Khẽ vươn cơ thể hơi mỏi, Nhiễm Thanh Vân lúc này mới cảm nhận được chỗ không đúng. Xúc cảm dưới mông truyền đến đầy cứng rắn thì không nói, Nhiễm Thanh Vân còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn vào mình.
Nhiễm Thanh Vân hồi thần, ngay lập tức có bóng người lao đến bên y. Nhiễm Thanh Vân theo bản năng hơi nghiêng người. kẻ to gan lớn mật dám lao vào lòng y chỉ có lò sưởi mà thôi.
" Anh lại tới rồi?" Phó Kim Phong vui vẻ nhào vào lòng Nhiễm Thanh Vân, nụ cười treo trên mặt ngày càng đậm, mày mắt cong cong cực kì hút mắt.
Tâm Nhiễm Thanh Vân mềm nhũn, nhẹ nhàng đỡ lấy Phó Kim Phong, tay phải đặt lên trên bàn chiếc bàn gấp đặt bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, bàn gấp đã biến mất.
Phía sau không còn vật cản, tư thế ngồi của Phó Kim Phong cũng trở nên thoải mái hơn.
Sáng nay, sau khi đến công ty Nhiễm Thanh Vân đã dùng hết công suất làm việc của mình để giải quyết công việc hòng có thể trở về phòng trước giờ tan học bình thường của học sinh, ai ngờ khối lượng công việc quá lớn, nếu là người bình thưởng xử lý cũng phải mất mấy ngày liền, Nhiễm Thanh Vân chỉ trong một buổi sáng có thể xử lý được hơn nửa việc đã là quá kinh khủng rồi.
Đám nhân viên cấp cao thấy năng suất làm việc của Nhiễm Thanh Vân cao quá mức cho phép, bọn họ liền điên cuồng bám theo Nhiễm Thanh Vân để học hỏi khiến cho Nhiễm Thanh Vân muốn trở về nhà cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Nhiễm Thanh Vân dọa không được, gọi vệ sĩ cũng không được, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một cái thông báo về việc chuyển đổi địa điểm làm việc của y từ phòng tổng thống công ty trở thành biệt thự Nhiễm gia rồi gọi thêm một đống vệ sĩ tới hộ tống mới có thể thoát khỏi cái đám keo dán việc kia trở về biệt thự.
Nhiễm Thanh Vân nhàm chán ngồi trên giường đợi nhiễu động không gian, bởi vì quá buồn chán mà mang đống công việc chưa giải quyết xong lên giường làm luôn. Không biết ngủ quên từ khi nào, tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ngủ gật trên bàn gập trong phòng lò sưởi, còn lò sưởi thì đứng bên cạnh nhìn y chằm chằm.
Xong rồi, xong rồi, chưa gì đã mất sạch hình tượng trước mặt lò sưởi rồi!
Nhiễm Thanh Vân hăng giọng, kéo kéo lò sưởi.
Trái ngược với xấu hổ của Nhiễm Thanh Vân, đối với việc nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân ngủ gật trên bàn gấp nhỏ, bên trên bàn còn đứng rất nhiều giấy tờ, Phó Kim Phong đau lòng muốn chết, nhịn không được muốn ngay lập tức lao tới giúp y chia sẻ.
Phó Kim Phong xót xa tựa cằm lên vai Nhiễm Thanh Vân:" Anh phải làm rất nhiều việc sao?"
Nhiễm Thanh Vân được lò sưởi quan tâm đáy lòng liền nhịn không được tràn lên hạnh phúc, nhưng mặt mũi của tổng tài bá đạo không thể mắt, Nhiễm Thanh Vân kiên định lắc đầu:" Không nhiều."
Không nhiều thì sao có thể nằm gục trên bàn làm việc chứ!
Phó Kim Phong nghĩ trong đầu, nhưng cũng không vạch trần Nhiễm Thanh Vân, cậu chỉ cẩn thận vòng tay qua cổ Nhiễm Thanh Vân, hai bàn tay nhỏ mềm mại luồn vào mái tóc có chút loạn của y, học theo động tác tối qua của y, giúp Nhiễm Thanh Vân ấn đầu.
Phó Kim Phong không có kinh nghiệm xoa bóp cho người khác, động tác cứng nhắc không được thành thục, dùng lực còn vụng về nhưng lại cực kì chuyên chú.
Đối với hành động này của lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười trầm thấp khe khẽ vọng vào đôi tai nhỏ nhắn của Phó Kim Phong khiến chúng không ngừng đỏ lên.
Phó Kim Phong ngại ngùng, chống tay lên ngực Nhiễm Thanh Vân kéo ra một khoảng cách:" Anh cười cái gì?"
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng ngại ngùng đáng yêu của lò sưởi, hai tay không kìm được mà khẽ bóp lấy vòng eo nhỏ:" Nhìn thấy em liền vui, vui liền cười."
Động tác nhỏ này của Nhiễm Thanh Vân vốn là thói quen hình thành khi cùng ở với lò sưởi, mỗi lần cùng lò sưởi tiếp xúc thân mật, Nhiễm Thanh Vân sẽ không tự chủ mà làm ra động tác này, có lẽ ngay chính Nhiễm Thanh Vân cũng không nhận ra động tác thường ngày của mình.
Phó Kim Phong cảm nhận rõ lực độ quen thuộc từ cánh tay Nhiễm Thanh Vân đặt trên eo của mình, không những không bài xích mà còn cảm thấy thích thú, muốn Nhiễm Thanh Vân véo thêm vài cái.
Phó Kim Phong bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, khó khăn ho khan hai tiếng, không biết phải nói gì.
Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy Phó Kim Phong, nhìn sắc trời nống đậm bên ngoài, lờ mờ đoán được thời gian. Y khẽ chạm vào bụng nhỏ của Phó Kim Phong, lên tiếng hỏi:" Em đã ăn gì chưa?"
Phó Kim Phong vừa mới trở về nhà, đương nhiên chưa ăn gì, cậu cũng chưa có thời gian để xem trong nhà có thứ gì để nấu hay không, mà cho dù có thứ để nấu, cậu cũng không biết mình có được nấu chúng hay không. Tiền tiết kiệm của Phó Kim Phong đã gần hết rồi, nếu đem chúng ra ngoài mua đồ thì cũng chỉ đủ để có thể nấu được một bát mì.
Phó Kim Phong hơi đỏ mặt, lắc đầu.
" Ăn cơm nhé!" Nhiễm Thanh Vân hơi nâng cằm Phó Kim Phong, để cậu có thể thuận theo mà nhìn vào mắt y.
Phó Kim Phong ngại ngùng mấp máy môi, còn chưa kịp đáp lại, bên ngoài đã vang lên tiếng đẩy cửa nặng nề.
Có người trở về nhà!
Phó Kim Phong hoảng hốt nhìn ra cửa phòng, lại nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Con mẹ mày, Phó Kim Phong, sao mày dám chạy về trước? Muốn sống thì cút ra đây cho tao!" Vân Mộc gằn giọng, đóng sập cánh cửa chung cư, đùng đùng tức giận tiến về căn phòng của Phó Kim Phong.
Nhiễm thanh Vân chỉ kịp vươn tay ra, không gian xung quanh đã xuất hiện nhiễu động.
Nhiễm Thanh Vân bị đẩy về biệt thự:"..."
cái đệch, rốt cuộc là con hàng nào phá đám ta với lò sưởi ở chung? Đừng để ta biết, ta đánh chết hắn.
- --
Vân Mộc tan học, muốn để Phó Kim Phong dùng xe đạp của hắn chở hắn về nhà. Hắn chính là không ngờ Phó Kim Phong lại dám bỏ trốn về trước, hại hắn ta phải đứng ngoài trời nắng mấy chục phút đồng hồ để chờ người.
Vân Mộc cả người đầy mồ hôi, đẩy của phòng Phó Kim Phong. Thấy Phó Kim Phong đang ngồi trên giường, hắn đùng đùng tức giận, túm lấy tóc cậu, kéo ra ngoài.
" Tao gọi mày, sao mày không trả lời? Câm rồi à?" Vân Mộc nặng nề ném Phó Kim Phong ra phòng khách, nện lên mặt Phó Kim Phong một cái tát.
Phó Kim Phong bị đánh, chỉ khẽ cau mày, không hề kêu một tiếng!
Bộ dạng quật cường của Phó Kim Phong càng chọc tức Vân Mộc, hắn ta không nhận được câu trả lời của Phó Kim Phong, ra tay càng thêm nặng.
Phó Kim Phong đã quen với bị đánh, chỉ lặng lẽ cuộn người dưới sàn nhà.
Mồ hôi thấm ướt cả áo đồng phục, Vân Mộc nghiên răng nghiến lợi đá một phát vào bụng Phó Kim Phong:" Tao đánh mày mà mày không biết đường xin tha à? Cầu xin tao đi, tao sẽ tha cho mày!"
Phó Kim Phong:"..."
" Đittmoe mày, mày lỳ đúng không? Để tao xem mày lỳ tới khi nào!"
" Mày nghĩ mẹ mày sẽ về cứu mày sao? Đừng có mơ, con đĩ mẹ mày đã dụ cha tao đi du lịch rồi, mẹ mày cướp cha của tao, mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày à?"
" Cũng chỉ là con của một ả đàn bà phá hủy hạnh phúc gia đình người khác, bẩn thỉu muốn chết!"
" Mày câm à? Đitmoe tao đánh mày chứ không phải đánh bao cát đâu, kêu một tiếng cho tao."
" Mẹ mày!"
" Đứng lên! Vào nấu cơm cho tao, tao tắm xong mà không có cơm ăn, tao đánh chết con dĩ mẹ mày!" Có lẽ bởi vì không ép được Phó Kim Phong cầu xin nên tụt hứng, hoặc cũng có thể đánh đã đủ rồi, Vân Mộc rít lên một tiếng, kéo lấy Phó Kim Phong đang cuộn người dưới sàn phòng khách, cưỡng ép đứng lên.
Phó Kim Phong cả người đau đớn, lại ngay lập tức vị Vân Mộc ép đứng, hai chân có chút run, đứng cũng khó khăn.
" Cút đi nấu ăn." Vân Mộc 15 tuổi học thói côn đồ của cha, nặng nề đạp ngã Phó Kim Phong vào trong bếp.
Căn bếp nhỏ chỉ còn lại một mình Phó Kim Phong, Phó Kim Phong lúc này mới khó khăn vịn lấy bàn bếp, chậm rãi đứng lên. Cậu không nói gì, tiến tới tủ lạnh, mở cửa tủ. Ngăn mát chống không, không hề có nguyên liệu nấu ăn. Thử mở ngăn đá, cũng không còn đồ gì cả. Những tủ gỗ xung quanh cũng không đựng đồ khô, nói thẳng ra, trong căn nhà này, không có thứ gì có thể nấu được cả.
Phó Kim Phong nặng nề mím môi.
Vân Mộc tắm xong, thấy Phó Kim Phong vẫn trầm mặc đứng trước bếp ga lạnh băng, lửa giận vừa mới hạ xuống liền bùng bùng bốc cháy. Vân Mộc lao nhanh đến bên cạnh Phó Kim Phong, túm lấy cổ áo cậu.
" Tao bảo mày nấu, mày điếc à?"
" Không có đồ." Phó Kim Phong trầm mặc.
" Không có đồ, mày không biết đường tự đi mua à?" Vân Mộc lạnh giọng:" Hay là mày không có tiền? Đitmoe không có tiền mà không biết mở miệng xin tao à?" Nói đoạn, Vân Mộc liền thò tay vào trong túi, rút ra vào tờ tiền, ném lên người Phó Kim Phong.
" Cầm lấy, cút ra ngoài mua đồ ăn về đây cho bố!"
Toàn bộ quá trình, Phó Kim Phong chỉ duy trì thái độ trầm mặc, thời điểm tiền rơi trên người cậu, Phó Kim Phong liền lạnh nhạt nhặt lấy, cứng rắn đứng dậy, ở trong tiếng mắng chửi của Vân Mộc, đẩy cửa bước ra khỏi chung cư.
Ánh mặt trời váng óng nhuộm toàn bộ cảnh vật, Phó Kim Phong đột nhiên nâng lên một nụ cười tự diễu.
Có khác chút nào đâu!
Không có bố đánh đập, thì vẫn còn người khác!
Yên lặng đi tới chợ nhỏ bên cạnh chung cư, dùng chút tiền Vân Mộc ném cho để mua chút đồ, Phó Kim Phong len lén mua một cái bánh mì, tự mình ăn nhanh cho hết, mới dám xách đồ trở về nhà.
Vừa bước vào chung cư, cửa nhỏ phòng ngủ đã đập ngay vào mắt cậu. Phó Kim Phong nhìn cánh cửa đóng kín, bất tri bất giác nhớ đến hình dáng mệt mỏi ngủ gục của Nhiễm Thanh Vân.
Không biết người đó đã ăn gì chưa!
" Về rồi? Còn không mau cút vào nấu cơm cho tao." Vân Mộc nằm dài trên ghế ở phòng khách, nhìn thấy Phó Kim Phong xách đồ trở về liền không kiên nhẫn quát Phó Kim Phong,
Phó Kim Phong không thể vào trong phòng của mình, cam chịu bước vào bếp, nấu cơm cho Vân Mộc.
Cũng may, nơi này vẫn còn có người đó!
Buổi chiều, Phó Kim Phong không có tiết nhưng Vân Mộc lại có tiết, ngay khi biết được tin tức đó từ miệng Vân Mộc, Phó Kim Phong không nhịn được mà lộ ra biểu tình vui vẻ. Sau khi giúp Vân Mộc thu dọn đồ ăn trên bàn, Phó Kim Phong liền nhanh chóng tìm cách chuồn vào nhà.
Vân Mộc thấy hành động bài xích mình của Phó Kim Phong, đáy lòng càng thêm tức giận, nếu không phải sắp đến giờ học, Vân Mộc đã lôi Phó Kim Phong ra ngoài đánh thêm một trận.
Vân Mộc cuối cùng cũng rời đi, thần kinh luôn bị kéo căng của Phó Kim Phong lúc này mới trùng xuống một đoạn, đại não không còn phải chú ý đến người khác khiến cho đau đớn tại những nơi bị Vân Mộc đánh đập càng thêm rõ ràng. Phó Kim Phong nhanh chóng mở cửa, đáy mắt lóe lên tia sáng.
Có thể gặp lại người đó rồi!
Phó Kim Phong đẩy cửa vào, không phụ sự kì vọng của Phó Kim Phong, trên giường nhỏ cứng rắn xuất hiện thân ảnh to lớn nằm nghiêng người, một tay vắt ngang tầm mắt che đi hơn nửa khuôn mặt, một tay quy củ đặt ở trên bụng.
Phó Kim Phong không giấu được hạnh phúc trong mắt, tiến nhanh về phía Nhiễm Thanh Vân, bước lên giường, nhào vào trong lòng y.
Nhiễm Thanh Vân vốn chỉ đỉnh ngả lưng một lát, không ngờ cơ thể này lại yếu như vậy, trực tiếp ngủ vùi! Tinh thần lực của Nhiễm Thanh Vân có lớn mạnh đến đi chăng nữa mà xuyên phải thân thể yếu bệnh thì cũng sẽ yếu bệnh mà thôi.
Cảm nhận được hơi ấm thuộc về lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân tự nhiên đổi tư thế, một tay để lò sưởi gối đầu, một tay vòng qua eo nhỏ của lò sưởi, vô thức xoa nắn.
Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân ôm vào lòng, cậu chậm chạp vùi gương mặt phiến đỏ vào ngực Nhiễm Thanh Vân, không quản cậu mới chỉ biết người này chưa tới một ngày, lần nữa yên bình mà ngủ trong lòng Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không hiểu vì sao cơ thể này lại yếu như vậy, tổng tài bình thường không phải đều có thế mấy ngày không ngủ đều không hề hấn gì sao? Tại sao Nhiễm Thanh Vân vừa mới không ngủ có một đêm sinh lực của cơ thể này đã gần như bị rút hết đi vậy.
Nhiễm Thanh Vân ngủ hơn một tiếng, mới có thể miễn cưỡng tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện Phó Kim Phong đang ngủ ngoan trong ngực mình, y vốn muốn để Phó Kim Phong ngủ thêm một chút, nhưng bụng đói cồn cào khiến Nhiễm Thanh Vân không thể nằm yên.
Giờ mới nhớ ra, kể từ bữa cơm trưa ngày hôm qua, Nhiễm Thanh Vân đã không ăn gì đến tận bây giờ. Cơ thể yếu đuối này không ngủ một tối đã không chịu được, đừng nói là cả một ngày không ăn gì.
Nhiễm Thanh Vân nhìn người đang ngủ ngoan trong ngực, đáy lòng không ngừng cân nhắc giữa gọi lò sưởi dậy ăn cơm và tiếp tục để lò sưởi ngủ. Nhiễm Thanh Vân nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định nằm yên bất động.
Sau mấy ngày, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng rút ra được quy luật của nhiễu động thời gian.
Điều kiện cần chính là Nhiễm Thanh Vân ngồi trên giường lớn, Phó Kim Phong ở trong phòng của mình.
Điều kiện đủ là trong phòng ngoài Phó Kim Phong và Nhiễm Thanh Vân ra thì không được có người khác!
Nhiễm Thanh Vân cũng có tìm hiểu hoàn cảnh của hai người một chút. Phó Kim Phong năm nay mới 13 tuổi, cách Nhiễm Thanh Vân tận 11 tuổi, nhưng thời gian Phó Kim Phong sinh sống lại kém Nhiễm Thanh Vân tận 10 năm, tức là thực tế Phó Kim Phong chỉ kém Nhiễm Thanh Vân có 1 tuổi thôi.
Gia cảnh của Phó Kim Phong không được tốt, ngoài và mẹ không quan tâm con cùng ông cha dượng là dân anh chị thì trong nhà còn có một kẻ tên Vân Mộc, luôn nhằm đến lò sưởi của y mà đánh đập. Nhiễm Thanh Vân không thể xen vào trận đánh chỉ có thể đợi khi căn phòng chỉ còn lại một mình Phó Kim Phong, xuyên đến giúp Phó Kim Phong bôi thuốc.
Mỗi lần như vậy, Phó Kim Phong sẽ tựa như một con mèo nhỏ mất hết móng vuốt, nhu thuận gối đầu lên đùi Nhiễm Thanh Vân.
Không gian hoạt động của Nhiễm Thanh Vân chỉ nội trong cái giường nhỏ, vì vậy mỗi lần Nhiễm thanh Vân ở trong phòng, Phó Kim Phong sẽ đem toàn bộ việc làm của mình lôi hết lên giường, vừa ngồi trong lòng Nhiễm Thanh Vân vừa chuyên chú làm.
Nhân lúc Phó Kim Phong đi học, Nhiễm thanh Vân dùng mối quan hệ của mình, nghe ngóng tin tức của Phó Kim Phong nhưng bất ngờ là cho dù có điều tra đến đâu, manh mối cũng chấm dứt vào năm Phó Kim Phong 15 tuổi, chính là thời điểm Phó Kim Phong tốt nghiệp cấp 2. Ngay cả khi Nhiễm Thanh Vân có đeo vỏ kiếm cho Phó Kim Phong đi chăng nữa thì khi trở về thời điểm của mình, Bất Vong cũng không thể cảm nhận được khí tức của vỏ kiếm.
Đây là vấn đề cần phải làm rõ.
Phó Kim Phong hiện tại mới 13 tuổi, cách thời gian tốt nghiệp cấp 2 vẫn còn gần 2 năm, Nhiễm Thanh Vân chỉ cần trong thời gian này, cố gắng tìm hiểu một chút để xem lý do tại sao khi lò sưởi tốt nghiệp cấp 2 lại không còn chút thông tin nào.
Nguyên nhân lớn nhất cho sự biến mất của Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân cảm thấy chắc chắn liên quan tới tên Vân Mộc ngoài kia. Có thể che giấu đến mức ngay cả Nhiễm Thanh Vân cũng không tra ra được, chỉ sợ khi đó Phó Kim Phong lành ít dữ nhiều.
Nhiễm Thanh Vân yên lặng ôm Phó Kim Phong ở trong lòng, dịu dàng vuốt dọc sống lưng của Phó Kim Phong, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Lò sưởi còn chưa thành niên, y không thể làm ra mấy chuyện kia được, mỗi ngày chỉ có thể ôm lò sưởi trong lòng đã tiêu tốn gần hết định lực của Nhiễm Thanh Vân.
" Thanh Vân, 10 năm sau anh ở đâu?" Phó Kim Phong nằm trong lòng Nhiễm Thanh Vân, không nhịn được tò mò hỏi.