Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ông sẽ không trở về, ý của ta là nếu ông thật sự muốn làm nên việc lớn thì ta có thể đề cử cho ông một thiếu niên thiên tài, hắn muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nếu bây giờ ông mang theo Phi Tiên Lâu đứng về phía hắn sẽ là giúp người đang gặp nạn, chắc chắn sẽ được trọng dụng… Ta nể mặt ông là một người tốt nên mới nói với ông những điều này”.
Nói xong, cô ta đi lên tầng hai.
Chu Lão im lặng.
Trong nền văn minh Toại Minh, ông ta chỉ khâm phục ba người, đầu tiên là Thuỷ tổ của nền văn minh Toại Minh, Bi Tâm Từ, cuối cùng là Toại Cổ Kim trước mặt.
Dù lúc trước Bi Tâm Từ bất hoà với nền văn minh Toại Minh, nhưng ông ta biết chủ nhân của mình và Toại Cổ Kim đại nhân này cũng không thật sự bất hoà.
Đứng về phía một thiếu niên thiên tài?
Chu Lão im lặng.
Bây giờ ông ta không có gì khác, chỉ có rất nhiều tiền…
…
Toại Cổ Kim đi tới tầng chín, trong tầng chín có một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, người này là Vực chủ của tiên vực Thiên Phủ - Tả Gian, sau lưng ông ta còn có một người đàn ông, người đó là Tân Vô Đạo từng tiếp xúc với Diệp Quân.
Tả Gian ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài là tinh hà rộng lớn, cuối tầm mắt có những tia sao băng rơi xuống từ hướng Bắc đến hướng Nam, mấy tia sao băng cứ nối tiếp nhau, tựa như một cây cầu ngôi sao sáng chói, vô cùng rực rỡ.
Thấy Toại Cổ Kim đi tới, Tả Gian thu hồi tầm mắt, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim, mỉm cười nói: “Toại đại nhân, nghe danh đã lâu”.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Toại Cổ Kim ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tả vực chủ, nền văn minh Toại Minh ta đã quyết định đứng về phía Diệp công tử này”.
Tả Gian cười nói: “Toại cô nương có thể đại diện cho nền văn minh Toại minh sao?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không thể”.
Tả Gian bật cười: “Vậy chẳng phải Toại cô nương đang lừa ta sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Trong trận chiến ngày đó, tất cả cao thủ của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ đều bị giết chết, chỉ mỗi ta và Thương Hồng Y còn sống”.
Nụ cười trên mặt Tả Gian biến mất: “Sau lưng hắn có mấy người xuất hiện?”
Toại Cổ Kim đáp: “Có hai người, nhưng chỉ có một người ra tay, một kiếm giết chết mấy cao thủ cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ”.
Tả Gian không nói gì, vì ông ta cũng có thể làm được, ông ta có cảnh giới Vực Chủ.
Toại Cổ Kim nói: “Phân thân của Thương Hồng Y bị giết chết bằng một kiếm”.
Tả Gian híp mắt.
Toại Cổ Kim hỏi: “Thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?”
Tả Gian đáp: “Sâu không lường được”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Tiên vực Thiên Phủ chắc chắn không phải đối thủ, đúng không?”
Tả Gian gật đầu: “Cựu Thổ của cô không phải đối thủ của ông ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Nhưng ông ta cũng không dám giết chết Diệp công tử này”.
Tả Gian im lặng.
Sở dĩ lúc trước ông ta bảo Tân Vô Đạo đi điều tra Diệp Quân là vì cảm thấy kỳ lạ.
Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy: “Tả vực chủ, chuyện này liên quan với cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, chắc ông có thể cảm nhận được có người cấp bậc cao hơn đang đánh cờ, chúng ta đều là những con cờ”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Ta biết, dù là con cờ cũng phải chọn làm con cờ của ai, nếu không sẽ trở thành một kẻ bị vứt bỏ”.
Toại Cổ Kim nói: “Diệp Quân sắp để nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của hắn gia nhập Cựu Thổ”.
Tả Gian cau mày: “Hai nền văn minh còn lại có đồng ý không?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đã đồng ý rồi”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim lại nói: “Ba tiên phủ khác cũng đã chọn đứng về phía hắn”.
Tả Gian trầm giọng nói: “Toại cô nương, theo ta được biết, cô không chỉ mời tiên vực Thiên Phủ của ta còn mời cả ba người họ nhỉ? Mà ba người họ đều không đến dự tiệc, bây giờ cô lại nói với ta là ba người họ đã đứng về phía Diệp Quân…”
Toại Cổ Kim nói: “Tin hay không thì tuỳ ông”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, cô ta chợt nói: “Tả vực chủ, lúc chủ nhân bút Đại Đạo tìm các ông có nói với các ông là thế lực đứng sau Diệp Quân kia rất không đơn giản không?”
Tả Gian sa sầm mặt, vì không có… Rõ ràng tên khốn đó muốn lừa ông ta.
Toại Cổ Kim chợt nói một câu hàm ý sâu xa: “Diệp công tử rất trẻ tuổi, rất dễ thân cận”.
Nói xong, cô ta biến mất ở phía xa.
Tả Gian chậm rãi nhắm mắt lại.
Tân Vô Đạo chợt nói: “Vực chủ, chúng ta không làm ngư ông đắc lợi sao?”
Tả Gian lắc đầu: “Dù là chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân kia, mục đích của bọn họ đều là trận chiến tranh giành Đại Đạo, bây giờ các thế lực lớn kéo nhau chọn phe. Nếu không muốn đứng về phía một trong hai, dù chúng ta có thể tránh được tranh chấp, nhưng ngài có từng nghĩ một khi trận chiến kết thúc, kết cục của chúng ta sẽ thế nào không?”
Tân Vô Đạo trầm giọng nói: “Sẽ dầng bị xâm chiếm”.
Tả Gian gật đầu: “Hơn nữa trận chiến tranh giành Đại Đạo còn liên quan đến văn minh Tổ trong truyền thuyết, dù chúng ta không tìm được nơi đó, nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo và người đứng sau Diệp Quân không biết… Bây giờ ngươi không chọn phe, sau này khi có lợi ích, sao người ta có thể nghĩ đến ngươi được?”
Tân Vô Đạo nói: “Câu nói cuối cùng của Toại đại nhân có ý gì?”
Tả Gian bình tĩnh nói: “Ý cô ta là thực lực của Diệp Quân bây giờ không đủ mạnh, nếu chúng ta chọn hắn sẽ được hắn quý trọng, ngược lại nếu chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo, chưa chắc tên kia sẽ coi trọng chúng ta…”
Tân Vô Đạo hỏi: “Vậy chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân này?”
Tả Gian im lặng.
Ông ta chưa từng gặp thế lực sau lưng Diệp Quân, chỉ từng thấy chủ nhân bút Đại Đạo, người đó cũng có thể nói là sâu không lường được!
Hầy!
Tả Gian lắc đầu thở dài.