Phó Kim Phong nhận lấy đôi đũa, cứng nhắc chọc đũa vào bát mì.
" Anh, anh có ăn cùng không?" Phó Kim Phong cẩn trọng nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Không." Nhiễm Thanh Vân lắc đầu:" Em ăn đi."
Phó Kim Phong không dám làm loạn, ấn tượng đầu tiên của Nhiễm Thanh Vân quá đáng sợ, tạo cho cậu bóng ma tâm lý không nhỏ. Nhận được lời từ chối của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong thành thực gắp một miếng mì.
Mệt nhọc cả ngày hôm qua, buổi tối còn chưa được ăn gì, miếng mì cao cấp chui vào miệng Phó Kim Phong khiến cậu không ngăn được mà tràn đầy thỏa mãn.
Cậu chỉ mất 10 phút đã có thể xử lý xong bát mì của Nhiễm Thanh Vân. Vô thức ăn sạch cả bát mì, Phó Kim Phong ngại ngùng lén lén nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Cái đó, anh..."
" Phó Kim Phong, mày dậy chưa?"
Không đợi Phó Kim Phong nói hết câu, bên ngoài đã vọng vào tiếng gọi, không một tiếng gõ cửa, người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Phó Kim Phong hoảng hồn lật người nhìn về sau, nhiệt độ thanh lạnh chỉ thuộc về Nhiễm Thanh Vân chớp mắt tan biến, bóng người Nhiễm Thanh Vân mờ mịt biến mất.
" Phó Kim Phong, 6:30 rồi, mày không đi học à?" Vân Mộc tùy tiện khoác trên người bộ áo đồng phục, sắc mặt không được tốt nhìn chằm chằm Phó Kim Phong đang ngồi trên giường. Nó nhìn bộ dạng ngây ngốc của Phó Kim Phong, tầm mắt bị bát mì cao cấp chỉ còn nước dùng trên tay Phó Kim Phong thu hút.
Vân Mộc không đợi Phó Kim Phong trả lời câu hỏi phía trước, nó hùng hổ tiến vào trong phòng cậu, kéo lấy cái bát trên tay Phó Kim Phong:" Mày lấy thứ này ở đâu?"
" Trả đây!" Bị Vân Mộc cướp mất thứ thuộc về Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong không chịu ngồi yên như đêm qua, vươn người muốn đoạt lại bát mì.
Vân Mộc sao có thể trả lại cho Phó Kim Phong, hai người giằng co một lúc lâu. Phó Kim Phong nhỏ tuổi hơn Vân Mộc, hình dáng lại không to bằng nó, lôi kéo một chút liền rơi vào thế dưới. Vân Mộc bị cái tên cướp nhà của mình phản kháng, tâm tình càng không tốt, loảng xoảng một tiếng, nước mì bắt tung tóe trên nền đất.
Phó Kim Phong ngây ngốc nhìn bát mì vỡ toang dưới nền phòng, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Vân Mộc chứng kiến bộ dáng của Phó Kim Phong, đáy lòng hả hê, nhấc chân đạp lên người Phó Kim Phong:" Mày ngây ngốc cái gì? Mau dọn dẹp rồi chở tao đi học."
Vân Mộc cùng Phó Kim Phong học cùng trường, Vân Mộc có một cái xe đạp, bởi vì muốn Phó Kim Phong kèm mình đến trường nên sáng sớm mới tới tìm cậu.
Phó Kim Phong đang ngây ngốc nhìn đống đổ vỡ liền bị một đạp của Vân Mộc làm tỉnh, cậu âm trầm nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi thả ra. Phó Kim Phong cúi gằm mặt, làm như không nghe thấy những lời Vân Mộc nói, lặng lẽ tìm chổi, thau hót dọn dẹp sạch sẽ.
Phó Kim Phong dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn giường nhỏ tĩnh lặng, sắc mặt trầm thêm một tông.
" Dọn xong chưa?" Vân Mộc không còn kiên nhẫn, đá thêm một cái vào cổ chân Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
" Mày không biết ngẩng đầu à?"
"..."
" Ditmoe, nhìn mà ngứa mắt, cút ra ngoài." Vân Mộc gằn giọng, túm lấy Phó Kim Phong, kéo đi.
- ---
Nhiễm Thanh Vân bị đẩy trở về phòng lớn, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống!
Tên khốn nào phá hoại thời gian tươi đẹp của y cùng với lò sưởi?
Nhiễm Thanh Vân buồn bực ngả người xuống giường mềm mại, cơ mặt căng cứng. Tiên Hiệp Hay
Làm chủ tịch tổng tài, phiền phức muốn chết. Nhiễm Thanh Vân muốn ngủ, điện thoại di động lại vang lên. Nhiễm Thanh Vân không thể làm lơ nó, chỉ đành nhận được thoại.
" Ai?"
"...."
Bên phía công ty có việc gấp cần sự có mặt của Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân còn chưa được ngủ:"..."
Y đã tính đến việc bán công ty với giá rẻ rồi đấy!
[ Nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận: Đưa hệ sinh thái của nguyên chủ trở thành hệ sinh thái lớn mạnh nhất.] Vương Bội có lẽ bởi vì suy nghĩ của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, sợ Nhiễm Thanh Vân thật sự nghĩ không thông mà bán công ty, nó liền nhanh chóng ngoi lên phát nhiệm vụ.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Tới đúng lúc lắm, ngươi mau xem, việc nhiễu động không gian này rốt cuộc là chuyện gì?
Xảy ra nhiễu động không gian ở một thế giới linh khí mỏng manh như vậy rõ ràng là việc trái với quy luật, tên thiên đạo kia chắc chắn sẽ không để lỗ hổng lớn như vậy được.
[ Chủ nhân yên tâm, ta và thiên đạo đã nói chuyện rồi, nhiễu động không gian không ảnh hưởng lớn tới sự phát triển của thế giới đâu, chủ nhân không cần lo lắng.]
Hử?
[ Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép.] Vương Bôi ngoi lên nói được vài ba câu liền đánh bài chuồn, rõ ràng là đang giấu diếm Nhiễm Thanh Vân thứ gì đó.
Nhiễm Thanh Vân đau đầu, phía công ty còn quá nhiều việc phải xứ lý, sau khi nhận được nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận, cũng không thể tùy tiện bán công ty đi.
Đáy lòng Nhiễm Thanh Vân không ngừng có thảo nê mã chạy qua, mặt lạnh một lần nữa rời khỏi giường lớn.
Bên kia của lò sưởi cùng đã gần 7 giờ sáng rồi, bằng những gì Nhiễm Thanh Vân quan sát được, lò sưởi chắc chắn vẫn còn đi học. Nhân lúc lò sưởi đi học, y phải tranh thủ thời gian giải quyết đống việc làm ở công ty.
Công ty Nhiễm Thanh Vân đang thực hiện một dự án lớn, vốn đã thông qua mọi việc từ rất lâu, dự án cũng đã bắt đầu thực hiện từ năm ngoái, nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại gặp phải sự cố, mặc dù không ảnh hưởng đến mạng người những cũng ảnh hưởng đến uy tín của công ty.
Nhiễm Thanh Vân toàn thân tràn ra áp suất thấp bước vào phòng họp khẩn cấp cấp cao của công ty, bộ dạng kì lạ này của Nhiễm Thanh Vân thành công dọa sợ không ít cán bộ cấp cao. Bọn họ vốn đã quen với dáng vẻ ôn nhu của Nhiễm Thanh Vân, bây giờ bất ngờ thay đổi khí chất, có chút khó thích ứng.
Nhiễm Thanh Vân ngồi xuống ghế chủ trì cuộc họp, một tay đặt ở mặt bàn, một tay buông thõng ngang sườn ghế lạnh nhạt:" Báo cáo đi!"
" A! Dạ." Giám đốc phụ trách dự án vốn đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tiếp xúc với những tổng tài lớn ông ta vốn rất tự tin với định lực của mình, thật không ngờ, đứng trước khí thế của Nhiễm Thanh Vân, ông ta lại cực kì khó khăn mới lấy lại được tinh thần.
Phó Kim Phong ở nhà bị đánh đập coi thường nhưng trên lớp lại cực kì được yêu thích, bởi vì thành tích học tập cực tốt và tính tình mềm mại, Phó Kim Phong không những bạn bè hòa đồng mà giáo viên cũng rất quan tâm. Đối với Phó Kim Phong, có lẽ trường học là nơi Phó Kim Phong cảm thấy mình thuộc về nhất!
Mỗi giờ, mỗi phút đều mong muốn có thể được tới trường.
Đấy là trước khi quen biết Vân Mộc.
Vân Mộc học trên Phó Kim Phong hai lớp, là người quậy phá có tiếng của trường, trái ngược hoàn toàn với Phó Kim Phong, Vân Mộc đi đến đâu là đám học sinh tránh né đến đấy, giáo viên cũng rất bài xích việc tiếp xúc với Vân Mộc.
Bởi vậy mà sáng nay Vân Mộc được Phó Kim Phong kèm xe đạp đến trường nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của toàn trường.
Tiểu lưu manh khối 9 đi cùng xe với học bá khối 7.
Tiểu lưu manh khối 9 bắt học bá khối 7 chở đi học.
Tiểu lưu manh khối 9 có quan hệ không đơn giản với học bá khối 7.
Tin đồn này, không ai dám hỏi Vân Mộc, Phó Kim Phong hòa đồng hơn, dễ nói chuyện hơn, vậy nên cả buổi sáng Phó Kim Phong bị những người trong trường vây lấy hỏi thăm, không chỉ bạn cùng lớp, bạn cùng khối, ngay cả những tên khối trên cũng tìm đến cậu ba hoa.
Khó khăn lắm mới kết thúc buổi học, Phó Kim Phong sợ Vân Mộc lại tìm cậu gây phiền phức nên khi chuông báo tan vừa kết thúc, Phó Kim Phong đã nhanh nhẹn ôm lấy cặp sách, chạy một mạch ra ngoài cổng, chọn một cung đường ngắn nhất, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Chung cư mở khóa bằng vân tay, Phó Kim Phong trở về nhà, trong chung cư không hề có ai. Kể từ hôm qua đến giờ, cậu chưa gặp lại mẹ mình lần nào cả.
Phó Kim Phong ôm chặt cặp sách trong lòng, vì chạy một đoạn dài, hơi thở hơi nặng nề.
*cạnh*
Cửa phòng nhỏ bé mở ra.
Phó Kim Phong ghé mắt vào bên trong, cảnh tượng khiến trái tim Phó Kim Phong không kìm được mà đập lệch thêm một nhịp. Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi gấp gáp đóng cửa phòng lại.
Nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống bàn nhỏ, Phó Kim Phong lặng lẽ đứng ở bên cạnh giường nhỏ, không dám leo lên, lại không lỡ rời đi.
Nhiễm Thanh Vân cảm nhận hơi ấm thuộc về lò sưởi, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.