Hệ thống này, ta không cần!
—
Đoạn Ngọc Tình bị chém thành năm phần, tưởng chừng như phen này thật hương tiêu ngọc vẫn. Nào ngờ, năm mảnh xác đó bất chợt phồng to lên, rồi nổ “Uỳnh!” một tiếng, máu huyết bắn tứ tung khắp nơi.
Tử Khuê ở gần nhất, bấy giờ không kịp đề phòng. Y bị kình lực từ đó chấn bay xa cả trăm trượng, máu huyết dính lên toàn thân trên dưới. Nó không khác gì axit, nghe “Xèo xèo…” mấy tiếng liền, đang không ngừng ăn mòn nhục thân của y.
Tử Khuê đau điếng người, rú lớn một tiếng, giận quát:
- Bộc Ảnh Huyết Ma Thuật! Yêu nữ ghê gớm thật.
Hoá ra, đây nào phải chân thân của Đoạn Ngọc Tình đâu? Chỉ là một môn thuật pháp huyễn hóa mà thành, chỉ khi bị công kích sẽ phát nổ gây thương tích lên kẻ địch. Tử Khuê bị cơn giận che mờ mắt, dẫm vào cái bẫy mà Đoạn Ngọc Tình bày ra.
Thế cuộc vốn đang ngang bằng, bỗng chốc nghiêng về một phía. Cái nguyên do nhất thời, cũng chỉ vì Tử Khuê không giữ nổi bình tĩnh mà thôi.
Ngay lúc đó, hai đạo độn quang từ xa bay tới thiệt lẹ.
Cẩm Vân con mắt híp lại, Nhiên Huyết Tam Vân Xích không thừa cơ truy kích mà quay về thủ hộ sau lưng. Còn Đoạn Ngọc Tình cũng từ trong làn sương chầm chậm hiện ra. Cả hai thần tình nghiêm túc, đều hết sức đề phòng.
Khi hai đạo độn quan tới sát gần, lúc này bọn họ mới biết người tới là ai.
Chỉ thấy đó là một nam một nữ. Nam đầu để tóc dài, đội một cái khăn thêu hình mặt trời che lấp đi một nửa khuôn mặt phía trên. Gã khoác trên người một đồ sặc sỡ; có thể là do những họa tiết được thêu trên đó hoặc cũng có thể là vóc người của y, mà khiến ai nấy khi nhìn vào đều cảm thấy hòa hợp đến lạ kỳ.
Sau lưng người này lơ lửng một kiện pháp bảo hình mâm tròn, phát ra ánh sáng lấp lóa như vàng khối. Chẳng biết công dụng để làm gì.
Còn nói về nữ nhân thì hoàn toàn đối lập, y thị cũng đeo khăn che mặt, nhưng lại thêu hình mặt trăng. Hơn nữa chỉ che khoảng dưới, từ khóe mắt tới cằm. Để lộ đôi mắt trắng toát, không có đồng tử. Trang phục thì có phần đơn giản hơn, ít hoạ tiết bắt mắt.
Chỉ có điều, sau lưng cô ta cũng lơ lửng hai món pháp bảo khác, là một đôi song kiếm. Đôi song kiếm này cong vút như ánh trăng khuyết, không ngừng xoay vòng. Tạo cho người nhìn có chút cảm giác huyền ảo.
Cẩm Vân hừ lạnh, nói:
- Phải chăng là Nhật Quang và Nguyệt Lung đấy ư? Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp mặt!
Hoá ra, hai người này là hộ vệ đắc lực dưới trướng Tam Hoàng Tử. Nam gọi Nhật Quang, nữ kêu Nguyệt Lung. Hai người này tu hành công pháp Nhật Nguyệt Đồng Luân. Nên khí cơ trên người vừa tương xung, vừa tương hợp; khiến ai nấy trong tu tiên giới đều phải tò mò thân phận cả hai.
Chỉ nghe Nhật Quang nói:
- Cẩm Vân đạo hữu hôm nay phá Vương Thượng quân doanh, phải chăng là ý tứ của Thiên Ma Cốc. Muốn đứng về phía Bát Hoàng Tử hay chăng?
Cẩm Vân cười trừ, đáp:
- Bát Hoàng Tử trước đây với ta có ân, hiện tại gặp khó nên ta mới hạ sơn giúp đỡ. Nói chi tới chuyện đứng phe này phe nọ rồi?
Nhật Quang ý định phân rõ Cẩm Vân cùng Thiên Ma Cốc ý đồ, gặp câu trả lời này không biết phải làm sao. Á khẩu không thốt nên thành lời.
Đột nhiên, Nguyệt Lung nói xen vào:
- Đạo hữu nợ Bát Hoàng Tử, không biết là cỡ nào ân tình mà phải lội xuống vũng nước bùn này thế? Hai ta thân phận so đạo hữu thấp, tu vi cũng không so đạo hữu cao, nhưng thế sự này mấy ai mà đoán trước được? Thiên Địa Đại Kiếp giáng lâm, tông môn các phái đại năng ru rú ở trong nhà, không quản chuyện bên ngoài. Nếu như Cẩm Vân đạo hữu chẳng may uổng mạng nơi đây, đó cũng là ý trời chứ chẳng trách ai được!
Cẩm Vân nào nghe không hiểu ý tứ nàng ta là gì, chợt giận lên rồi quát:
- Mi là hạng nữ lưu cũng dám buông lời ngông cuồng như thế. Muốn giết được ta, bốn người bọn mi còn chưa đủ!
Nói rồi hai tay bấm niệm pháp quyết, há miệng phun ra một đạo tơ máu. Cẩm Vân một tay giơ ra đằng trước, một tay co lại phía sau, trông bộ dáng như đang cầm cung kéo tên.
Nhật Quang giật mình thốt lên:
- Là Huyết Tiễn Truy Mệnh Thuật!
Gã còn chưa kịp nói dứt câu, đạo huyết tiễn đã rời khỏi tay Cẩm Vân, xẹt qua đêm tối nhằm thẳng vào Nguyệt Lung mà bắn đi cực mau.
Nhật Quang thôi động pháp bảo ngự sau lưng, chiếc mâm tròn phát ra ánh sáng loá mắt chiếu thẳng vào ngọn huyết tiễn. Nghe cái “Xoẹt!”, huyết tiễn bị chiếu vào thì như nước bốc hơi, mới bay được phân nửa quãng đường thì tiêu thất vào hư không.
Cẩm Vân thế công thật nhanh, mà Nhật Quang phản xạ cũng thiệt lẹ. Quả là ngang sức ngang tài.
Bất quá qua pha giao công vừa rồi lại khiến Cẩm Vân kinh ngạc, mãi lâu sau mới nhớ ra điều gì, trỏ ngón tay vào Nhật Quang, trầm giọng nói:
- Pháp bảo Chiếu Quang Xạ Nhiệt; mi là Lưu Ly Bảo, truyền nhân của Thông Thiên Giáo.
Rồi lại liếc qua Nguyệt Lung, nói:
- Còn mi chắc là người của Ngọc Nữ Tuý Đỉnh, Hữu Tình chi đạo truyền nhân? Món kia pháp bảo hẳn là Ám Nguyệt Song Luân.
Đối với nhận thức của Cẩm Vân, hai người nọ cũng không ngạc nhiên gì. Khác với Ma Đạo phản giáo, phải chốn chui trốn lủi như chuột nhắt. Chính Đạo về phương diện này lại thoáng hơn, chỉ cần không làm chuyện đại gian đại ác, đi đâu ở đâu làm gì đều mặc kệ. Đấy cũng là phương thức mà hai đạo này sinh tồn!
Nhật Quang đeo khăn che mắt nên không biết biểu hiện của y ra làm sao. Chỉ nghe y nói:
- Ta hiện tại gọi là Nhật Quang, cái tên Lưu Ly Bảo đã chết từ lâu rồi. Như đã biết hai ta thân phận, xem chừng hôm nay đạo hữu khó mà toàn mạng rời khỏi đây.
Cẩm Vân nghe xong ngửa cổ bật cười, tiếng cười giễu cợt văng vẳng khắp bốn phương. Giữa chiến trường nơi quân sĩ đang chém giết lộn nhào, ai nấy đều nghe rõ mồn một. Uy thế khiến bốn người kia đều hãi hùng.
Nguyệt Lung hai con mắt trắng toát hơi nhíu lại, bất chợt nói:
- Y đang câu giờ đó! Mau giết đi rồi trấn áp ba quân, kẻo lỡ chuyện đại sự.
Nghe Nguyệt Lung nhắc nhở, đám người mới nhận ra sự việc. Quả nhiên tu sĩ đại năng, cho dù là chính đạo hay ma đạo đều coi thường mạng người. Nếu không phải Nguyệt Lung tu hành là Hữu Tình chi đạo, có khi đám người còn cò kè mặc cả một hồi mới chịu chiến.
Chỉ thấy Nhật Quang tế ra Chiếu Quang Xạ Nhiệt, ánh sáng nó như mặt trời nhỏ chiếu thẳng tới hai người. Cẩm Vân cùng Đoạn Ngọc Tình bị chói mắt, bất giác đưa tay lên che lại.
Giữa lúc đấy, Nguyệt Lung hai tay như múa điều khiển song luân bổ nhào tới thiệt lẹ. Tử Khuê bên này cũng vác rìu lăng không một trảm. Hai món pháp bảo cùng linh bảo phát tán uy lực gần như cực hạn. Quả là phối hợp trước sau thật ăn ý, cứ như diễn luyện mấy trăm mấy chục ngàn lần rồi vậy!
Ánh sáng từ Chiếu Quang Xạ Nhiệt không những ảnh hưởng tầm nhìn, mà còn có thể phong bế linh thức. Cẩm Vân cùng Đoạn Ngọc Tình tai nghe tiếng gió pháp bảo kẻ địch rít lên veo véo, nhưng lại không phán đoán được là ở hướng nào bay tới. Đành ngậm quả đắng, không dám đánh liều nhảy lùi về sau thật nhanh.
Nào ngờ Bùi Hưng chờ thời cơ này đã lâu, làm sao cho kẻ vừa nhục mạ mình thoát được. Gã sử cây găng tay, triệu hồi thần thông của Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ phân ra sáu người.
Bình thường, phân thân thuật pháp thì các phân thân chỉ sở hữu một chút pháp lực của người thi triển. Nhưng Pháp Bảo này của Bùi Hưng không dừng lại đó, mỗi cái phân thân đều giữ nguyên sức mạnh của bản gốc. Thế mới nói, món này pháp bảo chức năng vô cùng vô tận!
Cẩm Vân tuy miệng khinh thường Bùi Hưng, nhưng vẫn phải bày ra Nhiên Huyết trận. Hòng phá pháp bảo của y đầu tiên, như thế là đủ hiểu nó ghê gớm đến nhường nào. Chỉ có điều, Nhiên Huyết trận bị phá quá sớm, thành thử găng tay kia vẫn còn sót một viên yêu đan chưa nát.
Mắt thấy sáu Bùi Hưng xuất hiện thình lình, trên tay mỗi tên đều bấm niệm một loại pháp quyết. Giây lát thuật pháp thành hình, rồi ầm ầm bắn tới như thác lũ, nào là hỏa thuật, lôi thuật, phong thuật… Cái nào cái nấy uy lực không phải dạng tầm thường.
Cẩm Vân mắt bị lóa nhưng tai nghe bốn phương, tiếng thuật pháp phát xạ vừa ra liền đoán ngay địch giở đại chiêu. Trong bụng hoảng sợ, gầm lên:
- Hai vị sư đệ! Còn không chịu ra tay thì ta xong mất!
Tiếng gầm của y khiến bốn người chấn động, trong lòng chẳng hiểu từ khi nào nảy ra một cỗ sợ hãi bất an.
Quả nhiên, tiếng kêu của Cẩm Vân vừa dứt, từ trong đám sương hai luồng ánh sáng một đen một đỏ bắn vụt ra. Chia làm hai đường, một cái ngăn chặn thuật pháp của Bùi Hưng. Một cái kia thì chặn đứng Ám Nguyệt Song Luân cùng cách không trảm của Tử Khuê.
Hai luồng ánh sáng kia đi sau mà đến trước, hiển nhiên kẻ thi triển đều là bậc cao thủ hiếm gặp trên đời.
Nghe: Ầm ầm ầm… Trên không trung tiếng nổ trầm muộn ngân lên không dứt.
Nguyệt Lung bất giác cảm thấy liên hệ giữa mình cùng pháp bảo bị ngắt quãng trong thoáng chốc, tâm thần không khỏi kinh nghi. Kẻ tới không biết mạnh yếu ra sao, nhưng phá được Huyền Bảo công kích hiển nhiên cũng là bậc Luyện Hồn tu danh gia, hoặc tỷ như sở hữu Tâm Hỏa thiên về Tinh Thần công kích.
Không thể không nói, Nguyệt Lung tài phán đoán quả thật sắc bén. Khi khói bụi vừa tan, hai bóng người sừng sững hiện lên.
Chỉ thấy một trong đó mặc một bồ đồ màu đỏ huyết, cầm trên tay thanh đao bự chảng. Chuôi đao có hình đầu lâu đang há miệng. Người này tướng mạo cùng Cẩm Vân có vài điểm tương đồng. Hẳn là sư đệ của y!
Người còn lại thì bốn người kia không biết là ai. Chỉ thấy hắn cầm trên tay một thanh trường thương, mặc một thân hắc bào. Điều kỳ lạ là, bộ hắc bào này nhìn ngoài thì giống vải, nhưng nhìn kỹ hơn thì nó tựa như vảy cá xếp chồng lên nhau.
Hai người vừa xuất hiện, áp lực của Cẩm Vân cùng Đoạn Ngọc Tình giảm đáng kể. Bây giờ thế cục không phải hai chọi bốn nữa, mà là bốn vs bốn.