Rời khỏi Phi Tiên Lâu, Toại Cổ Kim một đường đi thẳng về phía tiên vực Thiên Mạc. Đây là một trong tứ đại tiên phủ, sức mạnh đương nhiên không hề tầm thường. Cô ta vừa đặt chân vào thì cảm nhận được vô số khí tức hùng hậu chú ý đến mình, nhưng khi chúng vừa trờ tới thì đã âm thầm rút lui.
Toại Cổ Kim đi về trước.
Trong đại điện nọ.
Cô ta ngồi trên ghế với tách trà trong tay, đối diện là một ông lão đang đứng khom người với nụ cười khổ sở: “Đại nhân à, vực chủ của chúng ta thật sự không có ở đây...”
Toại Cổ Kim: “Ta biết, nên ta chỉ uống chén trà rồi đi ngay, không thành vấn đề chứ?"
Ông lão lại cười trừ: “Đương nhiên là không”.
Thế là Toại Cổ Kim tiếp tục chậm rãi phẩm trà trong im lặng.
Ông lão kia đành cung kính đứng hầu. Sau lưng đối phương là văn minh Toại Minh, mà bản thân Toại Cổ Kim lại có địa vị không hề thấp nên bọn họ đương nhiên không dám đắc tội.
Một hồi sau, Toại Cổ Kim uống trà xong thì đặt ly xuống, bình phẩm: “Không tệ”.
Rồi xoay gót rời đi.
Để lại ông lão đứng nghệch mặt.
Bỗng một người áo đen bước ra, không phải ai khác ngoài vực chủ Trâu Mạc của tiên vực Thiên Mạc này.
Ông lão vội hành lễ: “Vực chủ, cô ta...”
Trâu Mạc nhíu mày: “Cô ta định chơi trò gì đây?"
...
Điểm đến tiếp theo của Toại Cổ Kim là Vô Gian, cũng là một trong tứ đại tiên phủ.
Vực chủ Mục Vô Gian bình tĩnh cười hỏi: “Không giấu gì Toại các chủ, chúng ta không muốn dây vào chuyện giữa Diệp Quân và bút Đại Đạo này”.
Toại Cổ Kim: “Ta hiểu. Ban đầu ta cũng không muốn tham gia...”
Mục Vô Gian tò mò: “Vậy tại sao bây giờ lại tham gia?"
Toại Cổ Kim muốn nói lại thôi.
Mục Vô Gian kiên nhẫn chờ.
Toại Cổ Kim thở dài: “Ông cũng biết Cựu Thổ chúng ta từng đánh một trận với hắn...”
Mục Vô Gian vội hỏi: “Các chủ có thể cho biết tường tận được không?"
Toại Cổ Kim lại thở dài: “Ta thật lòng hiểu cho Mục vực chủ, nhưng nếu sau trận chiến ấy ta không gặp được... Thì ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước sâu đục ngầu này, tiếc rằng... Ôi, thôi vậy, sau này chúng ta gặp lại”.
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Để lại Mục Vô Gian cũng ngơ ngác.
Cái qué gì thế?!
Có biết ăn nói lấp lửng là thất đức lắm không??
Đợi hoàn hồn lại rồi, Mục Vô Gian mới sa sầm mặt. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến ấy?
Ông ta tò mò vô cùng, nhưng có điều tra cách mấy cũng thành công cốc khi chỉ có Diệp Quân, Thương Hồng Y và Toại Cổ Kim là ba người sốt sót duy nhất. Ông ta cũng từng đến đó dùng hồi tưởng thời gian nhưng thất bại.
Không thực hiện được!
Mà cũng không rõ nguyên nhân, điều này mới khiến ông ta càng thêm hiếu kỳ.
Mà theo lời Toại Cổ Kim thì trận chiến ấy không hề tầm thường.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng là thất đức quá mà! Sắc mặt Mục Vô Gian càng thêm xấu xí.
...
Toại Cổ Kim không đi đến những tiên vực còn lại mà trở về Cựu Thổ, triệu tập cuộc họp với chủ sự của ba nền văn minh lớn.
Bọn họ tụ tập trong thần điện. Đại diện cho Toại Minh là Toại Cổ Kim, Vĩnh Sinh là trưởng lão Lý Thần, Cựu Thổ là Khưu Nguyên.
Toại Cổ Kim lên tiếng với vẻ nghiêm trọng: “Chư vị, ta vừa nhận được một tin rất xấu, rằng ba trong bốn đại tiên vực đã nghiêng về phía Diệp Quân”.
Lý do cô ta cấp tốc trở lại chính là không cho những người này thời gian đi điều tra.
"Cái gì?"
Trưởng lão bên Cựu Thổ cả kinh: “Ba đại tiên vực đã nghiêng theo hắn?"
Toại Cổ Kim gật đầu: “Chính xác”.
Trưởng lão: “Có thể tin được không?"
Toại Cổ Kim: “Có người của ta ở trong đảm bảo”.
Đúng là trò mà người này thích làm. Trưởng lão kia sa sầm mặt.
Hai văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh bọn họ từng là nạn nhân.
Nhưng không ngờ người này lại còn cài người vào cả ba đại tiên vực kia.
Toại Cổ Kim lại nói: “Suy nghĩ của ta đơn giản lắm: chúng ta cùng hợp tác, liều mạng quyết tử với Diệp Quân một phen”.
Những người kia trố mắt nhìn nhau.
Lại đánh nữa?
Lần trước... đã thua thảm lắm rồi.
Toại Cổ Kim hạ giọng: “Các người cũng biết thiên phú hắn thế nào, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa, tuyệt đối không được. Lần này chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm, đã ra tay thì không nương tay, trực tiếp nhổ tận gốc hắn và các đại tiên phủ”.
Bồn bề im lặng.
Đại chiến lần cuối ư?
Ban đầu bọn họ đúng là không sợ, nhưng giờ phút này...