Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đi về phía điện Đồng, sợ bị cường giả bí ẩn đó chú ý tới, do đó, hắn không dám sử dụng sức mạnh của mình.
Lúc này Diệp Quân cảm thấy khổ sở.
Bởi vì cơ thể của Toại Cổ Kim thật sự rất mềm, giống như không có xương vậy, khi cõng ở trên lưng, sự tiếp xúc gần gũi không có khoảng cách này khiến hắn không chỉ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp ở sau lưng vô cùng rõ ràng, mà còn có thể ngửi được hương thơm rất rõ trên người Toại Cổ Kim.
Đi được một lúc, đột nhiên Diệp Quân để cô ta xuống đất: “Toại cô nương, tốt nhất là cô tự đi đi.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn, ánh mắt ấy như thể nhìn thấu lòng người: “Ngươi là kiếm tu, tâm kiếm tu phải tĩnh, mà hiện tại ngươi lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu, sao ngươi có thể tu kiếm được chứ?”
Diệp Quân lạnh lùng nói: “Không liên quan tới ta, cô chính là vấn đề.”
Toại Cổ Kim nhíu mày lại.
Diệp Quân nói thẳng: “Toại cô nương, cô thật xinh đẹp, cõng cô làm ta không thể khống chế được bản thân mình.”
Toại Cổ Kim ngẩn ngơ.
Diệp Quân im lặng, ai quy định kiếm tu phải thành thực vậy?
Kiếm tu tu tâm, không phải sắc giới.
Nếu như kiếm tu phải từ bỏ sắc giới thì thật là nực cười.
Đàn ông thường chỉ nói mình là quân tử trong một hoàn cảnh, đó là khi dáng dấp người phụ nữ đó thực sự kém hấp dẫn.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không cần phải giả dối để đùa giỡn với người phụ nữ này, có chơi đùa cũng vô ích, chi bằng cứ thẳng thắn.
Cứ thế, sau khi hai người giằng co một lúc, Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cõng ta đi.”
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ, dù sao thì có muốn nữa cũng không được gì.”
Vừa nói, cô ta vừa đi tới sau lưng Diệp Quân rồi leo lên.
Diệp Quân biết, cô ta đang không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy, hắn không nói gì, tiếp tục cõng cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên Toại Cổ Kim cất tiếng nói: “Ta chỉ hơi tò mò chút thôi, ngươi là kiếm tu, hơn nữa, thế gian này cũng không có bao nhiêu kiếm tu ở cấp bậc này, cớ sao ngươi lại có những suy nghĩ linh tinh đó chứ?”
Diệp Quân nói: “Ta là đàn ông, là một người đàn ông bình thường.”
Toại Cổ Kim nói: “Ta thấy, với cấp bậc kiếm tu này của ngươi, ắt hẳn trong lòng đã có Đại Đạo rồi.”
Diệp Quân nói: “Nếu gặp phải một cô gái không được đẹp, trong lòng ta chỉ có mỗi Đại Đạo. Nếu gặp phải một người rất đẹp, ta sẽ là một người đàn ông bình thường.”
Nghe mấy câu nói chẳng khác gì khen trá hình này của Diệp Quân, Toại Cổ Kim liếc hắn nói: “Ngươi thật là thành thật.”
Diệp Quân cười nói: “Nếu gặp phải những người khác, có lẽ ta chỉ phiên phiến thôi, nhưng khi gặp được Toại cô nương, ta không thể làm gì ngoài thành thật cả, vì có nói dối cũng chẳng gạt được cô.”
Toại Cổ Kim không nói gì nữa.
Đột nhiên Diệp Quân hỏi: “Toại cô nương, ta có thể hỏi cô vài việc không?”
Toại Cổ Kim nói: “Ta không chắc là mình sẽ trả lời.”
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, cô thông minh thế này có thấy mệt không?”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng rất thông minh đó, có mệt không hả?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng chỉ hơi khôn lỏi thôi, không thể bì được với cô hay chủ nhân bút Đại Đạo được.”
Toại Cổ Kim liếc hắn, không nói gì.
Diệp Quân vẫn luôn biết thân biết phận, đầu óc hắn chỉ dùng để đối phó với Tháp gia, khi gặp phải những người đi đầu am hiểu bố trí đại cục, hắn vẫn thua xa.
Diệp Quân nói tiếp: “Mục Khoản đã nói với ta chuyện quyển trục mà Toại cô nương đã đưa cho cô ta, cô thật giỏi, nhất là câu nói ‘trật tự mà chúng sinh cũng muốn thành lập’ đã làm ta như được giác ngộ.”
Trước đây hắn chưa từng nghĩ theo hướng này.
Hắn chỉ muốn thành lập trật tự của riêng mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ huy động toàn bộ chúng sinh cùng nhau xây dựng trật tự này, nghĩ mà xem, trật tự này không chỉ là mục tiêu của mỗi mình Diệp Quân hắn, mà là mục tiêu của toàn bộ chúng sinh thì sẽ đáng sợ đến nhường nào?
Hắn thực sự mong chờ đến ngày ấy.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Có gì giỏi đâu.”
Diệp Quân lắc đầu: “Không không, ta cảm thấy cô rất giỏi, trước đây ta chỉ chiến đấu một mình, chưa từng thực sự thúc đẩy toàn bộ chúng sinh ở vũ trụ Quan Huyên lần nào, nhưng giờ đã khác, ta phải thúc đẩy tất cả họ, trật tự chúng sinh, chỉ cần nghĩ đến trật tự do tất cả chúng sinh tạo nên thôi cũng đã khiến nhiệt huyết sôi sục rồi!”
Toại Cổ Kim không nói gì.
Diệp Quân thở dài, nói: “Ôi, nếu gặp được cô sớm hơn là được rồi.”
Toại Cổ Kim vẫn không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Có phải là cô không cảm thấy hứng thú mấy với loại trật tự này không?”
Toại Cổ Kim trả lời: “Ừm.’
Diệp Quân gật đầu: “Có thể hiểu được.”
Hiện tại, nền văn minh Toại Minh đã là nền văn minh cao cấp nhất trong vũ trụ, với chế độ và trật tự này, chắc chắn đã tốt hơn vũ trụ Quan Huyên rất nhiều rồi.
Đột nhiên Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng khiến cho ta ngạc nhiên.”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Nói thử đi.”
Toại Cổ Kim nói: “Không có gì, chỉ là thấy ngươi thật sự rất ngây thơ.”
Diệp Quân: “...”
Toại Cổ Kim nói: “Không có ý xúc phạm.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”
Hai người không nói gì nữa.
Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đi nhanh hơn, mặc dù cảm giác thoải mái ấy vẫn còn ở trên lưng, nhưng hắn không còn nghĩ gì nhiều.
Chỉ là, một lát sau, Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đến trước điện đồng, họ gặp được người đàn ông đó trên thềm đá, người đàn ông đang quỳ trên đó, dập đầu không ngừng.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, vẻ mặt hơi nghiêm túc, kẻ ra tay lần trước là người đàn ông này.
Toại Cổ Kim nhìn người đàn ông, nhíu mày.
Diệp Quân nhẹ nhàng thả Toại Cổ Kim xuống, từ từ đi lại gần người đàn ông đó, ngay lúc này, người đàn ông đó đột ngột đứng dậy như đã cảm nhận được điều gì đó, quay lại nhìn về phía Toại Cổ Kim và Diệp Quân.
Diệp Quân ngừng bước, thầm cảnh giác.