" Trung tâm thành phố H." Nhiễm Thanh Vân thành thật trả lời, biết đâu lò sưởi biết rồi, 10 năm sau sẽ quay lại tìm thành phố H tìm y thì sao.
" Vậy hiện tại anh ở đâu?"
" Hiện tại sao?" Nhiễm Thanh Vân nghiêm túc suy nghĩ, thời cấp 2, nguyên chủ hình như học ở trường quốc tế thành phố H:" Học ở trường quốc tế thành phố H."
" Vậy thì xa quá!" Phó Kim Phong nhẩm tính quãng đường trong lòng, với khả năng hiện tại của cậu, chắc chắn không thể tự mình đi đến đó!
" Đừng đi tìm anh!" Không kể đi đường vất vả, cho dù có đến thành phố H thì cái người Phó Kim Phong gặp mặt hiện tại cũng không phải Nhiễm Thanh Vân.
" Tại sao?" Phó Kim Phong thật sự có ý định đi tìm Nhiễm Thanh Vân 14 tuổi khó hiểu.
" Ngoan, nghe lời!" Nhiễm Thanh Vân không thể kể chuyện mình xuyên hồn cho Phó Kim Phong được.
Phó Kim Phong không hiểu vì sao Nhiễm Thanh Vân lại không muốn mình tìm y, nhưng cũng không đặt nặng vấn đề trên, không cho tìm thì không cho tìm, dù sao hiện tại anh ấy cũng đang ở đây!
" Em sắp phải đi học rồi?" Nhiễm Thanh Vân nhìn đồng hồ trên đầu giường, dịu dàng nhắc nhở.
" Ừm, anh cũng sắp phải đi làm rồi!" Phó Kim Phong gật gù, rời khỏi đùi Nhiễm Thanh Vân.
" Đi đường cẩn thận." Nhiễm Thanh Vân như có như không mết một đường nhỏ lên mặt dây truyền Phó Kim Phong đang đeo trên cổ, vỏ kiếm bị Nhiễm Thanh Vân nhắc nhở, dưới đầu ngón tay Nhiễm Thanh Vân run rẩy một đoạn.
" Anh cũng đi đường cẩn thận." Phó Kim Phong quyến luyến ôm Nhiễm Thanh Vân lần cuối, sau đó mới lục đục rời giường.
Phó Kim Phong đổi quần áo thành đồng phục, khoác cặp sách lên vai, bước ra cửa quay lại vẫy tay với Nhiễm Thanh Vân:" Em đi đây."
" Ừ."
Phó Kim Phong đóng cửa, không gian xung quanh Nhiễm Thanh Vân xuất hiện nhiễu động.
Mỗi ngày trở về, Nhiễm Thanh Vân đều thử tìm kiếm thông tin về Phó Kim Phong xem có thay đổi gì không nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tìm được gì, cũng vì chuyện này mà hại Nhiễm Thanh Vân đau đầu mất mấy ngày.
Những chuyện khác Nhiễm Thanh Vân có thể không quản nhưng chuyện liên quan đến lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân không thể không lo.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đến ngay cả có vỏ kiếm bên cạnh cũng không thể bảo vệ được Phó Kim Phong?
Nhiễm Thanh Vân nhìn đống tư liệu ít ỏi về lò sưởi ở trong tay, tâm càng thêm khó chịu.
[ Nhắc nhở thân thiện, mục tiêu nhiệm vụ sắp bị cường bách, mong chủ nhân nhanh chóng ứng cứu!]
Nhiễm Thanh Vân:"...."
Đệch! Cường bách ở đây không phải là nghĩa đó đó chứ?
Khoảng cách thời gian lớn như vậy, bảo ta tới cứu người thế nào?
[ Chủ nhân sẽ có cách, chủ nhân cố lên!] Vương Bội không quên để lại một câu động viên.
[ Mà nếu không tìm được cách cũng không sao, mục tiêu nhiệm vụ chỉ là bị cường bách mà thôi, chưa chết được!]
Nhiễm Thanh Vân:"..."
"cường bách mà thôi!" Cái quần què ấy!!!
Nhiễm Thanh Vân nghe được cảnh báo, sắc mặt liền giảm không phanh. Nhiễm Thanh Vân đang ở công ty, thời điểm trở về đến nhà cũng mất không 5 phút. Leo lên giường, Nhiễm Thanh Vân mím chặt môi.
Theo cách thức xuất hiện nhiễu động không gian, hiện tại, cả điều kiện cần và điều kiện đủ để xuất hiện nhiễu động đều không có, Nhiễm Thanh Vân muốn dịch chuyển tới bên cạnh Phó Kim Phong vốn là điều không thể.
Không thể!
Thật sao?
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, mình không nên dùng biện pháp này chút nào. Nhưng suy nghĩ đến việc bị thiên đạo đánh vào cái với việc lò sưởi bị người ta cường bách mất, Nhiễm Thanh Vân vẫn là cảm thấy bị thiên đạo đánh vài cái không phải là vấn đề.
Nhiễm Thanh Vân đứng thẳng ở ngay vị trí trung tâm của giường lớn, ánh nắng mặt trời bởi vì không có rèm che đậy, toàn bộ bao lấy thân thể Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân lôi Bất Vong từ trong không gian ra, mím môi, Bất Vong lướt nhẹ trong lòng bàn tay của Nhiễm thanh Vân, lưỡi kiếm sáng bóng mang theo máu đỏ, vung một đường mạnh mẽ trong không trung. Cùng lúc đó, Nhiễm Thanh Vân dùng bàn tay chảy đầy máu của mình, túm chặt lấy lưỡi kiếm.
Lực đạo mạnh mẽ, lưỡi kiếm sắc bén khiến vết thương trong lòng bàn tay Nhiễm Thanh Vân sâu thêm một đoạn, máu nóng chảy dọc thân kiếm, chỉ trong tích tắc, hóa thành vô số sợi chỉ màu đỏ, lơ lửng khắp phòng. Điểm bắt đầu là lòng bàn tay của Nhiễm Thanh Vân, điểm kết thúc, là vết cắt không gian ở ngay trên đỉnh đầu của y.
Nhiễm Thanh Vân cắn môi, huyết sắc trên mặt giảm đi một nửa.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ chữa bệnh, chưa một thế giới nào mà y không chịu chút chật vật, chửi thầm thiên đạo ở trong lòng, Nhiễm Thanh Vân rời bàn tay đẫm máu ra khỏi Bất Vong, xuyên qua vết cắt không gian, ngay lập tức, cánh tay tựa như bị một lực phía bên kia hút mạnh, ánh sáng phát ra từ vết cắt chói sáng hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhoáng một cái, bao bọc lấy Nhiễm Thanh Vân.
Tên nhóc thiên đạo kia, rõ ràng là do không làm gì được y ở ngoài kia cho nên mới nhân cơ hội này tìm cách hành y mà!
Mở mắt ra lần nữa, Nhiễm Thanh Vân mặt không chút huyết sắc xuất hiện ở trên giường nhỏ trong phòng Phó Kim Phong. Nhiễm Thanh Vân chưa kịp đứng vững, bên ngoài đã truyền tới âm thanh vụn vặt.
" Buông ta... a... tên khốn này..."
" Giờ mới chịu nói? Có phải hơn muộn rồi không."
" Buông tôi ra, làm ơn... buông ra..."
" Nếu mày cầu xin tao từ sớm, tao đã có thể bỏ qua cho mày rồi!" Vân Mộc cười hung ác, cánh tay không để yên mà kéo quần của Phó Kim Phong sớm.
Áo đã bị kéo ra từ lâu, tựa như cái rẻ lau nhà, nằm dưới sàn cách đố không xa.
Thân dưới mát lạnh một mảng, Phó Kim Phong thê lương lớn giọng cầu xin Vân Mộc. không kìm được mà nhìn về phía cách cửa phòng đóng kín của mình.
Người ấy ở trong đó chờ cậu!
Phó Kim Phong dùng hết sức bình sinh đạp về phía Vân Mộc khiến hắn lảo đảo ngã về phía sau, Phó Kim Phong cũng nhân cơ hội này mà đứng bật dậy, thoát khỏi khống chế của Vân Mộc. Cậu chỉ cách cửa phòng kia có vài bước chân mà thôi, chỉ cần vào trong đó...
" A!"
Quần của Phó Kim Phong vốn chưa bị Vân Mộc cởi ra hết, Vân Mộc chỉ kéo quần của cậu tới đầu gối, chiếc quần lúc này không khác gì một sợi dây, cố định hai chân của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong mới chỉ đứng thẳng, chân vừa bước liền một lần nữa ngã xuống sàn nhà cứng rắn.
" Thằng chó này!" Vân Mộc lấy lại được thăng bằng, biểu cảm trên mặt càng thêm vặn vẹo, hắn không nhịn được tức giận. mạnh mẽ đè Phó Kim Phong xuống sàn nhà, tay túm lấy quần lót của Phó Kim Phong, mạnh mẽ xé rách.
Miếng vải duy nhất không còn nữa, Phó Kim Phong bị lạnh lẽo dưới hạ thân dọa sợ, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra như mưa.
" Cũng chỉ là một cái lỗ mà thôi, bị chơi cũng không sợ hậu quả, mày khóc cái gì?" Vân Mộc túm lấy hai tay Phó Kim Phong ấn lên đỉnh đầu, tay còn lại chậm rãi kéo khóa quần.
" Không được, không được, xin anh..." Phó Kim Phong kêu đến mức giọng khản đặc, khó khăn vặn vẹo thân người muốn thoát khỏi khống chế của Vân Mộc một lần nữa, nhưng hai chân bị Vân Mộc mạnh mẽ kẹp lấy, tay cũng không thể cử động, biên độ uốn éo của cơ thể, lọt vào trong mắt Vân Mộc không khác gì đang mời gọi.
"Một thằng rẻ rách như mày, cũng đáng coi trọng trinh tiết sao? Để tao chơi một lần, mày cũng không thể mang thai, mày sợ cái gì?"
" Không! Không được, buông tha cho tôi.... xin anh..." Phó Kim Phong bị mấy lời vô liêm sỉ của Vân Mộc dọa sợ lại cộng thêm tiếng kéo khóa quần khô khốc, nước mặt cậu tựa như vỡ đê, điên cuồng trào ra.
* Rầm!*
" Mày..."
* Bộp*
Không để cho Vân Mộc có cơ hội tiếp tục dọa nạt lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân chống đỡ cơ thể, không mở cửa theo phương thức bình thường mà trực tiếp đạp đổ, tầm mắt vừa mở rộng, Nhiễm Thanh Vân liền nhìn thấy bộ dạng thế thảm của lò sưởi nhà mình.
Nhiễm Thanh Vân nộ khí sung thiên, không hề phân nặng nhẹ, chớp mắt đã tới bên cạnh Vân Mộc, tung ra một cước. Nếu ở trong trạng thái bình thường, một cước này của Nhiễm Thanh Vân có lẽ đã đủ khiến Vân Mộc tới cầu Nại Hà xếp hàng rồi.
Vân Mộc bị đánh một cái lảo đảo ngã về phía sau.
Phó Kim Phong lờ mờ nhìn cánh cửa bị đạp đổ, đại não còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, toàn bộ cơ thể đau đớn đã được nhiệt độ mát lạnh quen thuộc bao phủ.
Thằng khốn nạn này dám đánh chủ ý lên người lò sưởi của ta!
Nhiễm Thanh Vân hung ác nắm chặt Bất Vong trong tay.
[ Chủ nhân, chủ nhân, ngài mau bình tĩnh lại, không thể giết người được đâu!]
Hừ!
[ Chủ nhân, ngài nghe tôi, bình tĩnh một chút, nếu ngài giết người của không gian này, trở về chắc chắn sẽ bị thiên đạo đánh chết, như vậy sẽ không thể gặp lại mục tiêu nhiệm vụ nữa.]
Ai nói không thể? Ta có thể đổi một cái thế giới khác.
[...] Được lắm, muốn đổi thì đổi đi, chủ nhân chết tiệt, cùng lắm là tạo thêm một cái thế giới nữa, nó có thể.
Nhiễm Thanh Vân lớn giọng với Vương Bội là thế chứ đương nhiên sẽ không muốn đổi một cái thế giới nếu không cần thiết. Nhiễm Thanh Vân thu Bất Vong vào không gian, lấy từ trong không gian ra một cái áo khoác lớn, chùm một cái bao từ đầu đến chân Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân hơi lảo đảo, bế bổng Phó Kim Phong đang ở dưới đất lên, tiện chân đạp cho Vân Mộc một cái, khiến hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê, mới bế theo Phó Kim Phong bước ra ngoài.
Phó Kim Phong được nhiệt độ mát lạnh quen thuộc bao bọc, uất ức nơi đáy lòng đều tan biến hết.
Nhiễm Thanh Vân ngoài mặt bày ra biểu tình lạnh nhạt chỉ để cố gắng che giấu đi giằng xé bên trong cơ thể. Mạnh mẽ dùng máu để mở cánh cửa không gian, thời gian Nhiễm Thanh Vân ở lại đều được duy trì bằng máu huyết trong cơ thể, bởi vậy Nhiễm Thanh Vân ở lại càng lâu, lượng máu mất đi sẽ càng nhiều.
Hơn nữa Nhiễm Thanh Vân còn phải chịu đựng bài xích của không gian, bởi vì một không gian không thể có hai người, mà nguyên chủ 14 tuổi chính là người thực, Nhiễm Thanh Vân mạnh mẽ tiến vào, sẽ trở thành một người thừa trong không gian, bị không gian bài xích.
Cơ thể liên tục chịu đựng đau đớn như bị kim đâm, máu trong cơ thể lại không ngừng bị rút đi, Nhiễm Thanh Vân bế được người xuống đến bên dưới chung cư đã không chịu nổi mà phải thả người xuống, cơ thể lảo đảo tựa vào tường.
" Nhiễm, Nhiễm Thanh Vân?" Phó Kim Phong được đặt xuống đất, lúc này mới phát hiện được Nhiễm Thanh Vân có điểm không thích hợp, cậu lo lắng túm lấy Nhiễm Thanh Vân, để y có thể dựa vào người mình.
" Thanh Vân, anh không sao chứ?" Phó Kim Phong lo lắng, tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân lắc đầu:" Không sao."
" Anh.... sao có thể không sao? Sắc mặt tệ như vậy, có phải, có phải là do em không?" Nhiễm Thanh Vân là người từ thời gian khác đến, bình thường chỉ hơi rời khỏi phạm vi của chiếc giường nhỏ một chút, y đã lộ ra biểu cảm căng cứng hiếm có, hiện tại lại mạnh mẽ đưa cậu ra ngoài, sao có thể nói không sao là không sao?
" Không phải do em." Nhiễm Thanh Vân phủ nhận.
Phó Kim Phong không tin!
Một người mạnh mẽ cường đại như Nhiễm Thanh Vân, bởi vì cậu mà xuất hiện bộ dạng yếu đuối này, nước mắt vẫn chưa khô liền lặng lẽ xuất hiện.
" Đừng khóc." Nhiễm Thanh Vân mím môi, vươn tay lau đi vệt nước mắt trên má Phó Kim Phong.
[ Chủ nhân, người phải mau trở về đi, nếu còn tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm, thiên đạo đã phát hiện vết nứt thời không của chúng ta rồi, hiện tại đang tiến hành tu sửa đó!] Vương Bội gấp gáp nhắc nhở Nhiễm Thanh Vân.
Ta biết!
Nhiễm Thanh Vân làm ra động tác này, đương nhiên có tính toán những hậu quả mà nó có thể mang lại.
Bàn tay của Nhiễm Thanh Vân rời khỏi gương mặt đẫm lệ của Phó Kim Phong, một đường đi xuống, dừng lại ở sợi dây chuyền đeo trên cổ Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong còn chưa kịp phản ứng, vỏ kiếm đã bị Nhiễm Thanh Vân lấy xuống.
" A!" Phó Kim Phong cả kinh.
Sợi dây chuyền này là Nhiễm Thanh Vân tặng cho cậu vào ngày thứ hai bọn họ gặp mặt, từ đó đến giờ, nó đều treo ở trên cổ Phó Kim Phong, hiện tại lại bị Nhiễm Thanh Vân không nói một lời kéo xuống, khiến trái tim của Phó Kim Phong không khác gì bị người khác mạnh mẽ khoét rỗng.
Nhiễm Thanh Vân không vội vàng giải thích cho Phó Kim Phong mà lôi Bất Vong từ trong không gian ra, để vỏ kiếm treo lên chuôi kiếm. Ngay lập tức, lưỡi kiếm sắc bén bị một luồng ánh sáng vàng óng bao phủ, chỉ trong nháy mắt, khi luồng sáng biến mất, lưỡi kiếm sắc bén đã bị một thứ kim loại chứa đựng hoa văn cổ xưa bao bọc toàn bộ.
Sau khi được vỏ kiếm bao bọc, khí thế của Bất Vong càng tăng thêm mấy bậc.
Vỏ kiếm để bảo vệ, lưỡi kiếm để chiến đấu! Hiện tại, cả hai đều được Nhiễm Thanh Vân nhét vào tay Phó Kim Phong.
" Anh không có nhiều thời gian để giải thích, nhưng mà sau này anh có lẽ không thể quay lại đây được nữa, vì vậy thanh kiếm này sẽ giúp anh bảo vệ em. Còn có, cái hộp này..." Nhiễm Thanh Vân lôi từ không gian ra một cái hộp to bằng lòng bàn tay được đóng rất kĩ nhét vào tay còn lại của Phó Kim Phong.
" Nơi này có ngọc trai, em đem thứ này bán đi... đừng quay trở lại căn nhà kia nữa, đừng ủy khuất mình nữa. Anh ở 10 năm sau, đợi em. Có được không?"
"...."
" Kim Phong, anh biết em mới 13 tuổi không thích hợp tự lập, đừng lo, thanh kiếm này sẽ thay anh bảo vệ em, chỉ cần em cố gắng, 10 năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau. Được chứ?"
"...."
" Kim Phong! Tin anh!"
" Ở đâu?" Phó Kim Phong không trầm mặc nữa, cụt ngủn hỏi.
" Thành phố H, 10 năm sau, chỉ cần em trở về thành phố H, anh sẽ tìm được em."
" Em cần thời gian cụ thể." Cậu cần một cái thời gian cụ thể, như vậy mới có thể đúng thời điểm gặp được anh ấy!
" 26/8 quảng trường thành phố H." Nhiễm Thanh Vân gần như dựa toàn bộ sức nặng cơ thể vào bước tường phía sau, thời điểm ánh mắt bắt đầu mờ đi, không còn nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Phó Kim Phong nữa, Nhiễm Thanh Vân đành phải cắn răng, dùng bàn tay bị thương, vỗ nhẹ lên khoảng không trước mặt.
Tựa như những lần trước, hình dáng Nhiễm Thanh Vân mờ dần, sau đó, biến mất trước mặt Phó Kim Phong.
Cho đến cuối cùng, Nhiễm Thanh Vân cũng không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của cậu.
- --
Bất Vong cười tà ác: Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể ở cạnh nhau.
Vỏ Kiếm: Cút, ai thèm ở cạnh ngươi chứ!