Khưu Nguyên của Cựu Thổ nói: “Ta thấy chúng ta vẫn nên thảo luận kỹ càng cho thỏa đáng, Toại các chủ. Sau lưng Diệp Quân không chỉ có Thương Hồng Y mà còn nhiều thế lực khác, huống chi giờ lại có thêm ba tiên phủ...”
Thái độ khao khát muốn giết Diệp Quân của Toại Cổ Kim làm ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, cho rằng người này đang mượn tay Diệp Quân để bào mòn sức mạnh của Cựu Thổ và Vĩnh Sinh.
Lý Thần bên kia cũng gật đầu: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, chúng ta không thể hành động lỗ mãng mà phải làm cho kỹ càng. Ừm, nên thảo luận nhiều hơn...”
Tầm mắt ông ta và Khưu Nguyên giao nhau.
Bỗng một trưởng lão bên Toại Minh lên tiếng: “Ta thấy chúng ta có thể đàm phán với Diệp Quân!"
Lời này khiến cường giả hai phe còn lại ngạc nhiên.
"Hàm hồ!"
Toại Cổ Kim quát lớn: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Hắn và chúng ta đều theo đạo Trật Tự, trời sinh đã là kẻ địch, đàm với chả phán gì ở đây? Ta vẫn giữ ý cũ, mọi người hãy hợp tác lại để bóp chết hắn từ trong trứng nước, đừng cho hắn cơ hội phát triển!"
Khưu Nguyên nhìn người phụ nữ đang nổi nóng: “Toại đại nhân đừng nóng giận vậy. Người xưa có câu 'không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn'. Ta thấy vị trưởng lão này nói cũng có lý, sao chúng ta lại không thể đàm phán cùng Diệp Quân chứ? Nếu có thể hóa thù thành bạn...”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Khâu trưởng lão ngây thơ quá rồi. Tiên vực chúng ta đàm phán với người tu Trật Tự như hắn chẳng khác gì bảo hổ lột da. Thiên phú hắn đáng sợ thế này, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa!"
Khưu Nguyên hạ giọng: “Ta đương nhiên biết, nhưng bây giờ chúng ta bắt tay nhau cũng không hoàn toàn có khả năng thắng được hắn cơ mà Toại đại nhân! Đã vậy thì sao không thử đàm phán? Cho dù không thành thì cũng có thể thăm dò lai lịch hắn chứ”.
Lý Thần gật gù: “Diệp Quân tuy muốn thành lập trật tự nhưng cũng chỉ mới ở bước khởi đầu mà thôi, chưa mang đến uy hiếp quá lớn với chúng ta. Nếu có thể thông qua đàm phán để kéo hắn về phía chúng ta thì càng tốt! Với cả hắn còn quá trẻ, có nghĩa là càng dễ lung lạc...”
Toại Cổ Kim đen mặt: “Tên Diệp Quân này thật sự không hề đơn giản! Tuổi còn trẻ đã mạnh thế này, Lý Thần trưởng lão đừng để bị lừa”.
Lý Thần: “Ta biết. Ý ta là thay vì đổ máu, chẳng thà nói chuyện trước một phen. Nếu hắn không muốn nói chuyện mà chỉ muốn liều chết thì chúng ta phụng bồi đến cùng”.
Khưu Nguyên cũng gật đầu: “Ta cũng có ý đó. Cứ đàm phán với thăm dò hắn trước đi, dù sao chỉ cần ba nền văn minh chúng ta một lòng đoàn kết thì không sợ ai cả, người ngoài cũng đừng hòng được lợi”.
Toại Cổ Kim nhíu mày không nói, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Khưu Nguyên thấy vậy thì càng tin rằng cô ta đang muốn mượn tay Diệp Quân để tiêu hao Cựu Thổ và Vĩnh Sinh, bèn vội nói: “Ta biết hắn nguy hiểm, nếu tình hình cho phép thì đương nhiên phải nhổ tận gốc, nhưng thế cục bây giờ không rõ, vẫn nên quan sát cẩn thận thì hơn”.
Lý Thần hùa theo: “Bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính đâu Toại các chủ. Diệp Quân có thể khiến ba đại tiên vực chịu giúp đỡ đã là kỳ lạ, ta thấy nên tiếp xúc với hắn đã...”
Toại Cổ Kim thở dài: “Hai vị à, cho hắn thời gian trưởng thành chính là họa lớn về sau! Chưa kể...”
Cô ta đổi giọng: “Hắn đang hận chúng ta đến xương tủy, chúng ta có muốn đàm phán cũng không dễ. Dù sao thì hai vị ra mặt đi, Toại Cổ Kim ta còn lâu mới vứt thể diện đi làm việc ấy”.
Rồi lập tức đứng dậy.
Lý Thần gọi theo: “Toại các chủ đợi đã!"
Khưu Nguyên cũng cản Toại Cổ Kim lại, cười khổ: “Cô thạo đàm phán hơn, cô không đi thì bọn ta mới càng khó nói chuyện”.
Lý Thần: “Toại các chủ là người thích hợp nhất, khi ấy có lẽ còn thăm dò được hắn thế nào. Bọn ta tin hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cô”.
Các trưởng lão còn lại cũng nhao nhao gật đầu.
Toại Cổ Kim là người thâm độc nhất Cựu Thổ.
Đây là điều ai cũng đồng ý.
Đó là ấn tượng của cô ta với người của Vĩnh Sinh và Cựu Thổ, từng khiến họ chịu nhiều đau khổ, nhưng một khi nghĩ đến việc cô ta phải đi lá mặt lá trái với Diệp Quân thì ai cũng thấy hả dạ.
Thả kẻ bại hoại ra cắn kẻ không ra gì.
Sướng!
Toại Cổ Kim vẫn giữ nét mặt sa sầm.
Khưu Nguyên lại khuyên nhủ: “Đây không chỉ là vì Cựu Thổ mà cũng là vì Toại Minh của cô. Toại các chủ đừng đùn đẩy”.
Toại Cổ Kim nhìn họ rồi thở dài: “Các người thật là... làm ta khó xử quá đi”.