây Tiễn ấy được hắn rút ra, quả nhiên mới hiện đúng chất Huyền Bảo hiếm có trên đời.
Nguyên Phục không chần chừ chút nào, lắp tên kéo cung, nhắm thẳng hướng hai người kia bỏ chạy mà phát xạ tới. Còn chưa dừng lại ở đó, hắn lại lấy ra tròng mắt Long Kiệt, thổi phù ra một hơi dài.
Nhất thời, bầu trời gió rét nổi lên từng chập, cây Tản Thiên Tiễn được Câu Hồn Thanh Phong phù trợ, bắn vút đi thiệt mau vô cùng. Giữa lúc trời vừa hừng đông, từng tia sáng le lói chiếu tới khiến khung cảnh tựa như cực quang đó vậy.