Thấy vậy, trong lòng Diệp Quân lập tức hoảng hốt, hắn vội vàng bắt lấy tay Toại Cổ Kim, nhưng một luồng sức mạnh huyết mạch cực kỳ đáng sợ đã đánh hắn lùi mạnh về phía sau. Hắn nhìn tay phải của mình, vậy mà lại xuất hiện một vài vết nứt.
Cái quái quỷ gì vậy?
Diệp Quân kinh hãi.
Thấy quần áo của Toại Cổ Kim đang dần biến mất, hắn vội vàng vung tay áo lên, kiếm vực lập tức bao trùm lấy hết cả tòa điện đồng, ngăn cách tất cả.
Thấy sắc mặt đau đớn của Toại Cổ Kim, Diệp Quân vội gọi: “Toại cô nương.”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra ngoài, đi vào trán Toại Cổ Kim, nhưng kiếm Thanh Huyên lại không thể kìm hãm được luồng sức mạnh huyết mạch khủng bố đó.
Tiểu Hồn cả kinh nói: “Tiểu chủ, sức mạnh của dòng máu này quá cường đại, vị cô nương này căn bản không thể chịu nổi.”
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng không thể trấn áp được sao?”
Tiểu Hồn đáp: “Không được, không được, máu này đã dung hòa vào cùng huyết dịch của cô ta, nếu ta tiếp tục điều động sức mạnh để cưỡng ép trấn áp, vậy thì cô ta sẽ càng không thể chịu nổi.”
Diệp Quân vội đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, lúc này quần áo trên người cô ta đã hóa thành tro bụi, từng luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ không ngừng lao ra từ trong cơ thể cô ta, cực kỳ đáng sợ. Mà cơ thể cô ta cũng không thể chịu nổi, bắt đầu rách ra từng chút một.
Lúc này, Tiểu Hồn vội nói: “Tiểu chủ, nhanh, nhanh dẫn huyết mạch trên người cô ta vào cơ thể người, nhanh lên!”
Diệp Quân hơi bối rối: “Dẫn bằng cách nào?”
Tiểu Hồn đáp: “Làm cùng cô ta.”
“Hả?”
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Hồn sốt ruột: “Nhanh lên! Người và cô ta kết hợp lại mới có thể hòa nhập được huyết mạch, chỉ có huyết mạch của người mới có thể chống lại huyết mạch này.”
“Không!”
Toại Cổ Kim đột nhiên hét lên, cô ta gắt gao nhìn Diệp Quân, ánh mắt dường như có thể giết người.
Những gì Tiểu Hồn nói cô ta đều có thể nghe được một cách rõ ràng.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Còn có cách nào khác không?”
Tiểu Hồn sốt ruột: “Tiểu chủ, người đừng chần chừ nữa, cô ta sắp hồn bay phách tán rồi.”
Nhìn Toại Cổ Kim sắp hóa thành tro bụi, Diệp Quân không chần chừ nữa, hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn, Diệp Quân nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ rực của cô ta: “Toại cô nương, ta cần phải dẫn luồng sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô vào cơ thể của ta. Nhưng trước đó, chúng ta cần phải hợp thể.”
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra một sự xa lạ mà trước nay chưa từng có.
Diệp Quân cũng không tiếp tục do dự, hắn lại gần cô ta. Vừa đến gần, sức mạnh huyết mạch tỏa ra trên người Toại Cổ Kim đã đánh tan quần áo của hắn.
Lúc này hai người họ đều không có mảnh vải che thân.
Cảm nhận nơi nào đó trên người Diệp Quân đang thay đổi, ánh mắt Toại Cổ Kim lộ ra sự tuyệt vọng và không cam lòng. Nhưng chính vào lúc này, cô ta đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí đang tràn vào trong thức hải của cô ta, đồng thời giọng nói của Diệp Quân vang lên trong đầu của cô ta: “Chúng ta dung hòa lại rồi sau đó cô kiểm soát cơ thể và sức mạnh huyết mạch của ta.”
Dứt lời, cô ta phát hiện thức hải của Diệp Quân đã hoàn toàn mở ra với cô ta.
...
Nơi này chính là nơi nguy hiểm nhất của mỗi người. Bởi vì ý thức của họ tồn tại ở đây, một khi nơi này bị xâm chiếm thì đồng nghĩa với việc đối phương có thể khống chế hết thảy kẻ bị xâm chiếm. Đây cũng chính là đoạt xác mà giới tu luyện thường nói.
Mà lúc này, Diệp Quân lại buông bỏ tất cả phòng bị, hoàn toàn mở rộng nơi này cho cô ta.
Rất nhanh, thần thức của Toại Cổ Kim đã tiến vào bên trong thức hải của Diệp Quân, triệt để khống chế mọi thứ của hắn. Giờ phút này, cô ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mọi thứ của hắn, bao gồm cả những gì mà hắn đang suy nghĩ vào giờ phút này, cũng có thể khống chế được mọi thứ của hắn, thậm chí những ký ức đã qua của hắn. Nhưng cô ta không đi thăm dò những kí ức đó.
Có thể nói, bây giờ chỉ cần một suy nghĩ của cô ta là có thể xóa đi ý thức của Diệp Quân, khiến hắn hoàn toàn mất trí.
Cô ta nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, nghi hoặc, còn có một tia phức tạp.
Một lát sau. Toại Cổ Kim bắt đầu khống chế huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân, mà ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân cũng thuận theo thần hồn của hai người mà tiến vào bên trong cơ thể cô ta, nhưng khi vừa tiến vào bên trong cơ thể của cô ta thì đồng tử của Toại Cổ Kim đột nhiên co rút, cơ thể nhanh chóng tiêu tán.
Cô ta hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sức mạnh của bốn loại sức mạnh huyết mạch!
Diệp Quân thấy vậy bèn vội vàng dẫn bốn loại sức mạnh huyết mạch vào trong cơ thể mình, nhưng vừa tiến vào bên trong cơ thể hắn, thì hắn ngay lập tức biến sắc.
Huyết mạch thần bí kia giống như luồng dung nham nóng chảy tràn vào bên trong cơ thể hắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy bên trong cơ thể mình bỏng rát đến mức tưởng chừng như sắp tan chảy.
Trong lòng Diệp Quân kinh hãi!
Hắn không ngờ huyết mạch thần bí này lại đáng sợ đến như vậy, mà nó còn đang bị ba loại sức mạnh huyết mạch trấn áp. Nếu không có ba loại sức mạnh huyết mạch trấn áp thì nó có thể khiến hắn hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Diệp Quân buông Toại Cổ Kim ra, hắn ngã xuống đất, toàn thân đỏ bừng, giống như một khối sắt nung đỏ.
Huyết mạch thần bí này vượt quá xa dự đoán của hắn!
Bởi vì từ trước đến nay, chưa từng có loại sức mạnh huyết mạch nào có thể chống lại ba loại huyết mạch của hắn. Nhưng lúc này, sức mạnh được ẩn chứa trong giọt máu đó quá đáng sợ, ba loại sức mạnh huyết mạch của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại. Đương nhiên, việc này có liên quan đến thực lực của bản thân hắn, tất nhiên huyết mạch phong ma hiện tại trong người hắn còn lâu mới so được với cha và ông nội của hắn.
Hắn muốn dùng kiếm ý trật tự để trấn áp, nhưng lại nhận ra việc này căn bản không có tác dụng gì.
Trật tự kiếm ý của hắn hoàn toàn không hề có tác dụng gì với loại huyết mạch này.
Nhìn Diệp Quân đang cuộn tròn trên mặt đất, Toại Cổ Kim yên lặng không nói. Bởi vì thần thức dung hợp, nên lúc này cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng những đau đớn mà Diệp Quân đang chịu đựng.
Loại đau đớn này, cho dù là Diệp Quân có ý chí như sắt thép cũng có phần chịu không nổi.
Cô ta bỗng nhiên chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng đỡ Diệp Quân lên: “Mục tiêu của nó là ta, để nó tiến vào bên trong cơ thể ta đi.”
Diệp Quân vẫn còn một tia lý trí, hắn lắc đầu, run giọng nói: “Thực lực của cô yếu, nếu đi vào trong cơ thể cô thì cô căn bản không thể chịu nổi.”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng không chịu nổi.”
Diệp Quân nở nụ cười tươi, chỉ là vì đau đớn mà nụ cười này hơi dữ tợn: “Có thể, nhất định là có thể. Huyết mạch của cha ta, huyết mạch của cô cô ta và huyết mạch của mẹ ta là vô địch trên thế gian này, tuyệt đối có thể trấn áp được thứ đồ chơi này.”