Người đàn ông không ra tay, ông ta nhìn Toại Cổ Kim trước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, lúc vừa nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt ông ta cũng hiện lên sự sợ hãi.
Thấy đối phương không ra tay, Diệp Quân thầm thả lỏng một chút, hắn bước đến: “Xin hỏi tên các các hạ là gì?”
Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng là không hiểu hắn đang nói gì, ông ta xòe bàn tay ra, một luồng thần thức từ từ bay về phía Diệp Quân, Diệp Quân hiểu ý của ông ta nên không phản kháng, để mặt dòng thần thức ấy tràn vào trong thức hải hắn, ngay sau đó, ngôn ngữ và chữ viết cổ xưa xuất hiện trong đầu hắn.
Ngôn ngữ và chữ viết của nền văn minh Tổ!
Diệp Quân hơi kích động.
Người đang ở trước mặt này thật sự liên quan đến nền văn minh Tổ!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Khí tức và thiên cơ của ngươi bị che khuất.”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Người đàn ông sửng sốt nói: “Người che khuất khí tức và thiên cơ của ngươi thật mạnh.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn xung quanh: “Hiện tại là thời đại nào?”
Diệp Quân nói: “Ta cũng không biết.”
Người đàn ông xòe tay ra, ngón cái chạm ngón trỏ, một lúc sau, ông ta nói nhỏ: “Trăm tỷ năm đã trôi qua.”
Trăm tỷ năm!
Diệp Quân nheo mắt lại, người này sống lâu đến vậy à? Có thể sao?
Đôi mắt người đàn ông hiện lên vẻ mông lung: “Không còn ở đây nữa, không còn ở nơi này nữa.”
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Xin hỏi nên xưng hô thế nào với tiền bối ạ?”
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Quân, cau mày: ‘Để ta nghĩ đã.”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông nói: “Ta bị phong ấn quá lâu, nhiều ký ức không chỉ mất đi mà còn rất lộn xộn.”
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội.”
Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, ông ta từ từ mở mắt ra, nói nhỏ: “Ta tên Khuyết Chiến! Là người giữ con dấu!”
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt ông ta lập tức trở nên kiên định vô cùng.
Diệp Quân nói: “Tiền bối đến từ nền văn minh Tổ sao?”
Người đàn ông gật đầu.
Diệp Quân hỏi ngay: ‘Tiền bối, năm ấy nền văn minh Tổ đã gặp phải chuyện gì vậy? Cớ sao lại biến mất không một dấu vết vậy?”
Khuyết Chiến lắc đầu, vẻ mặt hơi đau đớn: “Không biết, không thể nhớ được.”
Diệp Quân vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng người đàn ông lại từ từ đi xuống dưới.
Đột hiên Diệp Quân nói: “Tiền bối, bọn ta có thể vào trong điện được không?”
Người đàn ông không trả lời.
Diệp Quân còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên Toại Cổ Kim nói: “Ông ta đi rồi.”
Diệp Quân ngạc nhiên, hắn nhìn về phía người đàn ông, không biết từ lúc nào, hiện tại cơ thể người đàn ông đã trở nên hư ảo, rõ ràng là đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
Thực lực thật kinh khủng!
Diệp Quân thầm sợ hãi, nhưng ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Toại Cổ Kim, hắn không nhận ra đối phương đã rời khỏi, nhưng tại sao Toại cô nương lại nhận ra được vậy?”
Lẽ nào...
Toại Cổ Kim liếc hắn: “Ta khôi phục tu vi rồi. Hiểu chưa?”
Vừa nói cô ta vừa đi vào trong điện đồng.
Diệp Quân hơi lúng túng, lúc này hắn mới nhận ra, nguồn sức mạnh bí ẩn ở xung quanh đã biến mất không một dấu vết.
Diệp Quân đi lên theo.
Hai người nhanh chóng đi vào trong điện đồng, trong điện đang thờ một bức tượng không mặt mày.
Diệp Quân nhìn bức tượng, hơi ngạc nhiên, tại sao nó không có mặt? Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Không phải bức tượng này không có mặt, mà là bị một sức mạnh bí ẩn che mặt bức tượng lại khiến hắn không thể nhìn thấy gương mặt thật của bức tượng, hắn cẩn thận quan sát một chút, bức tượng này không có bất kỳ sức mạnh nào, cũng không có khí tức linh hồn.
Nói cách khác, đây chỉ là một bức tượng bình thường, sở dĩ không thể nhìn thấy mặt có thể do chính bản thể của bức tượng có thực lực vô cùng đáng sợ
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm bức tượng đó, im lặng.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, đây có phải là người đã từng là chủ chung của vũ trụ không?”
Toại Cổ Kim quay qua nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, không phải cái gì ta cũng biết.”
Diệp Quân: “...”
Toại Cổ Kim nhìn mặt bàn bên dưới bức tượng, chỗ đó có một chiếc nhẫn không gian bằng đồng, còn có một cái bình ngọc trắng bằng đồng.
Cô ta xòe bàn tay ra, nhẫn không gian và bình Bạch Ngọc xuất hiện trên tay cô ta, nhẫn không gian bị một sức mạnh bí ẩn phong ấn lại, thần thức hoàn toàn không thể xuyên vào.
Bình ngọc không có phong ấn, cô ta nhẹ nhàng mở nắp bình ra, là một giọt máu trông như hổ phách.
Máu?
Diệp Quân và Toại Cổ Kim hơi bất ngờ.
Toại Cổ Kim tò mò nhỏ giọt máu ấy vào lòng bàn tay, thế nhưng, ngay khi giọt máu ấy vừa rơi vào tay cô ta đã thấm luôn vào trong, một chốc sau, hai mắt Toại Cổ Kim trợn tròn lên, huyết mạch trong người lập tức sôi trào, vào lúc này, từng mảnh áo quần cũng biến thành tro bụi.