Platinum Club.
Tất cả mọi người đang đánh nhau.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cho đến bây giờ, các nhân viên của Platinum Club đã nhiều năm không gặp chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau như thế này, hơn nữa lại tìm đến cửa không kiêng nể như vậy. Hiện tại khởi xướng xã hội nhân văn, thậm chí xã hội đen cũng tuân thủ, chỉ có điều phương thức tuân thủ của xã hội đen thông thường là lén giải quyết. Theo lý mà nói, mọi người cũng đều làm kinh doanh, kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
Giằng co cũng phải hơn nửa giờ rồi.
Nhân viên của Platinum Club chỉ có thể trốn, không có ai dám báo cảnh sát, thậm chí còn không biết ai đã sớm khóa các cửa của Club lại, không có ai có thể đi ra, cũng không ai có thể vào được.
Ẩu đả kết thúc, Tiêu Dạ chiếm ưu thế.
Đại sảnh của Club đã vô cùng thê thảm, vài người nằm trên đất rên rỉ, hai bên đều có người.
Tiêu Dạ hung hăng đạp chân lên mặt Trương Long, sắc mặt vô cùng nham hiểm nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, Diêu Bối Địch ở đâu?”
Trương Long bị Tiêu Dạ đạp như vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi.
Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, giọng điệu vẫn bá đạo: “Tôi không biết anh đang nói gì!”
Chân Tiêu Dạ đạp càng mạnh hơn.
Trương Long không hừ lấy một tiếng.
Với tư cách là lão đại của Cự Long bang, trước mặt bao nhiêu tiểu đệ như vậy, dù cho thê thảm đến mức nào đi nữa cũng không thể cúi đầu.
Tiêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt, nhướn mày, đột nhiên, anh nhấc chân khỏi mặt Trương Long.
Chuyển ánh nhìn, liếc mắt về phía A Bưu.
A Bưu ngầm hiểu.
Vội vàng tìm một cái ghế đặt trước mặt Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ ngồi lên trên, bắt chéo hai chân.
Lúc này, một thủ hạ khác của Tiêu Dạ lôi Trương Long dậy khỏi đất, sau đó giữ chặt hắn.
“Trương Long, thời gian Cự Long bang tồn tại cũng không ngắn, từ lúc ông già anh giao cho anh đến bây giờ, anh cũng quản lí được phong sinh thủy khởi(*), cuộc sống cũng rất tốt. Bình thường anh làm gì lén lút dưới mắt tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chuyện hôm nay, anh thật sự đụng, đến, tôi rồi!” – Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ, ngón tay thon dài duỗi ra.
A Bưu vội vàng lấy ra một vật màu đen, trang bị xong thiết bị giảm âm.
Trương Long nhìn đồ vật trong tay Tiêu Dạ, mắt nhắm thật chặt, vẻ mặt vẫn bất động.
Tiêu Dạ cầm súng ngắn, thậm chí không có bất kì báo hiệu nào, bóp cò thật mạnh, bắn vào chân Trương Long. Một chân Trương Long một mềm nhũn, nếu không phải có tên đàn em đỡ, hắn đã ngã trên mặt đất rồi.
Trương Long nhịn đau, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Hắn hung hăng nhìn Tiêu Dạ: “Tiêu Dạ, anh giết tôi rồi, anh cũng sẽ không sống tốt được đâu. Tôi không nói Cự Long bang bây giờ có thể chống lại anh trong thời gian dài, nhưng muốn trong phút chốc tiêu diệt hết thế lực của tôi, anh đừng mơ tưởng. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, bản thân anh cũng biết rõ. Trong giới xã hội đen ở Thượng Hải, nhà các người là độc tôn, nhưng cũng không phải một tay che trời. Lúc trước chúng ta đã ký hiệp nghị, bây giờ anh vi phạm nguyên tắc, những bang phái khác liên kết lại thì anh cũng không sống nổi đâu!”
“Loảng xoảng.” Lại là một tiếng súng nữa, chân phía bên kia.
Tiêu Dạ mặt không biến sắc.
Đối với những lời Trương Long nói, anh không thèm để ý tới.
Mục đích hiện tại của anh rất đơn giản, tìm được tung tích của Diêu Bối Địch.
Hiện tại, Trương Long được dựng lên bởi hai người, trên đùi hắn đã không có chút sức chống đỡ nào nữa rồi.
Sắc mặt hắn ngày càng nhợt nhạt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, hắn nhịn đau, hung hăng nhìn Tiêu Dạ.
“Trương Long, con người tôi làm việc luôn tâm ngoan thủ lạt, không chừa cho ai lối thoát đâu.” – Tiêu Dạ dứng dậy khỏi ghế, từng bước đi về phía Trương Long, dù chân đang bị băng bó, nhưng bước đi của anh vẫn rất vững.
Ngón tay thon dài của anh hung dữ túm lấy cổ Trương Long, đe dọa: “Đừng nói các thế lực xã hội đen Thượng Hải nhiều bao nhiêu, coi như đối đầu với xã hội đen cả thế giới, tôi cũng không quan tâm! Tôi hỏi anh lần cuối cùng, Diêu Bối Địch đang ở đâu? Tôi nói cho anh biết, lần này trước khi trả lời, nghĩ cho kĩ, họng súng trước tim anh, nếu muốn tim còn đập, anh nên suy nghĩ cho kĩ đi!”
Lời nói u ám, dường như vang vọng từ địa ngục.
Mồ hôi trên đầu Trương Long không ngừng chảy xuống đất.
Gần như trên mặt hắn đã không còn một chút máu, hắn hung dữ nhìn Tiêu Dạ, vẻ mặt hận không thể giết được Tiêu Dạ.
“Không nói phải không?” – Tiêu Dạ đặt tay lên cò súng, nhắm ngay vào tim hắn.
“Tôi đã sai người giấu đi rồi!” – Trương Long nói.
Tiêu Dạ liếc mắt một cái, ánh mắt khát máu chợt lóe lên.
“Giấu ở đâu rồi?” – Tiêu Dạ nói, nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không biết bây giờ bọn họ ở đâu, tôi chỉ bảo bọn họ bắt cóc vợ của anh, anh để tôi gọi điện thoại.” – Trương Long kiên quyết nói.
Tiêu Dạ liếc mắt, ra hiệu cho A Bưu.
A Bưu lấy điện thoại ra, đưa cho Trương Long.
Trương Long giật giật cánh tay, ra hiệu mấy người bên cạnh buông tay ra.
Tiêu Dạ gật đầu.
Hai tên tiểu đệ buông lỏng ra, sau đó đứng cách đó một bước ngắn.
Hai chân Trương Long đều có vết thương do súng, hắn cố gắng để mình đứng vững, sau đó lấy điện thoại từ chỗ A Bưu, bấm gọi.
Bên kia đổ chuông một hồi, có vẻ như điện thoại đã thông.
Trương Long hỏi: “Các người đang ở đâu?”
“...” – Bên kia giống như nói gì đó.
“Bây giờ đem người đến bãi đất trống đi…” – Trương Long vừa nói vừa nhìn Tiêu Dạ.
Ánh mắt hắn đột nhiên sâu hơn, thình lình đá vào Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ chú ý vào điện thoại của Trương Long, không để ý, bị Trương Long trúng đá vào người, ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, Trương Long xoay người một cái, lui về sau hai bước, vốn dĩ Platinum Club đang đóng kín bị Trương Long dùng sức đẩy ra một cánh cửa nhỏ, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.
A Bưu chạy ra cửa, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen hiên ngang rời đi.
A Bưu cắn răng.
Tên cáo già này lại có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt bọn họ.
Hắn nhìn đến cánh cửa kia, bình thường sẽ không có người chú ý tới. Cửa nhỏ chỉ có một người mới tự do ra vào được, nó gần như hòa cùng một thể với các thiết bị lắp đặt bên trong phòng, dường như là cửa được che dấu chuyên để trốn thoát, khiến người khác khó mà phòng bị.
Tiêu Dạ nhịn đau, đi đến cửa, vẻ mặt khủng bố đến dọa người, hung hăng nói: “Đào tung cái Thượng Hải này lên, cũng phải tìm cho ra người, chết thì phải tìm ra xác!”
A Bưu vội vàng gật đầu, quay mặt nhìn đống bừa bộn trong Club: “Nơi này thì sao?”
“Đốt hết đi cho tôi!” – Nói xong, Tiêu Dạ nhanh chóng đi ra ngoài.
“Vâng.” – A Bưu cung kính trả lời, liếc mắt về phía một tên đàn em.
Sau đó đem mấy người khác theo sau Tiêu Dạ, nhanh chóng rời khỏi.
Trương Long đã bỏ trốn mất dạng, bây giờ chắc chắn không thể xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Giờ phút này, Tiêu Dạ gương mặt lạnh lùng, ngón tay siết lại với nhau, cả người nóng bừng bừng, khiến người khác không dám đến gần, trong xe đến hít thở cũng phải cẩn thận từng chút một.
Xe chạy đến Đỉnh Hạo Hãn.
Tiêu Dạ bước thẳng về phòng mình.
Diêu Bối Khôn đã ở bên trong từ trước rồi, nhìn thấy Tiêu Dạ xuất hiện, liền nhảy cẫng lên: “Sao bây giờ anh mới về, chị tôi bị người ta bắt cóc rồi.”
“Câm miệng!” – Tiêu Dạ hét lên.
Diêu Bối Khôn bị dáng vẻ của Tiêu Dạ dọa sợ.
Người đàn ông này, vẻ mặt cũng quá khủng bố rồi.
Thế cho nên, người vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không sợ trời không sợ đất như Diêu Bối Khôn cũng không dám nói lời nào.
A Bưu bên cạnh vỗ vỗ lên vai Diêu Bối Khôn: “Lão đại vừa nãy đã đi tìm người chị bị bắt cóc của cậu rồi, nhưng tên đó trốn thoát được. Bây giờ chúng tôi đã dùng hết tất cả thế lực để lùng sục hắn khắp Thượng Hải.”
“Cứ tìm như vậy sao? Ngồi chờ chết? Ngộ nhỡ chị tôi bị người ta giết thì sao?” – Diêu Bối Khôn căng thẳng nói.
Sắc mặt Tiêu Dạ càng khó coi hơn, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ với Diêu Bối Khôn: “Chị của cậu sẽ không bị giết!”
“Sao anh có thể chắc chắn?”
“Tôi nói không là không!” – Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
“Đến lúc này rồi, anh còn bá đạo như vậy! Anh nói thế nào thì là vậy sao? Ngộ nhỡ không giống như anh nghĩ, anh gánh được hậu quả sao?” – Diêu Bối Khôn gào thét!
Tiêu Dạ cắn răng, siết chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc: “Tôi có thể gánh được! Tôi sẽ khiến tất cả những kẻ tổn thương Diêu Bối Địch phải chôn cùng!”
“Người đã không còn rồi, chôn cùng cũng vô dụng!” – Diêu Bối Khôn không chịu nổi nữa.
Anh hoàn toàn không thể đồng ý với cách nghĩ của Tiêu Dạ!
“Diêu Bối Khôn, chị của cậu sẽ không chết, con mẹ nó cậu im miệng cho tôi!” – Tiêu Dạ hình như đã nổi cáu rồi, hắn đứng bật dậy khỏi sofa, nghiến răng nói với Diêu Bối Khôn: “Mẹ nó còn nói thêm một chữ chết nữa với tôi, ngay bây giờ, tôi sẽ giải quyết cậu đấy!”
Diêu Bối Khôn bị Tiêu Dạ đột nhiên to tiếng dọa đến không dám nói gì.
Anh tức giận nhìn Tiêu Dạ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Dáng vẻ Tiêu Dạ lúc này quá đáng sợ, giống như từ sâu trong địa ngục chui ra, hàn khí tỏa ra khiến người ta lạnh thấu xương.
Mà lúc này, khuôn mặt vốn lạnh lẽo vô cảm của anh dường như xen lẫn một sự lo lắng và nôn nóng khó có thể che dấu. Từ trước đến nay, Tiêu Dạ không dễ dàng nổi giận với người khác, thế nhưng, bây giờ anh đã hoàn toàn nổi điên rồi, thậm chí còn vô cùng nóng nảy!
Diêu Bối Khôn nuốt nước bọt, có hơi sợ hãi nên không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng anh vẫn vô cùng lo lắng.
Nếu Diêu Bối Địch thật sự xảy ra chuyện gì…
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng!
Tiêu Dạ ngồi xuống ghế sofa, uống một ngụm rượu.
Bây giờ tìm tất cả mọi thứ liên quan đến Diêu Bối Địch và Trương Long, kết quả sẽ như thế nào…
Chân mày anh cau lại, nói với A Bưu: “Không thể đợi thêm nữa! Cậu tìm người đến đập phá địa bàn của Trương Long, 20 phút một lần, cho đến khi nào Trương Long chịu đi ra mới thôi.”
“Vâng.” – A Bưu gật đầu, sau đó vội vàng đi ra ngoài, căn dặn thủ hạ.
A Bưu chưa từng nhìn thấy đại ca như thế.
Hắn nghĩ, lần này thực sự chọc trúng vảy rồi.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, cho dù kết quả chuyện lần này như thế nào, thì Cự Long bang cũng xong đời rồi!
Lúc A Bưu quay người chuẩn bị về phòng, Tiêu Dạ đã đi ra: “Đi tìm Trương lão gia!”
“Trương Đại Long?” – A Bưu hỏi.
Cha của Trương Long.
Bây giờ ông ta đã lui về rồi, sau khi giao Cự Long bang cho con trai Trương Long, thì hầu như rất ít tham gia các hoạt động xã hội đen. Chỉ những khi Trương Long gây ra chuyện gì đó, Trương Đại Long mới ra mặt giải quyết một chút, địa vị của ông ta trên giang hồ cũng không phải ngày một ngày hai, rất nhiều người sẽ nể mặt ông ta.
Hơn nữa.
Ở trên giang hồ, ông ta cũng là người thuộc thế hệ trước.
Tiêu Dạ lấy thân phận vãn bối đi mạo phạm trưởng bối, nói như thế nào cũng đều vô lý, ngược lại nếu thật sự xảy ra va chạm…
A Bưu trầm mặc một lát: “Đại ca, có cần đợi thêm một chút không, bây giờ tôi đã sắp xếp người, tôi nghĩ Trương Long sẽ không mặc kệ địa bàn của mình!”
“Trương Long dám bỏ địa bàn của mình chạy, thì rõ ràng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Tôi không rảnh lòng vòng với hắn như vậy!” – Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
A Bưu do dự một lúc, không nói nhiều, đi theo Tiêu Dạ ra cửa.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người.
A Bưu quay đầu, nhìn Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn nhìn sắc mặt A Bưu, vội vàng nói: “Chuyện lần này liên quan đến chị của tôi, tôi làm sao có thể ngồi yên được chứ!”
A Bưu chuyển hướng nhìn, thấy mặt Tiêu Dạ không biểu cảm, có vẻ là ngầm động ý với Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn vội vàng theo A Bưu lên xe.
Xe nhanh chóng đi đến một tòa biệt thự cổ ở ngoại thành.
Bây giờ đã là tám giờ tối, khắp nơi là một không gian đen kịt.
Trong biệt thự cổ còn sáng đèn, có một số vệ sĩ đứng ở cửa.
A Bưu nói với Tiêu Dạ: “Tôi kêu người đi thông báo một tiếng.”
“Không cần thông báo, xông vào thôi.” – Tiêu Dạ nói.
A Bưu nhìn Tiêu Dạ.
“Xông vào đi!” – Tiêu Dạ lạnh lùng nói từng chữ.
A Bưu quay đầu: “Các anh em, xông vào đi!”
“Vâng.”
Tất cả mọi người xông thẳng vào cửa lớn.
Mấy người bảo vệ ở cửa ra vào thấy có người đến, toàn bộ lấy ra vũ khí, nhắm về phía người tới, còn chưa kịp nổ súng, đã bị người của Tiêu Dạ nhanh tay bắn cho bị thương, ngã xuống đất.
Trong biệt thự lập tức vang lên tiếng chuông báo động.
Tiêu Dạ nhìn A Bưu đem một đám người đi vào, nói với mấy người bên cạnh: “Đi ra sau núi.”
“Vâng.”
Tiêu Dạ ngồi trên xe, Diêu Bối Khôn vội vàng chạy vào.
Trán anh đổ mồ hôi.
Tình cảnh này thật sự là cảnh Hắc bang đánh trận.
Vừa nãy... Đó có phải là súng thật hông?
Hẳn là súng thật!
Vù vù.
Anh phải điều chỉnh cảm xúc một chút.
Xe nhanh chóng chạy ra phía sau núi.
Tiêu Dạ đứng trước xe, một đoàn người cảnh giác cầm vũ khí nhìn quanh.
Nửa tiếng sau.
Đột nhiên cảm giác được tiếng bước chân của một đoàn người cách đó không xa.
Toàn bộ người của Tiêu Dạ đem vũ khí đi về hướng có bước chân, không lâu sau, thì nhìn thấy mấy người xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, một người đàn ông khoát khoát tay, khiến tất cả mọi người dừng bước. Sắc mặt ông ta vô cùng hung ác nham hiểm, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn Tiêu Dạ: “Thế chất, cậu như vậy là có ý gì?”
“Mời Trương thúc đi theo tôi một chuyến.” – Tiêu Dạ nói.
“Đi một chuyến?” – Trương Đại Long hừ lạnh: “Phá hoại biệt thự của tôi, đánh bị thương nhiều người của tôi như vậy, chỉ vì muốn tôi cùng đi một chuyến thôi sao?”
“Vãn bối đã có chút lỗ mãng rồi.”
Sắc mặt Trương Đại Long vô cùng không tốt.
Tuổi đã lớn như vậy rồi, có thể đi đến bước này, bị một tên tiểu tử tóc vàng uy hiếp như vậy, đúng không còn mặt mũi nào rồi.
Ông ta hung dữ nói: “Nếu tôi không đi với cậu thì sao?”
“Đừng làm khó vãn bối, tôi không muốn làm Trương thúc bị thương.”
“Tiêu Dạ! Tôi và cha cậu đều là người có vai vế ngang nhau, cậu lại đối với tôi như vậy! Đừng tưởng mấy năm nay mình có chút năng lực rồi, thì không coi ai ra gì nữa! Cha cậu đã dạy cậu như thế sao!” – Trương Đại Long tức giận quát lên.
“Cha tôi không dạy tôi như vậy, ngược lại là Trương Long con của ông, ông có phải đã dạy con mình như thế không, lấy chiêu trò ra để bàn chuyện làm ăn?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì.” – Trương Đại Long đến chết cũng không chịu thừa nhận.
Tiêu Dạ cười nhạt: “Trương thúc đã không biết thì thôi đi, tôi cũng không muốn giải thích nhiều. Bây giờ vãn bối chỉ phiền Trương thúc cùng đi một chuyến, tôi sẽ không làm gì ông đâu!”
“Tiêu Dạ!” – Trương Đại Long sắc mặt đầy giận dữ.
“Tôi không muốn dùng biện pháp mạnh, phiền Trương thúc lên xe!” – Tiêu Dạ nói.
Miệng nói không dùng vũ lực, nhưng nhiều người tư thế cầm súng vây quanh ông ta như vậy… Trương Đại Long lạnh mặt, bước nhanh ngồi vào trong xe của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ cũng theo đó ngồi vào xe.