Trở về Nhu Nghi điện, tôi gọi Cận Tịch tớidặn dò chuẩn bị việc phong Phi cho Hồ Chiêu nghi, bảo nàng ta nhớ phải làm chonáo nhiệt một chút, sau đó lại kêu Lý Trường đi bẩm báo việc này với HuyềnLăng. Sau khi xong xuôi tất thảy, tôi liền kêu Hoa Nghi đi mời Ôn Thực Sơ tớigiúp xem mạch bình an[40].
[40]Trỏ việc xem mạch khi thân thể không có bệnh trạng gì, tương tự như kiểm trasức khỏe định kỳ hiện nay - ND.
Khi Ôn Thực Sơ tới, tôi kêu Hoa Nghi bưngbộ đồ uống trà từ trong nội điện ra ngoài. Trên khay đặt một gói trà Ngọc LoaThiên Xuân, những chiếc chén sứ đều trắng ngần, bóng loáng tựa bạch ngọc, tỏara những tia lấp lánh. Lúc này đã gần tới hoàng hôn, sắc trời ngợp đầy ráng đỏtía, những tia sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào trong điện đều mang theo một vẻ nặngnề.
Tiếng nước trà sôi sùng sục phá tan bầukhông khí tĩnh lặng hiện giờ, sau khi được rót vào chén liền nổi lên vô số bọtnước trắng xóa như tuyết, hương thơm tỏa ra khắp xung quanh. Tôi đưa chén tràtới trước mặt hắn, chậm rãi kể lại những việc mà mình đã thấy ở chỗ Hồ Chiêunghi.
Ôn Thực Sơ nếm thử một ngụm trà, đoạn hờhững nói: “Là bệnh suyễn. Tỉnh Như Lương là người được đưa vào từ phủ Tấn KhangQuận chúa, xưa nay vẫn luôn kín miệng, có điều người mắc bệnh suyễn rất kỵ tơliễu, thường phải mang theo bạc hà bên người để đề phòng, mà canh dơi cũng làmột phương thuốc cổ truyền trong dân gian thường được dùng để khống chế cơn hensuyễn.”
Tôi hơi ngước mắt lên. “Bệnh này có nguyhiểm không?”
“Cô ta sống trong phú quý, lại có thái y vàbảo mẫu chăm sóc kĩ càng, chắc hẳn sẽ không sao đâu. Chỉ là bệnh này rất dễphát tác vào mùa xuân, nếu không chú ý sẽ mất mạng như chơi.”
Nước trà trong chén trong veo xanh biếc,những búp trà non nhỏ xíu tựa vô số bông ngọc lan vừa hé nở, đẹp đến xao xuyếnlòng người. Tôi khẽ thổi mấy hơi cho bọt trà tan bớt, chậm rãi nói: “Đángthương cho cô ta tâm cao hơn trời, thế mà lại mắc phải căn bệnh như vậy. Cònmay cô ta sinh ra trong gia đình phú quý, bằng không tính mạng đã khó mà giữnổi rồi.” Lời còn chưa dứt, tôi chợt nghĩ tới một việc. “Vừa rồi huynh nói TỉnhNhư Lương là người tới từ phủ Tấn Khang Quận chúa đúng không?”
Ôn Thực Sơ nghe vậy liền ngẩng lên đáp:“Đúng vậy.”
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi cười, nói:“Ta vốn cho rằng Hồ Chiêu nghi bấy lâu nay vẫn luôn bị giấu giếm, không biếtviệc mình đã không thể sinh nở, bây giờ xem ra sự thực chưa chắc đã là nhưthế.”
Ôn Thực Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếucô ta đã biết rõ rồi mà mãi tới bây giờ vẫn im lặng không nói gì...” Y bất giáchít vào một hơi khí lạnh. “Vậy tâm tư quả đúng là ghê gớm.”
“Thường ngày cô ta luôn tỏ ra cao ngạo,khiến người ta cứ ngỡ rằng cô ta là hạng kiêu ngạo, tự phụ chẳng có tâm cơ,nhưng kỳ thực cô ta vừa có bụng dạ rất sâu lại còn giỏi nhẫn nại nữa.” Tôi cườinhạt một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống bàn. “Nhà họ Hồ chưa chắc đã kémnhà họ Chu, quả đúng là họ hàng thân thích có khác!”
Ôn Thực Sơ thoáng lộ vẻ lo lắng. “Đã biếtđược bụng dạ của cô ta rồi, sau này muội nhớ phải cẩn thận mới được.”
“Sợ gì chứ?” Tôi cười lạnh, nói: “Người hạicô ta đâu phải là Chân Hoàn này. Cô ta đã nhẫn nhịn như vậy, đủ thấy việc muốnthực hiện chẳng dễ dàng gì, nếu không thể một đòn trúng đích cô ta ắt sẽ chẳngtùy tiện ra tay đâu.” Hơi dừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Chúng ta cứ mặc kệcô ta thôi. Cái thai của My tỷ tỷ bây giờ thế nào rồi?”
Đôi hàng lông mày Ôn Thực Sơ hơi máy động,nhưng vẫn đáp giọng bình thản: “Thục viện chỉ chừng một tháng nữa là sẽ lâmbồn. Mấy tháng qua cô ấy vẫn luôn chú ý dưỡng thai, thai khí rất ổn định.”
Tuy mỗi lần tôi đều nghe thấy những lờitương tự như vậy, nhưng lần nào nghe xong cũng cảm thấy yên dạ hơn rất nhiều,khẽ cười, hỏi: “Đã biết là nam hay nữ chưa?”
Ôn Thực Sơ cũng bất giác nở một nụ cườimỉm. “Tam điện hạ sắp có tiểu đệ rồi.”
“Rất tốt! Rất tốt!” Tôi mừng rỡ vô cùng,gật đầu lia lịa, nói: “Ta và My tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, giờ đây con của chúngta cũng có thể cùng nhau trưởng thành, hơn nữa còn là huynh đệ, mối duyên phậnấy thực không phải tầm thường.” Ngoài nỗi mừng vui, trong lòng tôi bất giácdâng lên mấy tia thương cảm. “Những năm nay, bao nhiêu cố nhân ở trong và ngoàicung đã ra đi rồi, may mà còn có bọn huynh ở bên cạnh ta.”
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ ấm áp. “Cònmay, những cố nhân quan trọng đều vẫn còn tại thế.” Hơi dừng một chút, hắn tiệntay xắn cổ tay áo lên, để lộ ra một hình thêu năm chiếc lá chụm vào nhau có màuxanh nhạt, dường như là lá trúc, sau đó lại tiếp: “Nghe nói bệnh của Chân huynhđã đỡ rất nhiều, ta liền lén qua đó xem thử, thấy quả thực đúng là như vậy,muội bây giờ có thể yên tâm được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta sống nơi cung cấm ravào rất không tiện, lần trước cũng phải được Hoàng thượng cho phép mới có thểra ngoài. Bây giờ chỉ có Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu ở gần là ta có thể chăm sócthôi, ca ca ta thì xin phiền huynh để ý giùm.”
Hắn “ừm” một tiếng, chậm rãi nói: “Đợi saukhi Thục viện bình an sinh nở, ta sẽ có nhiều thời gian rảnh để qua chỗ Chânhuynh hơn.” Dưới ánh tà dương từ ngoài điện chiếu vào, trên khuôn mặt y thấpthoáng những nét mừng rỡ và chờ mong, y mỉm cười vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, nói:“Mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi.”
Đang lúc trò chuyện, chợt bức rèm cửa đượcvén lên kèm theo tiếng tươi cười vui vẻ của Ngọc Nhiêu. Ôn Thực Sơ vội vàng rụtbàn tay đang vỗ lên bàn tay tôi về, thoáng để lộ vẻ lúng túng. Ngọc Nhiêu nhấtthời không phát giác, Phỉ Văn đi theo phía sau Ngọc Nhiêu thì cười tủm tỉm,nói: “Tam cô nương chạy nhanh quá, cẩn thận kẻo ngã đấy!”
Ngọc Nhiêu ngoảnh đầu lại, nói: “Bên trongcó Hoán Bích và Cận Tịch là đủ rồi, ngươi cứ ra ngoài đi.” Phỉ Văn vốn hầu hạbên ngoài điện, rất ít khi vào trong, nghe thấy lời này thì không kìm được đểlộ vẻ lúng túng, ánh mắt liếc nhanh qua người Ôn Thực Sơ, sau đó liền vội vàngcúi xuống cáo lui ra ngoài.
Ngọc Nhiêu khẽ gọi một tiếng: “Ôn ca ca”,rồi quay sang phía tôi, cười nói: “Hoa Nghi đang chơi hạc giấy với Hàm Nhi đấy,tỷ tỷ có muốn qua xem không? Thú vị lắm!”
Tôi đang định đồng ý, chợt nhớ tới mộtviệc, bèn hỏi: “Ngọc Diêu đâu? Sao mấy ngày nay không thấy muội ấy ra ngoài?”
Ngọc Nhiêu khẽ cắn môi, cúi đầu đáp: “Từsau khi trong nhà xảy ra biến cố, nhị tỷ vẫn luôn tự đày đọa mình như vậy, ngàyngày ăn chay niệm Phật.”
Tôi buồn bã gật đầu, thở dài than: “Nếu ănchay niệm Phật thật sự có thể hóa giải được những gút mắc trong lòng, e là trênthế gian này chẳng còn người thương tâm nào nữa.”
Đương khi tôi dặn dò Ngọc Nhiêu nhớ chú ýbầu bạn với Ngọc Diêu, chợt Lý Trường khom người đi vào, cung kính bẩm: “Hoàngthượng nói việc của Hồ Chiêu nghi, nương nương cứ lo liệu là được, có thể anbài cử hành lễ sắc phong vào tháng sau. Ngoài ra người còn dặn nương nương thêmmột câu, cũng tới lúc tấn phong cho Diễm Quý nhân thành Tiểu nghi rồi.”
Tôi gật đầu cười, nói: “Ta biết rồi, vất vảcho công công quá.”
Lý Trường xá dài một cái. “Nương nương thựckhách sáo quá, huống hồ nô tài còn phải tới chỗ Thái hậu một chuyến nữa.” Y đưamắt ngó quanh bốn phía, cười trừ, nói: “May mà Bích cô nương không ở đây, bằngkhông hay tin này ắt sẽ đau lòng. Năm nay thời tiết không tốt, từ sau khi vàoxuân, thân thể lục Vương gia vẫn luôn không khỏe, thường xuyên bị sốt, thái ykhám xong nói ngài từng bị khí lạnh ngấm vào người, do đó cần phải nghỉ ngơicẩn thận mới được. Ai ngờ chiều qua ngài cùng cửu Vương gia đi cưỡi ngựa, bấtngờ con ngựa đó nổi dã tính hất ngài ngã xuống đất. Cú ngã tuy không nặng,nhưng khi đêm đến, lục Vương gia liền bị sốt, mãi tới trưa nay mới đỡ hơn, nôtài giờ phải đi bẩm với Thái hậu một tiếng để Thái hậu yên lòng.”
Lòng tôi thầm run rẩy, trái tim giống nhưbị bàn tay ai đó cào xé thật mạnh, đau đớn tột cùng, thế là không kìm được buộtmiệng nói: “Một chuyện lớn như thế này, tại sao không có người nào nói với bảncung một tiếng?”
Lý Trường vội gượng cười, nói: “Nương nươngbận xử lý những việc lớn nhỏ trong cung, đây lại là chuyện của Vương phủ, khôngtiện thông báo cho nương nương trước, hơn nữa Hoàng hậu...”
Tôi tự biết là mình lỡ lời, bèn cười bảo:“Bản cung vốn nghĩ thân thể Hoàng hậu vừa đỡ hơn một chút, lại phải chăm sóccho Thái hậu, do đó mới hỏi thêm một câu, chứ đây quả đúng là việc thuộc phậnsự của Hoàng hậu.”
Lý Trường cười tủm tỉm, nói: “Nương nươngđức trùm lục cung, tất nhiên cũng nên quan tâm tới chuyện của các Vương phủ,huống chi...” Y hơi mím môi lại một chút. “Dù bản thân nương nương không quantâm tới việc này thì cũng cần hỏi thay cho Bích cô nương mà.”
Tôi biết là y hiểu lầm, nhưng cũng khôngtiện giải thích, để mặc y cáo từ rời đi.
Tôi mỉm cười hờ hững, lộ rõ vẻ uể oải.“Nhiêu Nhi, ta hơi mệt rồi, muội qua chơi với Hàm Nhi và Uẩn Hoan đi.” NgọcNhiêu vâng lời rời đi. Tôi lại nhìn qua phía Ôn Thực Sơ, khẽ nói: “Xin huynhhãy giúp ta lần này, được không? Huynh mà không đích thân đi xem thử, ta thựcsự không thể yên tâm được.”
Hắn khẽ thở dài một tiếng. “Muội vẫn khôngthể buông xuống được sao?”
Tà váy lúc này nặng tựa ngàn cân, khiếntoàn thân tôi chẳng còn chút sức lực nào, cất giọng mỏi mệt: “Y bị khí lạnhngấm vào người hoàn toàn là vì ta mà ra cả. Ta nợ y quá nhiều, chỉ có thể nhờhuynh giúp đỡ trả lại một chút ân tình này thôi.” Ôn Thực Sơ lặng lẽ nhìn tôi,cuối cùng khẽ gật đầu. “Được rồi.”
Tôi không muốn nói nhiều thêm, liền xoayngười đi vào nội điện. Màn đêm tựa sương mù phủ khắp đất trời, tiếng đồng hồnước tí ta tí tách liên tục vang tới, những giọt nước như đang nhỏ vào lòng tôilàm nổi lên muôn vàn gợn sóng nhớ nhung. Sàn gạch vàng nạm hoa sen phản chiếuhình ảnh của lùm trúc xanh biếc bên ngoài bức rèm, cũng rối loạn hệt như tâmtrạng của tôi lúc này. Nếu, tôi không phải là Chân Hoàn, y không phải là HuyềnThanh. Nếu, khi đó chúng tôi có thể vứt bỏ tất cả, cùng nhau cao chạy xa bay.Vậy có lẽ giờ phút này trong cơn bệnh của y, tôi còn có thể đưa cho y một cốctrà, đắp cho y một chiếc khăn lạnh. Sống, chúng tôi sẽ sống cùng nhau, chết,hồn phách cũng sẽ nương tựa vào nhau. Tới lúc ấy chúng tôi có thể đi khắp cùngtrời cuối đất, đi tới những nơi rất xa xôi. Nhưng, sự thực là chúng tôi đã bỏlỡ cơ hội rồi.
Một giọt lệ chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt,hơi dừng một chút, dần ngấm vào tóc mai, sau đó thì cuồn cuộn thành dòng, làmnỗi buồn nơi đáy lòng tôi như bùng cháy. Đầu óc tôi lúc này cứ mơ mơ màng màng,trong phòng ngợp mùi đàn hương, chừng như đã mang tôi trở về đỉnh Lăng Vân, đầykhắp núi đồi là vô vàn bông hoa dại, bông nào bông nấy nở đẹp như sao, nơi lưngchừng núi mây khói mịt mờ, vương vất bên trong đó là tiếng cười vui vẻ của tôivà y, khung cảnh giống hệt như trong giấc mộng.
Bất kể là mười năm, năm mươi năm, hay làmột trăm năm sau, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ nhớ mãi những ngày tháng ở bêny, nhớ mãi những niềm vui ghi tâm khắc cốt. Trong cơn mơ màng tôi chợt nghe“kẹt” một tiếng vang lên, bất giác giật mình bừng tỉnh, còn chưa kịp đưa taylên lau mồ hôi lạnh đầy đầu thì đã thấy Hoán Bích nước mắt giàn giụa chạy vào,mặt đầy vẻ đau đớn, xót xa, nhưng lại chẳng nói một lời, chỉ vùi đầu vào lòngtôi mà khóc nức nở.
Những giọt nước mắt nóng hổi của Hoán Bíchnhư đang thiêu đốt thân thể tôi, tôi đỡ muội ấy dậy, hỏi: “Muội lo cho y phảikhông?”
Hoán Bích nghẹn ngào gật đầu khe khẽ. “Lầnđó tiểu thư sốt cao nên không hay biết gì, nhưng nô tỳ thì lại rõ Vương gia đãbị khí lạnh ngấm vào người ra sao, nô tỳ sợ là...”
Tôi chăm chú nhìn Hoán Bích một lát, thấyvẻ đau xót và nôn nóng trong mắt muội ấy chưa chắc đã thua kém gì mình, liềnhơi mím môi lại, khẽ nói: “Muội đi thăm y đi. Việc mà ta không làm được, muộiđi làm cũng tốt, coi như là có thêm một người yên tâm.”
Hoán Bích mừng rỡ tột cùng, ngẩng đầu, nói:“Thật vậy sao? Chỉ là nô tỳ phải làm sao mới có thể ra ngoài được?”
Tôi chống tay vào thành giường đứng dậy,trầm giọng nói: “Muội đi nói với Lý Trường một tiếng là được, y vẫn luôn chorằng muội và Thanh...” Tôi gượng cười một tiếng. “Lý Trường sẽ giúp muội, mauđi đi.”
Hoán Bích cả mừng, vội vàng đưa tay áo lênlau nước mắt, chợt lại hoang mang cúi đầu nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ trên ngườimình. “Nô tỳ thay quần áo xong rồi sẽ đi ngay.” Vừa chạy được hai bước, muội ấyvội vã quay về, rụt rè hỏi: “Tiểu thư có gì muốn nói không? Nô tỳ sẽ chuyển lờitới cho Vương gia.”
Có gì muốn nói không ư? Tôi ngẩn ngơ lắcđầu. “Ta không có gì muốn nói cả, muội đi đi! Tới đó rồi, y tự nhiên sẽ hiểuđược tất thảy.”
Hoán Bích khom người hành lễ qua loa, sauđó liền vội vã chạy đi.
Hoán Bích đi liền một mạch ba, bốn ngàyliền, nhưng do bây giờ Lý Trường và Cận Tịch nắm quyền quản lý các cung nữ,thái giám trong cung, do đó cũng không có vấn đề gì. Ngay ngày hôm sau, HoánBích đã cho người đưa tin về, nói mọi việc đều ổn thỏa. Chuyện Hồ Chiêu nghisắp được phong làm Xương Phi, mọi người đều biết, nhất thời các cung đều đichúc mừng, Yến Hy điện nườm nượp người qua lại, vô cùng náo nhiệt. Thậm chí cóngười còn lén bàn luận, Tứ phi bây giờ hãy còn trống ba vị trí, ngôi Quý phisau này rất có thể sẽ thuộc về Hồ Uẩn Dung. Đặt lên bàn cân so sánh, cung củaHoàng hậu thực là trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Tôi từ cung của Thái hậu trởvề, nhìn thấy phía xa có một chiếc kiệu nhỏ màu xanh đi ra từ cửa tây của Cunguyển, liền hỏi: “Có người từ ngoài cung vào bái phỏng ư? Sao ta không biết gìcả thế?”
Tiểu Doãn Tử đáp: “Kỳ Tần than rằng thânthể không khỏe, tâm trạng không tốt, thế là nhà mẹ đẻ cô ta liền mời một vị nicô từ bên ngoài vào giảng kinh cho cô ta nghe.”
Tôi lộ vẻ nghi hoặc. “Thông Minh điện khôngphải đã có sư phụ rồi sao? Còn phải mời người từ ngoài vào làm gì?”
Tiểu Doãn Tử cười trừ, nói: “Cô ta nói làđã suốt ngày gặp những người đó rồi nên thấy khó chịu, vị ni cô kia chắc lạiđược mời tới từ Quốc tự đó thôi. Vốn nô tài định bảo Cận Tịch để ý tới việcnày, nhưng hôm nay ngay từ sáng sớm Cận Tịch đã bị Hoàng hậu gọi đi dạy nhữngtiểu cung nữ vừa được chọn vào từ Dịch đình học quy củ, bận rộn suốt cả mộtngày, do đó không có thời gian.” Tôi khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Hôm ấy, Hoán Bích sai Thái Cát ở phủ ThanhHà Vương báo tin về, nói cơn sốt của Huyền Thanh đã lui, có điều vẫn cần tĩnhdưỡng thêm một thời gian nữa. Đợi Thái Cát đi rồi, Cận Tịch đi giã nát hoaphượng tiên ra rồi trộn với phèn chua, mang vào cẩn thận giúp tôi nhuộm từngchiếc móng tay, miệng thì nói: “Vương gia giờ đã không sao, nương nương có thểyên tâm được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếcvòng san hô bóng bẩy trên cổ tay, cất tiếng thở dài. “Có lúc ta thật ngưỡng mộHoán Bích.”
Hoa Nghi và Ngọc Nhiêu lúc này đang ngồitrên chiếc ghế con bên cạnh, Ngọc Nhiêu cười, nói: “Đại tỷ ngưỡng mộ Bích tỷ tỷvì có thể xuất cung ư? Muội thấy Vị Ương cung này tuy rộng nhưng rốt lại vẫn bịbao bọc bởi bốn bức tường, dù thế nào cũng không thể tự do bằng bên ngoàicung.”
Tự do? Đó là thứ mà tôi không dám nghĩ tớivà cũng chưa từng nghĩ tới. Tôi mỉm cười, nhìn Hoa Nghi và Ngọc Nhiêu đang ồnào bàn chuyện có nên ra ngoài đá cầu luôn không, trong lòng thầm nghĩ nha đầunày làm sao mà hiểu tâm trạng của mình được, nên chỉ bình thản nói: “Đúng vậy,ta ngưỡng mộ Hoán Bích vì có thể ra ngoài dạo chơi.” Cặp mắt tròn xoe, đen láyhơi đảo qua đảo lại một chút, Ngọc Nhiêu cúi đầu cười, nói: “Đại tỷ chớ chorằng muội ham chơi, muội thật sự cam tâm tình nguyện ở nơi này bầu bạn với tỷđấy.” Sau đó liền thò đầu tới nhìn móng tay tôi. “Loại hoa Phượng tiên này làgiống mới mà Hoa phòng vừa trồng được, tên là Túy yên chi, dùng để nhuộm móngtay là tuyệt nhất đấy. Điều hiếm có là mới đầu xuân mà bọn họ đã trồng được hoaPhượng tiên, tỷ tỷ nhuộm móng tay xong ắt sẽ càng xinh đẹp hơn nhiều.”
Tôi bật cười một tiếng, đang định đưa tayra cốc đầu Ngọc Nhiêu, chợt nhớ ra Cận Tịch còn đang nhuộm móng tay cho mình,chỉ đành phỉ phui một tiếng: “Cái con nhóc nghịch ngợm này...” Lời còn chưadứt, chợt Tiểu Doãn Tử hớt ha hớt hải chạy vào, khom người thưa: “Nương nương,xảy ra chuyện rồi.”
Tôi biết hắn trước giờ vốn không phải là mộtngười bộp chộp, liền ngưng tiếng cười lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Doãn Tử đưa tay lên lau mồ hôi trêntrán, đáp: “Hoàng hậu hỏi tội Xương Phi vì dám tự tiện dùng lối phục sức củaHoàng hậu, thêu hình phượng hoàng trên áo, lúc này Xương Phi đang ở Chiêu Dươngđiện rồi.”
Trái tim tôi chợt như thắt lại. “Thái hậuđã biết chưa?”
“Còn chưa biết.” Hắn hơi hạ giọng: “Đây làtội đại bất kính, nếu không có gì thay đổi, không những nghi lễ phong Phi sẽ bịhủy bỏ, mà cho dù Thái hậu có biết cũng không cách nào cứu được.”
Hoa Nghi trề môi ra, nói: “Đây là việc củabiểu tỷ, biểu muội nhà người ta, Tiểu Doãn Tử ngươi nôn nóng như vậy làm gì?Chúng ta cứ quản việc của chúng ta, không dây vào là được.”
Tôi khẽ xua tay, bất chấp việc nước hoaPhượng tiên trên móng tay còn chưa khô hẳn, tiện tay cầm lấy một chiếc hộ giápđính ngọc phỉ thúy hình hoa lăng đeo vào ngón út, cười lạnh một tiếng. “Tùytiện sử dụng hình phượng hoàng trên lễ phục của Hoàng hậu, đó không chỉ là tộicủa Xương Phi, còn là lỗi quản giáo không nghiêm của Thục phi ta nữa, bởi dùsao ta cũng đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung. Vũng nước đục này xem rata không muốn nhúng vào cũng phải nhúng vào rồi.” Rồi tôi đột ngột đứng dậy.“Chúng ta lập tức tới Chiêu Dương điện!”